Quãng đường bộ từ Gaul về La Mã khá dài. Lucas và nô lệ kia thay phiên nhau ra roi thúc ngựa mấy ngày, cũng sắp về đến thành La Mã.
Đường phố bắt đầu đông đúc, hai bên đường nhà cửa mọc san sát nhau. Đang mùa thu hoạch nên dân chúng mặt mày ai cũng rạng rỡ. Người người qua lại tấp nập, hàng hóa bắt mắt bày đầy sạp, nào não cá nướng, nào trái cây, cả vải vóc và nhu yếu phẩm nữa. Có cậu chủ trẻ tay cầm quả táo chín đỏ, miệng ngân nga khúc ca vui nhộn, tiếng hát trong trẻo được đệm bởi tiếng cò kè mặc cả của khách qua đường.
Vật chất đầy đủ khiến người dân La Mã không lo không phiền, khắp nơi bừng bừng sức sống.
Cái mũi nhạy bén của Heron bắt được một mùi thơm ngào ngạt. Hắn lập tức ngồi dậy, vén rèm che lên.
"Dừng lại!" Hắn vui vẻ kêu một tiếng, làm Lucas đang chuyên tâm điều khiển xe giật thót.
Không đợi xe dừng hẳn, hắn đã nhảy tót xuống, chạy vào con phố quen thuộc.
Lucas giao roi ngựa cho nô lệ kia, nhanh chóng chạy theo chủ nhân.
Heron theo cái mũi của mình, mò đến một quầy thịt nướng, nuốt nước bọt gọi hai xâu thịt Khổng Tước.
Người bán đặt hai xâu thịt lên giá nướng, tiếng xèo xèo phát ra, khói bay nghi ngút. Người bán thoăn thoắt đôi tay, chốc lát sau thịt đã nướng xong, còn đặc biệt quét thêm nhiều nhiều nước sốt.
Heron nhận hai xâu thịt, chợt nhớ ra hình như mình quên mang tiền. May mà Lucas đuổi kịp, thay hắn trả tiền cho người kia.
"Ngươi đến đúng lúc đấy." Heron vừa ăn thịt vừa thổi phù phù.
"Lúc nãy tôi thấy ngài không cầm gì đã chạy luôn." Lucas nhận tiền thối, kiểm tra kỹ rồi bỏ vào túi tiền.
Heron giảo hoạt liếc y, đột nhiên vươn tay nhét xâu thịt còn lại vào miệng y.
Lucas ngạc nhiên, lấy xâu thịt xuống, há miệng định hỏi...
"Ăn thì ăn đi, nói nhiều quá." Heron kịp thời cắt ngang y, ngoảnh mặt bỏ đi.
Trái tim Lucas như có dòng nước ấm chảy qua. Chủ nhân của y rõ ràng ôn nhu đến thế mà cứ thích ra vẻ ta đây lạnh lùng, như sông băng dưới ánh Mặt Trời, giữa một vùng băng giá sẽ ngẫu nhiên lộ ra vài tia ấm áp.
Y rất thích sự ôn nhu "cứng rắn" này.
Hai người loanh quanh một lúc liền vòng về xe tiếp tục đi, chạy thêm một quãng nữa là tới nhà.
Lucas tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đoản bào màu nâu đỏ. Thuốc nhuộm đã bị nước gột sạch, màu tóc vàng kim óng ánh lộ ra, như con người Lucas, mang một sự sắc bén không gì có thể áp chế được.
Heron lại trở lại bộ dạng lười biếng, nằm ườn trên xích đu, như con mèo nhỏ phơi nắng. Hắn thấy Lucas bước vào, vẫy vẫy tay gọi y.
"Đến đây."
Lucas ngoan ngoãn đi tới. Theo bước chân y, từng sợi tóc khẽ lay động, choáng đầy tầm mắt của Heron.
Đến trước mặt Heron, y thuần phục quỳ một chân nghe chủ nhân nói chuyện.
Heron nhìn y, ánh mắt dần chuyển đến cánh tay rắn chắc.
Một gia ấn được khắc ở đó, không phải là gia ấn của gia tộc Polio.
"Đó là cái gì?" Heron chỉ.
Lucas nhìn theo hướng hắn chỉ, cười trả lời: "Gia ấn của Brutus ạ. Ngài cũng biết mỗi nô lệ đều phải khắc gia ấn để biểu thị lòng trung thành với chủ nhân mà."
Heron liếc cái gia ấn kia vài lần, khó chịu nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm.
"Được rồi, thời gian qua ngươi nghe ngóng được những gì? Nói nghe xem." Hắn nhắm mắt, chậm rì rì ra lệnh.
"Tôi nằm vùng ở nhà Brutus được một tháng." Lucas bắt đầu kể, "Gã là con nuôi của Gurneya, là người thừa kế số tài sản của người chồng quá cố của nàng ta để lại. Sở thích lớn nhất của gã là ngược đãi nô lệ, ngày nào không hành hạ ai là gã ăn không ngon ngủ không yên. Thậm chí gã còn nuôi hai con sư tử ở sau nhà, nếu nô lệ nào làm gã không vừa ý sẽ bị ném vào chuồng làm mồi cho chúng. Công việc của tôi là cho sư tử ăn."
"Gã cũng dư tiền quá nhỉ." Heron trào phúng, "Mất gần hết tài sản còn có nhã hứng nuôi sư tử."
"Ngoài ra, gã còn cách ngày đến kỹ viện, đều gọi một kỹ nữ tên là Apina."
"Kỹ viện?" Heron mở mắt nhìn y, "Thế ngươi có vào chơi cùng gã không?"
Lucas câm nín: "Không ạ. Gã không cho nô lệ xài tiền, tôi chỉ được đứng ngoài canh cửa thôi."
Heron sờ cằm: "Ta muốn gặp kỹ nữ Apina kia. Có lẽ nàng ta sẽ biết một vài bí mật của Brutus."
Chẳng biết hắn nghĩ gì, tự nhiên lại xấu xa nhìn Lucas, cười cười: "Ta không keo kiệt như Brutus đâu, nếu ngươi có nhu cầu, ngươi có thể..."
"Chủ nhân, đừng chọc tôi nữa mà..." Lucas vô lực cúi đầu.
Tâm tình Heron tốt lên, hắn phát hiện ra chọc Lucas là một hình thức giải trí không tồi.
...
Fanny suy yếu nằm trên giường, cả người đắp kín chăn bông, sắc môi tái nhợt bệnh trạng, cơ thể đã bị bệnh tật hành đến mức chỉ còn da bọc xương, từng giây từng phút giành giật sự sống với Tử Thần.
Nghỉ trưa một chốc, Heron đến thăm Fanny. Vừa bước vào phòng hắn đã ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc. Thứ mùi này ám lấy hắn, khiến hắn cảm thấy nặng nề.
Gò má Fanny còn sót lại tia hồng hào, là kết quả sau khi bà dùng một lượng lớn thuốc thang.
Heron ngồi ở mép giường, dù trong lòng chua xót, ngoài mặt vẫn ráng nở nụ cười.
Cái cảm giác nhìn người thân của mình ngày càng rời xa mình, đau lắm. Cứ như đang có một con ác quỷ thò vuốt từng chút từng chút kéo tim hắn ra.
"Hermia, mẹ nhớ con..." Fanny mở mắt, mỉm cười.
Bà đặt bàn tay gầy nhom của mình lên tay Heron, dịu dàng vuốt ve, kiểm tra xem mấy ngày qua con bà có phải chịu khổ không.
"Hermia, con cố gắng bồi bổ thân thể đi." Bà nhíu mày, xót xa dặn dò.
"Con khỏe mà." Heron gượng cười, giúp bà dém lại chăn, "Chuyến đến Gaul vừa rồi rất thuận lợi, Mouthis được việc lắm, hàng cũng tốt, con kiếm được không ít tiền, mẹ không phải lo đâu ạ."
"Mẹ tin tưởng con." Fanny yếu ớt cười, "Mẹ chẳng sống được bao lâu, chẳng chóng thì chày cũng xuống đoàn tụ với cha con thôi. Cả đời mẹ chỉ có một tâm nguyện, đó là một ngày nào đó được nhìn thấy con đưa gia tộc Polio đạt tới đỉnh cao..."
"Con hiểu rồi." Heron bi thương, "Con hi vọng mẹ có thể sống đến ngày đó..."
"Mẹ cũng coi như là may mắn, chí ít còn biết khi nào mình chết. Chỉ tội những người rõ ràng hôm trước vẫn khỏe phây phây ra đó, hôm sau tim đã ngừng đập rồi."
Heron không hiểu: "Ý mẹ là sao?"
"Hôm qua gia chủ gia tộc Antony tạ thế." Fanny tiếc nuối thở dài, "Nghe nói ông ta đang cưỡi ngựa ngon ơ, đột nhiên con ngựa trở chứng, hất ông ta xuống đất, xui rủi thế nào lại ngã trúng trụ đá nhọn, đá xuyên từ gáy ra cổ, chết không nhắm mắt. Ai... Con trai ông ấy mới kết hôn chưa được bao lâu..."
"Chồng của Tư Lan chết rồi?" Heron suy nghĩ, "Thật không ngờ..."
"Hai ngày nữa sẽ tổ chức lễ tang, con nhớ sang viếng đấy."
Heron tặc lưỡi: "Mới hôm nào bên ấy vừa kèn trống rước dâu về, hôm nay đã phải đội khăn tang tiễn người đã khuất. Thật là thế sự khó lường..."
Hai mẹ con hàn huyên một hồi, Heron dìu Fanny đến xe lăn bằng gỗ, đẩy bà ra ngoài hưởng chút gió trời.
Các nô lệ tích cực làm việc, một nữ nô đang vò quần áo, mùi xà phòng tỏa khắp sân, đầu bếp gia đình thì đang kéo mì trong bếp, thêm một nô lệ vóc người thấp bé thuần thục nhóm lửa.
Bầu trời trong như gột, mọi người dù mồ hôi nhễ nhại nhưng khuôn mặt vẫn bừng ý cười, bầu không khí vô cùng ấm áp. Loại hạnh phúc giản đơn này mấy ai có thể cảm nhận được.
Lucas đi ngang qua sân, vào xin đầu bếp hạt ngô cho bồ câu ăn.
Heron chỉ vào y, nói với mẹ mình: "Mẹ còn nhớ y không? Y là Lucas, tâm phúc của con đó."
"Mẹ nhớ, y là giác đấu sĩ phải không?..."
Mặt bà hơi đổi sắc, chậm rãi khép mắt lại.