Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 16




Đấu trường người đông, nhiệt khí sôi trào. Kẻ vò đầu bứt tóc, kẻ đấm ngực thùm thụp, tiếng gào thét, tiếng đồng xu rơi xuống bàn cược chói tai như âm thanh của hàng ngàn hạn vạn ác linh dưới ngục A Tỳ.

Từ xa Heron đã ngửi thấy mùi máu tanh, dạ dày nhộn nhạo một trận, cơ thể ẩm ướt bị hong đến khô cong, khó chịu cực điểm.

Một phục vụ viên ôm theo bàn đặt cược chạy tới.

"Đại nhân, ngài muốn cược không? Vui lắm đó." Gã nâng bảng, cười nịnh.

"Có đấu sĩ nào tên là Lucas không? Y là người của ta."

"Có ạ. Y sắp lên sàn rồi, đối thủ tiếp theo là một con sư tử đó. Chắc chắn sẽ rất thú vị! Hay là ngài cược cho y nhé?"

Máu Heron như ngừng chảy, toàn thân lạnh toát.

Kiếp trước như một vở kịch chầm chậm tua lại trước mắt hắn...

Hắn tóm chặt cổ áo phục vụ viên, nghiến răng nghiến lợi: "Gọi y ra đây ngay cho ta!"

"Oái oái đại nhân, bình tĩnh bình tĩnh. Tôi đi gọi liền đây ạ!" Phục vụ viên co giò chạy thẳng.

Năm đó, Lucas đã bị sư tử cắn chết, là tự nguyện bị cắn chết...

Lucas cầm kiếm đi tới. Y mặc giáp da, dây buộc ở cổ tay bị lỏng, buông xuống, lắc lư theo từng nhịp chuyển động của y. Tóc vàng đẫm mồ hôi ôm sát vào hai bên thái dương, khuôn mặt cương nghị đỏ bừng vì vận động mạnh.

Y vừa kết thúc hai trận đấu, thắng được rất nhiều tiền.

Y chỉ cần thắng thêm một con sư tử Ai Cập nữa là xong.

Y vui vẻ đứng trước mặt Heron, khoe túi tiền đầy ụ mình vừa kiếm được. Y mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Heron giáng cho một quyền.

"Mẹ nó! Ngươi không thèm xem ta là chủ nhân nữa phải không?!" Heron tức đến thở hổn hển.

Lucas ngẩng người, kịp thời tóm được cái tay định vung lên lần nữa của Heron.

"Thì tôi đang thực hiện trách nhiệm của mình đây, thưa chủ nhân. Tôi thấy ngài đang thiếu tiền, nên mới đến đây." Y lại lẩm bẩm, "Tôi cũng không muốn ngài bán tôi cho người khác đâu."

"Trách nhiệm cái khỉ gì chứ! Trách nhiệm của ngươi là phục tùng ta, hiểu chưa?! Mẹ nó, lăn về nhà ngay lập tức!"

"Chủ nhân, chỗ này có quy định rõ ràng..." Y nhét túi tiền vào tay Heron, "Tôi đã thỏa thuận với chủ sàn đấu, nếu bây giờ đổi ý sẽ phải tự chặt một ngón tay."

"Chó má!" Heron lại đạp y một cú.

Lucas rên một tiếng, ngồi sụp xuống xoa xoa chỗ bị đạp, còn không quên ngẩng đầu cười với Heron.

Chủ nhân của y mang một kiểu phong tình khác với ngày thường: tóc mai rủ xuống che khuất vành tai, mồ hôi lấm tấm trên cổ từ từ trượt xuống phía dưới, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt chưa nguôi cơn giận của hắn, xinh đẹp lạ thường.

"Ừm, ngài cũng không nhất thiết phải cược tôi thắng đâu. Nếu ngài thật sự cần tiền, tôi có thể... "

"Câm ngay!" Heron điên tiết gầm lên.

Tim hắn đập điên cuồng như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực, lửa giận bùng lên như muốn thiêu cháy cả người hắn. Hắn phải nới nới cổ áo mới dễ chịu được một chút.

Trên sàn đấu, sư tử đã được thả ra. Một tảng thịt tươi được thả xuống, mùi máu kích thích bản tính hung tàn của nó.

Heron liếc một cái sang bên đó, loạng choạng đi vài bước, đột nhiên quay lại, giành lấy kiếm của Lucas, phập một tiếng cắm sâu xuống đất, cúi người ghé sát vào tai y, nói: "Ta sẽ cược ngươi thắng."

Khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi sắp chạm cả vào nhau. Lucas có thể nhìn thấy rõ hàng mi cong vút khẽ rung động của hắn, thấy cả giọt mồ hôi nóng bỏng lướt qua đôi gò má đỏ ửng.

Lucas nghẹn lời, thấp giọng gọi: "Chủ nhân..."

"Ta muốn ngươi sống, Lucas." Heron vỗ vai y, đứng thẳng dậy.

Hắn từ trên cao nhìn xuống y, rất có phong thái bễ nghễ của bề trên. Đôi mắt đen láy in một mạt vàng kim, là tóc của Lucas.

"Nếu ngươi dám bỏ mạng tại đây, ta cam đoan sẽ đem tất cả tài sản bồi táng cùng."

Tim Lucas nảy lên.

Y không biết hiện tại mình đang cảm thấy thế nào, trong mắt y, ngoài Heron ra và tiếng tim va bình bịch vào lồng ngực ra, tất cả như đã biến mất.

Người điều khiển vỗ tay, ra hiệu trận đấu sắp bắt đầu.

Lucas nhìn Heron lần cuối, nhổ kiếm lên chạy về phía sàn đấu.

Cuộc chiến giữa người và thú bắt đầu bằng những tiếng hoan hô phấn khích.

Sư tử nhìn thấy vật sống liền theo bản năng lao vào. Một bàn chân của nó còn to hơn cả cái đầu Lucas, cơ thể dẻo dai phủ đầy lông cứng, bờm dựng ngược đầy cảnh giác.

Lucas khụy xuống, trượt dài trên đất tránh cú vồ của sư tử, đầu gối bị ma sát đến tróc da tróc thịt. Y xoay kiếm chém vào chân trước sư tử. Tiếng gầm giận dữ như xé toạt bầu trời, thân thể sư tử uốn cong như một cánh cung. Nó trừng lớn đôi đồng tử khát máu, há miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn. Nó đã bị bỏ đói lâu lắm rồi, không thể nào bỏ qua tảng thịt tươi sống kia được.

Sư tử chùng chân lấy đà, xuất hết toàn lực lần thứ hai vồ tới. Lucas giơ khiên lên đỡ, nhưng vuốt nhọn của sư tử xuyên qua cả tấm khiên, đâm thủng một bên vai y.

Lucas nhịn đau, vung kiếm chém vào cổ dã thú.

Bên vai bị thương gần như mất cảm giác, máu túa ra mang theo sức lực của y. Nhưng y không có thời gian chần chừ, y nhất định phải thắng.

Sư tử bên kia cũng chật vật không kém, lông bờm đã bị nhuộm thành màu đỏ. Nhưng sức chịu đựng của thú vật tất nhiên là cao hơn con người, nó liên tục tấn công Lucas, lại kéo thêm được một miếng thịt của y xuống.

Heron xem mà muốn đứng tim. Chuyện diễn ra không khác gì kiếp trước, hắn gấp đến vã ra một thân mồ hôi, sự tuyệt vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng.

Trong lúc Heron đứng ngồi không yên, dưới kia sư tử đã thành công đẩy ngã được Lucas, há cái miệng to như chậu máu muốn táp một cái vào cổ y. Giữa miệng sư tử và cổ Lucas chỉ cách nhau có một thanh kiếm...

Bỗng phập một tiếng, một chiếc tam xoa kích (đinh ba) đâm ngập vào cái cổ đầy lông của sư tử. Nó rú lên một tiếng thê lương, máu văng tung tóe, sau đó gục xuống người Lucas, bất động.

Lucas may mắn lượm về được một cái mạng.

Y đẩy xác sư tử ra, gắng gượng chống cái thân đẫm máu ngồi dậy, thở từng hơi nặng nhọc. Y lia mắt một lượt qua khán đài, bắt được vẻ kích động của Heron, cùng một khuôn mặt nói quen cũng không quen, lạ cũng không lạ.

Làn da ngăm đen như củi cháy, tóc ngắn ngủn, hơi bẩn, nổi bật nhất là đôi mắt ánh lên tia linh hoạt.

Người kia đúng là gã giác đấu sĩ từng đấu với y ở lễ tang của cựu gia chủ gia tộc Polio.

Khán giả mất hứng ồ lên. Tuy sư tử đã bị giết, nhưng bởi vì có người thứ ba tham gia, thế nên Lucas cũng không được tính là thắng. Cuối cùng trọng tài tuyên bố trận này hòa, dù cược ai thắng cũng chẳng được nhận thưởng.

Heron run rẩy nhìn người vừa cứu Lucas, vui sướng đến nghẹn ngào.

Hắn không ngờ lúc trước mình tiện tay tha chết cho gã kia, hôm nay lại cứu được cái mạng nhỏ của Lucas.

Lucas lê lết tấm thân phủ kín vết thương đi về phía Heron, bước chân y hỗn loạn không vững, cánh tay vô lực rủ xuống, da thịt rách chỗ nọ mất chỗ kia, có nơi còn lộ cả xương trắng. Khuôn mặt y trắng bệch vì mất máu, trông y chang kẻ vừa từ địa ngục trở về.

Heron cùng gã đấu sĩ kia đỡ y ra xe ngựa.

"Cảm tạ thần linh..." Heron thở hắt ra một hơi, "Tự dưng lại chạy đi làm mấy trò nguy hiểm. Sau này ta phải quản ngươi chặt hơn mới được, cái đồ óc bã đậu này."

"Chủ nhân, xin lỗi..." Lucas run cầm cập. Y không quên quay sang hỏi giác đấu sĩ kia, "Sao ngươi lại cứu ta?"

Gã nghe thấy liền lườm y một cái: "Ta chỉ không muốn ngươi thua thôi. Nếu Polio đại nhân không cược ngươi thắng, giờ ngươi đâu có sống mà đứng đây. Hừ, vô dụng."

Lucas cười nhẹ một tiếng, hai mắt tối sầm, bất tỉnh.