Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)

Chương 41: Muốn làm hòa nhau








"Bắc Nguyệt"
Hoàng Bắc Nguyệt và Hoàng Anh Dạ cùng đi ra khỏi xe ngựa của Thái hậu. Hoàng Bắc Nguyệt đi nhanh hơn nhảy lên ngựa được để sẵn ở đó. Hoàng Anh Dạ bộ dạng hấp tấp đuổi theo.
"Bắc Nguyệt, ngươi thật sự giận ta sao?", Hoàng Anh Dạ chạy theo nắm lấy dây cương của Hoàng Bắc Nguyệt.
"Trời không sớm nữa, chúng ta về thôi. Tối nay còn phải dự yến tiệc nữa", Hoàng Bắc Nguyệt vẫn bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa nói chuyện với Hoàng Anh Dạ.
Hoàng Anh Dạ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu vô cùng. Thái độ của nàng ấy khiến cho nàng hết sức bất ngờ.
"Bắc Nguyệt, ngươi lo cho nàng ấy"
Hoàng Anh Dạ liền tùy tiện dò hỏi Hoàng Bắc Nguyệt. Hoàng Bắc Nguyệt bình thản quá mức, theo lẽ thì nàng ấy phải chạy vô rừng để tìm Ngọc Tiêu Nhi.
"Đương nhiên là có, nhưng ta có cảm giác muội ấy sẽ không gặp nguy hiểm. Càng huống hồ Thái tử đã vô trong tìm, thêm những người công chúa phái đi nữa. Còn lo sẽ không đem được người về sao?"
Hoàng Bắc Nguyệt không hẳn yên tâm. Nhưng trong thâm tâm nàng luôn cảm thấy, Ngọc Tiêu Nhi không dễ có chuyện như vậy.
Những lời mà Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói hoàn toàn không phải không có lí. Hoàng Anh Dạ nhìn nhận lại.
Hoàng Chiến Dã là cửu tinh triệu hồi sư, lại thân thủ cực tốt. Những người nào phân phó đi vô cũng là những chiến sĩ cấp cao. Ngọc Tiêu Nhi là huyễn thuật sư, gặp nguy hiểm gì cũng có thể tự ứng phó, thể chất nàng vốn không tốt, sẽ không thể một bước mất dạng khiến Hoàng huynh của nàng phải vất vả được.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy an tâm hơn, nhảy lên ngựa đi cùng Hoàng Bắc Nguyệt trở về.
"Bắc Nguyệt, ngươi có giận ta không?", Hoàng Anh Dạ vẫn không từ bỏ, vặn hỏi Hoàng Bắc Nguyệt thêm lần nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn một mực yên lặng nhìn khung cảnh. Được một lúc sau mới lên tiếng.
"Công chúa. Vì sao người lại ghét Tiêu Nhi", gương mặt tràn đầy thanh lệ của Hoàng Bắc Nguyệt ngước lên trời xanh. Miệng hỏi Hoàng Anh Dạ một vấn đề khác.
"Có lẽ...là do thấy nàng quá gần gũi với Dực Vương tử", Hoàng Anh Dạ cúi đầu nhỏ miệng nói.
"Cho nên ngươi ghét nàng",Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ.
"Không hẳn, đó chỉ là cái cớ mà thôi, ta cũng không hiểu vì sao lại thế nữa, mỗi hành động cử chỉ, lời nói của nàng rất đặc biệt. Khiến cho ta khó hiểu, cảm thấy nàng không bình thường", Hoàng Anh Dạ nói càng lúc càng nhỏ dần, rồi phút chốc đỏ mặt.
"Tiêu Nhi vẫn còn nhỏ, mọi điều ở đây đều chưa nắm được kĩ, nàng vẫn cần có người hướng dẫn chỉ dạy. Công chúa thỉnh thoảng có thể thay ta giúp nàng ấy"
Nụ cười hiền hòa của Hoàng Bắc Nguyệt lọt vào mắt Hoàng Anh Dạ. Cảm thấy có phần an tâm hơn nhiều, nói như vậy là Hoàng Bắc Nguyệt không có trách cứ nàng điều này.
"Nhưng nàng ấy..."
"Không sao cả, để ta nói với muội ấy thì sẽ không sao cả"
Phù Quang Sâm Lâm,
"Phù", Ngọc Tiêu Nhi từ tốn vận quyền hai tay đặt lại trước hai đầu gối.
Nàng đã học xong "Tẩy Tủy Quyết" kia, chung quy cũng không có gì khó khăn cả, cảm thấy thân thể thoải mái hẳn, những thứ cặn bã dư thừa kia được thải ra từ lỗ chân lông, nâu nâu đen đen. Cảm thấy hơi ngứa ngáy, Ngọc Tiêu nhi quyết định đi tắm.
Tiếng nước chảy một lúc gần, mùi của hơi nước man mát xộc vào mũi Ngọc Tiêu Nhi, vén lên một tầng cây. Khung cảnh như chốn Bồng Lại Tiên Cảnh hiện lên.
"Oa...con suối này cũng được đấy chứ", Ngọc Tiêu Nhi vô thức cất lên lời cảm thán.
Bỏ qua đám cỏ kia, Ngọc Tiêu Nhi đến gần nguồn nước hơn nữa. Đưa tay chạm vào mặt nước trong vắt, nước mát thấm đến từng lớp da tay của Ngọc Tiêu Nhi.
"Nước vừa mát lại vừa trong lành nữa"
Ngọc Tiêu Nhi để hết toàn bộ túi sách và y phục của mình trên bờ, tự mình nhảy cái "ùm" xuống nước.
Nước ở đây không sâu, hoàn toàn không làm cho người khác chết đuối.
"Sư phụ thật sự chu đáo, còn biết sau khi ta luyện công sẽ phải tắm nên đã sắp xếp chỗ gặp gần nguồn nước"
Nước mát từng giọt chảy trên làn da mềm tựa cánh hoa của Ngọc Tiêu Nhi, cuốn trôi hết thảy những bụi bặm và những thứ cặn bã.
Ở cách đó không xa, nam tử vẫn đang lúi húi loanh quanh khắp một mảng rừng.
Hoàng Chiến Dã ngay khi bước chân vào cánh rừng thì đã mất dấu Ngọc Tiêu Nhi, từ nãy đến giờ chỉ loanh quanh một mảng mà không ra được.
Vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, cảm giác bất an hồi hộp ùa đến, khắp dọc đường không lấy đến một con Linh thú nào. Không dám tùy tiện vận chuyển Nguyên khí vì sợ gây lên động tĩnh đến đám Phù Quang.
"Nha đầu đáng ghét, rốt cuộc thì đã đi đâu được chứ?", Hoàng Chiến Dã bực dọc ngồi trên yên ngựa không thôi.
Khắp khu rừng âm u một mảng, mọi thứ dường như bất động như có thứ gì đó tác động.
Hoàng Chiến Dã nghi ngờ, đề phòng mọi thứ. Hắn điều khiến chiến mã của mình tùy tiện về một phía có nhiều Phù Quang tập trung.
"Róc rách", tiếng nước chảy nghe không rõ ràng nhưng đã lọt vào tai của Hoàng Chiến Dã.
"Gần đây có suối, tiểu nha đầu này có lẽ sẽ thấy khát nước mà chạy đến đó", Hoàng Chiến Dã chăm chú nghe ngóng rồi đưa ra lời phán đoán.
Điều khiển chiến mã của mình chạy nhanh hơn về nơi có tiếng nước. Tiếng động cách người và ngựa đã không còn xa nữa.
Uy áp mà Liên Cẩm Tú để lại ở địa phương vừa rồi vẫn còn. Cảm nhận được điều đó, Hoàng Chiến Dã vội nhảy khỏi ngựa, tự thân đi đến xem tình hình.
"Không có ai cả, xem ra đã từng có cường giả đi qua đây", tùy tiện ngắt một chiếc lá lên xem xét rồi đi tiếp về phía trước.
Đến khi chỉ cách tiếng nước chảy một tầng cỏ, Hoàng Chiến Dã cố lấy lại uy nghiêm thường ngày. Phía bên kia có hơi thở của con người, hắn chắc chắn là nàng đang ở đây.
Một thân đâm vào đám cỏ bước ra, nam nhân bất thình lình xuất hiện trước mắt Ngọc Tiêu Nhi, dung nhan khuynh thành, trên trán có giọt mồ hôi chảy xuống, hiển nhiên từ nãy tới giờ đã vất vả không ít.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên cùng kinh hỉ đan xen.
"A", tiếng la thất thanh của nữ tử vang lên, làm náo loạn cả một mảnh rừng nhưng vẫn không có một con mãnh thú xuất hiện.
Đám phù quang bị cảm nhận được bất thường, di chuyển lộn xộn mất trật tự quanh khu vực nhưng không dám đả thương hai người.
"Ngươi còn nhìn! Quay ra! Quay ra!", Ngọc Tiêu Nhi hét lên, cố giấu mình thật kĩ dưới làn nước trong mát.
Hoàng Chiến Dã giật mình quay đi, vừa rồi nhất thời không phản ứng thật nhanh, một bàn tay tự đập vào mặt mình.
Ngọc Tiêu Nhi cũng quay đi, nhăn mặt thật chặt dưới làn nước.
"Ngươi còn không đi", nàng vờ quay đầu lại nhắc nhở.
"À...ừm", Hoàng Chiến Dã lắp bắp không nói được câu nàng, cất bước muốn đi ra.
Nhưng đột nhiên ánh mắt lại bị thu hút bởi vật gì đó, đảo mắt nhìn về phía túi xách của nàng được đặt gọn gàng trên đất.
Sau khi xác nhận Hoàng Chiến Dã hoàn toàn rời khỏi. Ngọc Tiêu Nhi liều mình nhảy lên bờ, lấy ra bộ y phục nàng chuẩn bị cho mấy ngày luyện tập trong rừng mặc thật nhanh rồi thu xếp lại ra ngoài.
Ở bên ngoài, Hoàng Chiến Dã vẫn bất động đứng một chỗ.
Ngọc Tiêu nhi càng lúc càng không hài lòng, bước chân thật nhanh về phía Hoàng Chiến Dã.
"Hoàng Chiến Dã", giọng của Ngọc Tiêu Nhi thật lớn, Hoàng Chiến Dã bị kinh động, quay theo bản năng quay người lại.
Ngọc Tiêu Nhi thân thủ tốt hơn sau khi tu luyện "Tẩy Tủy Quyết", lần thử nghiệm đầu chính là lúc này.
Tung một chân lên, một chân kia đạp thật mạnh xuống đất để lấy đà, cước này là nhất định sẽ đá vào mặt của Hoàng Chiến Dã.