Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)

Chương 39: Liên Cẩm Tú






Rừng rậm Phù Quang,
Chỉ mới cách đây chưa đầy một canh giờ, đám linh thú trong rừng còn đang trong tình trạng bạo động đến nghiêm trọng.
Vậy mà bây giờ không còn một bóng linh thú nào cả, đám Phù Quang lơ lửng trên không trung lượn qua lượn lại một cách vô hại. Dường như tác dụng của chúng bây giờ chỉ là để đem lại ánh sáng cho cả một khu rừng tối tăm này thôi.
Phù Quang nghe trong không khí có tiếng xé gió cực mạnh, lộn xộn bay qua bay lại nhưng cũng rẽ ra một đường cho nữ tử đi qua.
Tốc độ của nữ tử rất nhanh, hoàn toàn không thích hợp với thân thể gầy yếu của nàng.
Ngọc Tiêu Nhi phóng rất nhanh về phía trước, hoàn toàn quên mất nơi mà bản thân đang tồn tại là nơi như thế nào.
Trong rừng ngoài tiếng xào xạc của các tán lá ra thì chỉ có tiếng thở dốc con người.
"A"
"Sập"một tiếng, trên nền đất ẩm nhưng cũng có mấy viên đá lớn nhọn xen kẽ. Ngọc Tiêu Nhi vô thức ngã về phía trước.
Một hòn đá tuy không lớn nhưng có thể khiến người ta không chú ý mà vấp ngã, nó vấp phải ở ngay dưới gót chân của Ngọc Tiêu Nhi.
Hai tay đau đớn run rẩy cố chống đỡ thân thể mềm nhũn ngồi dậy. Quần áo bị ướt nhẹp do nhiễm mồ hôi, còn bị vướng bẩn do đất nữa.
"Ư", Ngọc Tiêu Nhi nhút nhát lấy tay cầm lấy máu đang chảy trên đầu gối.
"Nơi này là...", Ngọc Tiêu Nhi đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Vừa rồi cô còn đứng nói chuyện với Hoàng Chiến Dã cơ mà.
Không lẽ lại đụng phải Chức Mộng Thú nữa, nhưng đầu óc của nàng bây giờ đã tỉnh táo hơn lúc trước nhiều.
Nàng sao lại ở đây vậy chứ.
Lúc còn ở bên ngoài, Ngọc Tiêu Nhi chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói của Hoàng Anh Dạ, sau đó có thứ gì đó đột nhiên xâm nhập vào tâm trí. Ngọc Tiêu Nhi vận chuyển Huyễn lực đã học được trong sách để bài xích sức mạnh kia nhưng không được.
Nàng bị khống chế tâm trí từ đó, khi thức tỉnh hoàn toàn thì đã xuất hiện ở đây.
"Là ai...ai đã làm ta đến đây. Các người rốt cuộc có mục đích gì?", Ngọc Tiêu Nhi nhìn xung quanh đồng thời hét thật lớn để thăm dò.
Còn tưởng sẽ là một màn im lặng. Từ trước mắt nàng, tiếng động của bước chân vang lên, nhẹ nhàng nhưng không kém phần bá khí.
Uy áp của đối phương khiến cho đám phù quang hoàn toàn bất động nhưng không dám bỏ chạy. Khu rừng vẫn một mảng mờ nhạt cho tới khi người này xuất hiện. Mọi thứ bắt đầu trở nên sáng sủa, trông thuận mắt hơn.
Ngọc Tiêu Nhi ngồi một chỗ vẫn chưa thể đứng dậy được, cố gương mắt theo dõi con người thần bí kia.
Gương mặt đằng sau một tầng hào quang nhè nhẹ bắt đầu hiện ra. Là một nữ tử có dung nhan hiếm thấy trên đời, vô cùng tuyệt sắc làm điên đảo chúng sinh. Ngọc Tiêu Nhi là nữ tử nhưng cũng gần như bị hút hồn.
Trong thâm tâm đặt cho nàng là "nữ nhân màu cam".
Trên gương mặt với làn da trắng tựa như ngọc đó, đôi mắt mang hỏa khí nổi lên, con ngươi cam sắc tuyệt trần đó có thẻ thiêu cháy bất kì ai dám không có ý tốt với nó. Môi cam nhè nhẹ khẽ mím. Mái tóc màu cam có chút vàng xen lẫn được búi gọn trên đỉnh đầu. Chỉ để lại phần đuôi tùy ý cho gió thổi đi. Nàng ta còn mặc thêm cả xiêm y màu cam nữa.
Ngọc Tiêu Nhi bây giờ chỉ cách nàng có hai mét thôi nên đã thấy rõ toàn bộ, nếu để người đứng xa chỉ cần mười mét thôi thì sẽ tưởng bản thân bị hoa mắt mà nhìn nữ nhân ra ngọn lửa đang cháy biết di động mất.
Ngọc Tiêu Nhi không có một chút thần sắc hoảng loạn nào cả, thay vào đó chỉ có ngạc nhiên cùng mừng rỡ mà thôi.
"Cô giáo...cô giáo chủ nhiệm", Ngọc Tiêu Nhi vui mừng nói thật lớn.
Người cô trước kia luôn quan tâm và trò chuyện với nàng, còn tưởng sẽ không thể nhìn thấy, nhưng không ngờ lại có thể thấy người ở đây.
"Tiêu Nhi", Liên Cẩm Tú cười ôn nhu nói ra tên của nàng.
"Cô...là cô mang em tới đây sao", Ngọc Tiêu Nhi hỏi
"Ừm", Liên cẩm Tú không từ chối khẳng định, chỉ gật đầu một cái.
"Nhưng như vậy có phải là quá phô trương không, cô chỉ cần..."
"Đừng nghĩ ta mang ngươi đến đây chỉ để ôn lại chuyện cô trò, đã đến lúc ngươi phải biết nhận thức tình hình xung quanh rồi"
Đột nhiên Liên Cẩm Tú thay đổi ngữ khí nói chuyện, vẻ mặt ôn nhu giờ trở nên lạnh lùng vô cảm hơn.
Ngọc Tiêu Nhi tròn mắt nhìn, cô đang xem phim từng tập sao, sao cô lại thay đổi nhanh như vậy.
"Vậy...em tới đây để làm gì?", Ngọc Tiêu Nhi là người rất biết quan sát, nàng biết tình hình như bây giờ là không thể đùa cợt. Nhanh chóng thu về biểu hiện mừng rỡ thay vào bộ dạng sợ hãi và biết điều.
Liên Cẩm Tú trong mắt ánh lên sự thất vọng, nhưng rất nhanh bị dập tắt. Nàng quay người đi, bóng lưng của một tôn giả thật sự che đi con người nhỏ bé kia.
Liên Cẩm Tú chắc chắn thực lực rất mạnh, chắc chắn còn hơn cả hai cửu tinh triệu hồi sư của Lâm Hoài Thành bây giờ. Thực lực như thế nàng không thể làm bừa.
"Mang ngươi đến đây là để ngươi bái ta làm sư phụ", giọng nói lanh nhạt, âm lượng đủ nghe vang lên.
Ngọc Tiêu Nhi bất ngờ, người mạnh như vậy lại có ý nhận một kẻ tầm thường như nàng làm đồ đệ. Nếu để cho những kẻ khác biết việc này thì chắc chắn sẽ khiến cho họ phải ghen tị đến mất ăn mất ngủ mất.
"Có phải, là người đã đem con đến thế giới này phải không?", Ngọc Tiêu Nhi nói nhỏ, nội dung hoàn toàn không khớp với chủ đề hiện tại.
Liên Cẩm Tú quay lại, đôi mắt cam sắc như lửa bắn sâu xa nhìn Ngọc Tiêu Nhi.
"Phải, thì sao?"
"Tạo sao, người làm như vậy là nhằm mục đích gì", Ngọc Tiêu Nhi khẽ nhăn ở giữa trán, giọng điệu vùng vẫy khỏi ánh mắt của nàng.
Tiếng xé gió bất ngờ vang lên, một bàn tay xinh đẹp tựa tuyết trắng nâng mạnh cằm của Ngọc Tiêu Nhi lên, lực đạo không nhỏ, không có chút nể tình.
"Không nên hỏi nhiều, đưa người đến đây đương nhiên có mục đích của ta, còn đó là mục đích gì thì về sau ngươi sẽ biết", giọng nói lạnh lẽo, uy áp tràn đến gương mặt muốn tái nhợt của Ngọc Tiêu Nhi.
Gương mặt nàng dưới ánh sáng của của vật được đeo trên tay của Liên Cẩm Tú càng có thêm rõ ràng.
Trên tay Liên Cẩm Tú có đeo một chiếc nhẫn, đeo trên ngón gần ngón trỏ. Mặt của nhẫn là một bông sen với tông màu trắng sữa và xanh ngọc bích hòa vào nhau gần như là trong suốt.
Mặt nhẫn ở ngay dưới cằm của Ngọc Tiêu Nhi, một cánh hóa chạm nhẹ vào da mặt nàng, cả mặt nhẫn chợt phát ra ánh sáng trắng, tuy không quá mạnh nhưng cũng đủ để người khắc đứng ở xa tầm mười mét nhìn thấy gương lộn xộn bùn đất lấm lem của nàng.
"Ư", Ngọc Tiêu Nhi bị đau khẽ rên lên.
Liên Cẩm Tú không có ý xấu, nhanh chóng thu tay về.
"Thực lực của ngươi phải nói là quá yếu, đã vậy thể chật còn thật sự không tốt. Bắt buộc phải có sự rèn luyện kĩ lưỡng, và ta là người có khả năng khắc phục được tình trạng này của ngươi. Bái ta làm sư phụ, hoặc chết không ai hay biết nơi này"
Liên Cẩm Tú thẳng thắn nói ra vấn đề chính. Từng câu từng chữ nhấn mạnh, không có chút lưu tình.
Ngọc Tiêu Nhi nội tâm thống khổ, nàng thật sự không hiểu, đã chê nàng đến không còn gì rồi mà còn vẫn muốn nàng bái làm sư phụ là sao.Lại còn muốn giết nàng nữa, nhưng theo nàng thấy ở đây không có ý đùa. Phải chăng trên người nàng có bí mật gì đó sợ người khác phát hiện nên nàng ta mới khẩn trương như vậy.
Đồ vật nếu không thuộc về mình thì thà tự tay phá hủy đi. Không để cho ai khác có được nó.
Khẽ run ngươi, rất nhiều thắc mắc trong tâm nhưng không dám hỏi. Nàng không phải Hoàng Bắc Nguyệt, không muốn mạo hiểm bản thân như vậy. Dẫu sao có được một sư phụ như vậy cũng tốt, đến đây thì nàng cũng muốn có một người bảo kê. Và vị "cô giáo chủ nhiệm" này đồng thời là sự phụ tương lại chính là nhận vật thích hợp nhất.
"Đồ nhi tham kiến sư phụ", Ngọc Tiêu Nhi khôn ngoan liền cúi xuống dập đầu trước mặt Liên Cẩm Tú, đúng như nghi thức bái sư phụ của cổ đại.
"Sư phụ nhận của ta ba lạy"
Đến đây được một thời gian không lâu, bản thân bái đến hai người sư phụ, thưc lực mỗi người đều không thể coi thường được. Một người dạy Cầm thuật, còn người này không biết sẽ dạy cho nàng những gì đây.