Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)

Chương 38: Mâu thuẫn nghiêm trọng










Ngọc Tiêu Nhi gắt gao bám chặt lấy Hoàng Chiến Dã, trải qua một trận lộn xộn do Chức Mộng Thú kia gây ra.Hầu hết các học sinh trong lúc nằm trong mộng cảnh đã gây thương tích cho người khác.Hoàng Bắc Nguyệt kịp thời ra lệnh cho Chức Mộng Thú làm mọi người tỉnh lại.
"Tiêu Nhi, để muội phải sợ hãi rồi, để ta đưa muội về", Bạc Lương không biết từ lúc nào đã ra đến phía sau của Hoàng Chiến Dã, đưa bàn tay ôn nhu như ngọc kia nắm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Ngọc Tiêu Nhi.
Ngọc Tiêu Nhi ngẩn người, mắt không dám nhìn thẳng lấy Bạc Lương, tay kia vẫn bám chặt vào Hoàng Chiến Dã. Hoàng Chiến Dã đứng yên không hề có ý từ chối nàng.
"Chúng ta đi, mấy ngày nay vất vả cho muội rồi", Bạc Lương dịu dàng dùng tay hớt đi nhưng lọn tóc rối ren kia cho nàng, mắt ôn nhu nhìn nàng.
Ngọc Tiêu Nhi đột nhiên thức tỉnh, giật lại tay, lui về phía sau tránh đi sự quan tâm của Bạc Lương.
Bạc Lương khó hiểu nhíu mày lại nhìn nàng, cảm thấy hôm nay nàng thật kì lạ, liên tục tránh né hắn.
"Tiêu Nhi..."
"Bạc đại công tử, ta vừa rồi có gặp Bạc tướng quân, ngài đang cho người tìm công tử về. Công tử vẫn nên tìm tướng quân. Chỗ này có ta lo liệu", Hoàng Chiến Dã bất hòa lên tiếng. Cử chỉ hành động ẩn giấu khó chịu, vẫn là bộ dạng tôn trọng đối phương.
Bạc Lương nghe như vậy thì không thể phản kháng được nữa. Đành nhẫn nhịn hành lễ một cái quay đi.
"Đúng rồi", Đột nhiên dừng bước, Bạc Lương quay lại đi lại đến chỗ Ngọc Tiêu Nhi.
"Có cái này muốn đưa cho muội..."
Bạc Lương lấy từ trong nạp giới ra một hộp hình chữ nhật màu hồng một bên, màu trắng một bên. Hai màu này giao nhau tạo nên cảm giác hài hòa hiếm thấy.
Ngọc Tiêu Nhi bình tĩnh hơn một lúc cũng đi ra, tay từ từ đón nhận đồ vật mà Bạc Lương đưa cho. Nàng không mở ra liền mà chỉ cầm lên xem rồi cất đi.
''Cảm ơn huynh", Ngọc Tiêu Nhi nhỏ giọng cảm ơn.
"Ừm, ta đi", Bạc Lương nhạt nhòa nở một nụ cười, lấy tay xoa trên đầu nàng rồi rời đi.
Đám thiêu nữ xung quanh thấy một màn như vậy thì nổi nên lòng đố kị. Vì sao một kẻ tầm thường như Ngọc Tiêu Nhi lại có thể được ưu ái như vậy.
Nàng ngang nhiên trở thành nghĩa muội của Hoàng Bắc Nguyệt. Một bước trở nên cao quý.
Được Thái tử điện hạ để mắt tới đích thân xin cho học ở Linh Ương Học Viện. Trở thành đệ tử duy nhất của Dực Vương tử. Hiện tại lại được hưởng thụ sự ôn nhu của vị công tử lãnh khốc và cao quý nhất trong số những người cao quý của Nam Dực quốc.
Các nàng thì có điều gì không bằng chứ, từ tướng mạo đến thiên phú năng lực đều hơn nàng. Vậy mà...
"Ngươi đi đến đây làm gì, còn không nhìn xem bây giờ đã ra bộ dạng gì", Hoàng Chiến Dã nói nhưng lời trách mắng nàng nhưng trong ngữ khí hoàng toàn là quan tâm.
Ngọc Tiêu Nhi nhận ra được liền biết thân phận đứng xa Hoàng Chiến Dã.
"Thái tử điện hạ, ta chỉ đến để học tập thêm, đồng thời phụ giúp sư phụ", Ngọc Tiêu Nhi cúi mặt nhỏ giọng nói.
"Dù có muốn học tập thì cũng đâu nhất thiết phải đến nơi nguy hiểm như vậy, càng huống hồ Dực Vương tử thật sự cần một người hầu cạnh hắn sao"
"Thái tử điện hạ, việc tiểu nữ đến Phú Quang Sâm Lâm thì có liên quan gì đến ngài. Làm sao ngài cứ luôn miệng giở giọng trách mắng ta"
"To gan"
Ngọc Tiêu Nhi ngửa mặt lên ngữ khí can đảm hơn đối mặt với Hoàng Chiến Dã. Khôi phục lại vẻ mặt ương ngạnh của thường ngày.
Đột nhiên trong gió thổi truyền đến tiếng quát mắng giận dữ của nữ tử khiến người khác không khỏi bàng hoàng.
Hoàng Anh Dạ từ xa chạy đến chỗ mọi người, trên mặt không giấu đi được sự căm giận.
"Dựa vào ngươi chỉ là một tiểu thư hờ của Phủ trưởng công chúa mà dám lên mặt với Hoàng huynh sao", Hoàng Anh Dạ giữa trán khẽ nhăn lại, một cánh tay đưa ra phía trước mặt nàng cũng là dưới mí mắt của Ngọc Tiêu Nhi. Ngón tay giữa khéo léo chỉ thẳng vào mặt hoảng loạn của nàng.
"Công chúa, người đây là...", Ngọc Tiêu Nhi bồi hồi lên tiếng, gương mặt như muốn ngất đi.
"Im miệng, ngươi ỷ vào việc có Hoàng Bắc Nguyệt cưng chiều cùng Bạc đại công tử quan tâm là coi mình muốn làm gì thì làm sao",Hoàng Anh dạ nói ra câu này, nửa điểm cũng không có ý che dấu đi sự chán ghét mà nàng dành cho đối phương.
"Anh Dạ, muội thôi đi", Hoàng Chiến Dã cảm thấy tình hình không ổn liền lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Hoàng Anh Dạ hoàn toàn nghe không lọt tai, vẫn một mặt hướng Ngọc Tiêu Nhi nói chuyện. Các nữ tử xung quanh cũng nhân cơ hội thêm dầu vào lữa. Hết lời chỉ trích Ngọc Tiêu Nhi, lời thật có, lời giả cũng có.
"Đường đường là những tiểu thư khuê các được dạy dỗ cẩn thận, hôm nay thật sự được mở mang tầm nhìn, các ngươi không ngờ cũng học được cách nói dối trước mặt ta", Hoàng Chiến Dã quét mắt một vòng, mở miệng từng lời như con dao sắc bén khiến các nữ tử run rẩy.
"Hoàng huynh", Hoàng Anh Dạ đã không còn nghe thấy những lời chỉ trích kia nữa, quay mặt ngạc nhiên nhìn Hoàng Chiến Dã. Nàng không nghĩ hoàng huynh lại ra tay chống đỡ rối ren cho Ngọc Tiêu Nhi.
"Muội càng ngày càng làm càn, khi về tuyệt đối cấm túc, không có sự cho phép của ta thì cấm muội bước ra khỏi cung", nghiêm mặt lại quát tháo nữ tử trước mặt. Đã từ lâu rồi nàng chưa hề bị Hoàng Chiến Dã mắng mình như vậy, đã vậy còn trước mặt mọi người.
"Vâng", Hoàng Anh Dạ ngoan ngoãn theo lời tuân mệnh.
Hoàng Chiến Dã quay sang nhìn sắc mặt của Ngọc Tiêu Nhi, còn tưởng sẽ được nhìn thấy biểu cảm biết ơn của nàng nữa. Nhưng mọi sự hoàn toàn không như hắn nghĩ.
Gương mặt của Ngọc Tiêu Nhi hoàng toàn bị mớ tóc lộn xộn che khuất, hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt của nàng, bên trong dường như hơi thở không còn như bình thường, lúc thì không có, lúc thì lại nhanh vô cùng.
Hoàng Chiến dã đi lên xem nàng có làm sao không, Hoàng Anh Dạ cũng nhận ra điểm khác thường, cảm thấy lo lắng.
"Ngọc Tiêu Nhi", Hoàng Chiến Dã khẽ lung lay thân thể của nàng, tay phá lệ vớt nên lọn tóc.
Ẩn hiện sau lọn tóc là gương mặt tái nhợt, đôi mắt như không có hồn, cả gương mặt ướt đẫm mồ hồi.
"Ngọc Tiêu Nhi, ngươi bị làm sao vậy, ta đưa ngươi đi tìm thái y", Hoàng Chiến Dã giật mình, tay nắm chặt lấy nàng cô hết sức để biết được tình hình của nàng lúc này.
Đôi mắt của Ngọc Tiêu Nhi khẽ nhắm lại như muốn dưỡng thần, môi cũng nhẹ nhàng mím lại, hoàn toàn bình phục hẳn.
Hoàng Chiến Dã cũng cảm thấy nhẽ nhõm, đoán chắc là vừa rồi quá tức giận nên mới như vậy.
"Đi thôi, ở đây không tiện, mọi người mau chuẩn bị đi về", Hoàng Chiến Dã bỏ qua hẳn, quay lại giục giã mọi người.
"Ngọc cô nương, sao cô lại chạy vào rừng, nơi đó rất nguy hiểm, mau quay lại đi", một nữ tử trong số đó kịp thời nhìn ra hô lên.
Mọi người cũng bàng hoàng quay lại, chỉ thấy bóng dáng Ngọc Tiêu Nhi không biết từ khi nào đã khuất hẳn sau những thân cây bìa rừng.
"Mau đuổi theo", một người bình tĩnh nhắc nhở mọi người.
"Khoan đã, trong rừng bây giờ nguy hiểm, các ngươi mau họ tống các nữ tử ở đây đi về, để ta đi vào tìm nàng ta. Có lẽ sẽ không chạy quá xa", Hoàng Chiến Dã vội vàng ngăn lại, tiện tay nắm lấy dây cương chạy một mạch vào trong rừng.
"Thái tử đích thân vô tìm nàng ta sao, sẽ không có chuyện gì xảy xa chứ", một nữ tử nhìn theo bóng dáng Hoàng Chiến dã, vẻ mặt lo lắng hiện ra.
"Có lẽ không sao đâu, Ngọc Tiêu Nhi trời sinh thân thể yếu đuối, có lẽ chạy không quá xa"
"Các người còn đứng đó, mau cắt người đuổi theo hộ tống họ", Hoàng Anh Dạ vẫn nhanh trí hơn, quay lại sai đám thị vệ.
Đám thị vệ cũng không kháng lại, cắt đi tầm mười người đuổi theo.
"Có chuyện gì vậy", Hoàng Bắc Nguyệt và Phong Liên Dực cùng các Trưởng lão không biết nãy giờ đã đi đâu bây giờ mới xuất hiện.
"Bắc Nguyệt", Hoàng Anh Dạ chỉ kịp thấy Hoàng Bắc Nguyệt, chạy đến kéo nàng sang một bên nói rõ chuyện.
"Bắc Nguyệt, ta lúc đó nhất thời nóng tính, thật sự không cố ý", Hoàng Anh Dạ chân thành hối hận nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì cả, chỉ đưa mắt nhìn về Phù Quang Sâm Lâm.
"Công chúa, Quận chúa, xe ngựa của Thái hâu đang dừng ở đằng trước", một thị vệ hấp tấp chạy đến thông báo.
"Chúng ta đi thỉnh an Thái hậu trước, có gì về tính", Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói một câu, dẫn theo Hoàng Anh Dạ đi.