Dựng Quỷ - Cha Ta Không Phải Người

Chương 19: Cảm ứng




Editor: Mạc Hề

Tay Dã Qủy đặt trước ngực một cổ cảm giác mát lạnh không ngừng theo ngực phân tán khắp người, Lâm Bách cảm nhận được trận rung động kia đang từ từ biến mất, nhưng mà không biết vì cái gì khi hắn ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Dã Quỷ thì trận rung động kia đang tưởng chừng như dần yên tĩnh, bổng chốc như sóng biển đánh úp lại, gần như muốn đem hắn nhấn chìm. Lâm Bách chỉ có thể nhắm mắt lại, nhẫn nại, ngay tại lúc đó một cảm giác như ẩn như hiện dâng lên trong lòng, nương theo cảm giác thanh mát Dã Qủy truyền tới, Lâm Bách dường như cảm nhận được một vài thứ.

Lâm Bách thanh âm run rẩy nói: “ Đại ca, nó, nó giống như ở gần đây, ừh…”

Dã Qủy chuyên tâm điều động linh lực, nghe được lời nói Lâm Bách, nhất thời không hưởng ứng kịp: “ Nó là cái gì.?

“ Ta…..Ta ….giống như….giống như cảm nhận được thân thể của mình.”

“ Cái gì?” Dã Qủy nghe Lâm Bách nói xong, cả người đều chấn động, “ Ở đâu?”

Lâm Bách híp mắt cẩn thận dùng ý thức đi dò xét, đột nhiên một âm thanh âm trầm cuồng loạn rít gào vang lên làm cho người ta phải sợ hãi: “ Ta sẽ không để cho ngươi rời đi, dù đời này kiếp này hay đời đời kiếp kiếp ta đều phải vây khốn ngươi, để ngươi vĩnh viễn không thể siêu thoát, vĩnh viễn đều phải ở bên cạnh ta…”

“ A…Không cần, không cần, không cần, không cần lại đây, không cần.” Lâm Bách giống như bị âm thanh gào thét kia kéo vào ác mộng, kêu lên sợ hãi, hắn đẩy tay Dã Qủy ra, run rẩy co lại thành một đoàn. Âm thanh kia làm cho hắn sợ hãi, sợ hãi giống như có một bàn tay lớn siết chặt lấy hắn, làm cho hắn không thể điều khiển chính mình.

“ Lâm Bách!” Lâm Bách cảm xúc thay đổi làm cho Dã Qủy trong lòng rối loạn, quỳ một gối xuống ở bên giường nắm lấy bả vai Lâm Bách để cho hắn nhìn mình: “ Lâm Bách ngươi làm sao vậy, nói cho đại ca biết?”

Lâm Bách thấy Dã Qủy liền trực tiếp nhào vào lòng Dã Qủy, hai tay chặt chẽ ôm lấy thắt lưng hắn: “ Đại ca ta sợ, người kia, người kia, hắn nói sẽ vây khốn ta đời đời kiếp kiếp, muốn ta vĩnh viễn không siêu sinh, ô…”

Dã Qủy bị Lâm Bách ôm nhất thời tay chân cứng ngắt, hai tay nâng giữa không trung không biết làm thế nào cho phải, lại đột nhiên nghe thấy những lời Lâm Bách nói mà khiếp sợ mở to hai mắt, rồi cúi đầu xuống nhìn Lâm Bách chôn người trước ngực mình vẫn còn đang run rẩy đầy bất lực. Dã Qủy trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, đưa tay ôm lấy Lâm Bách, cúi đầu ở bên tai Lâm Bách thấp giọng an ủi: “ Có đại ca ở đây, không ai có thể làm gì được ngươi, đừng sợ, không cần sợ….”

“ Ừh” Lâm Bách yếu ớt lên tiếng, nhưng thân thể vẫn là không ngừng run rẩy, tay vẫn quấn lấy bên hông Dã Qủy không hề buông lỏng mà ngược lại càng dùng sức ôm lấy.

Dã Qủy đau lòng xoa nhẹ đầu Lâm Bách, ôm hắn đến nằm lại trên giường để cho hắn gối đầu trên tay mình, còn tay kia thì khẽ vuốt trên lưng hắn, ngoài miệng không ngừng nói những lời an ủi.

Lâm Bách làm ổ nằm gọn trong ngực Dã Qủy – Tuy rằng không cảm nhận được cảm giác ấm áp nhưng lại thấy rất an toàn, trong lòng mới dần buông lỏng.

Dã Qủy ôm Lâm Bách nằm trên giường, tình trạng của Lâm Bách cũng dần dần ổn định lại. Sau phòng khách lúc này lại vang lên tiếng mở cửa, Dã Qủy nằm trên giường không thể nhúc nhích được, bởi vì Lâm Bách tay đang gắt gao nắm lấy y phục hắn, không bao lâu có một người đi vào trong phòng, tới đẩy cửa phòng ngủ ra. Người mở của không phải ai khác chính là Nhâm Lăng Thiên và Tiểu Đồng.

“ Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Thấy Lâm Bách và Dã Qủy nằm trên giường, Nhâm Lăng Thiên ngữ khí không tốt rống lên một câu.

Dã Qủy đã sớm ý thức được Nhâm Lăng Thiên quay về, vẫn ôm Lâm Bách cũng không quay đầu lại, nói: “ Đi tìm tiền bối lại đây đi, Lâm Bách mới vừa rồi cảm nhận được thân thể hắn, nhưng mà hiện tại có hắn có điểm kỳ lạ.”

Nhâm Lăng Thiên đi vài bước tiến lên phía trước thấy Lâm Bách cuộn trọn nằm trong ngực Dã Qủy, lại còn đang run rẩy, cau mày xoay người vận khí rồi lóe lên một cái đi ra khỏi phòng.

Tiểu Đồng vẫn đứng ở của nhìn Lâm Bách và Dã Qủy nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ lên, thấy Nhâm Lăng Thiên chạy ra ngoài mới e lệ đi lại gần giường của Lâm Bách, phát ra những đơn âm lo lắng cho Lâm Bách: “ A, a!”

Dã Qủy nghe tiếng Tiểu Đồng mới nhìn lại tư thế của hắn và Lâm Bách thấy không được tự nhiên mà giật giật khóe miệng, muốn ngồi dây nhưng mà tay Lâm Bách lại quấn lấy hắn, làm cho hắn không thể động đậy. Dã Qủy chỉ đành phải ghé sát vào bên tai Lâm Bách thấp giọng khuyên nhũ để cho Tiểu Đồng đến ôm hắn. Lâm Bách thế nhưng lại bướng bỉnh không chịu lắc lắc đầu, sống chết không chịu buông tay, Dã Qủy đành phải buông tha mặc cho hắn ôm thẳng cho đến khi Nhâm Lăng Thiên và Trác Kình Vân đến, đem một cổ lính khí rót vào hồn thể Lâm Bách, Lâm Bách mới khôi phục lại bình thường.

Dã Qủy thừa dịp mà thoát khỏi, khôi phục lại một thân quỷ vui vẻ tự do, nhưng mà khi hắn thoát ra khỏi rồi lại cảm thấy như vậy có chút, có chút mất mác…

“ Lâm Bách, ngươi vừa rồi cảm giác được cái gì?” Trác Kình Vân ngồi bên cạnh bàn, nhìn Lâm Bách đang dựa vào Tiểu Đồng ngồi trên giường, hỏi chuyện.

Lâm Bách vẻ mặt đau khổ cẩn thận nhớ lại một lần nữa, đem toàn bộ quá trình tự thuật lại cho Trác Kình Vân nghe, lúc nói đến những âm thanh kia Lâm Bách vẫn còn co rúm người một chút, Dã Qủy và Nhâm Lăng Thiên nhìn thấy cùng nhau biến sắc.

Nhâm Lăng Thiên cùng Dã Qủy nghe xong tự thuật cuả Lâm Bách đều nhíu mày không nói, còn Trác Kình Vân thì trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới nói: “ Nếu cảm giác ngươi nói là thật, như vậy ta nghĩ thân thể của ngươi quả thật là ở ngay tại trong kinh thành, cảm giác mãnh liệt như vậy khoảng cách có thể cũng không xa, hẳn là trong phạm vi ba bốn dặm.” Mấy người bọn Lâm Bách không hẹn mà cùng ngồi thẳng lưng vẻ mặt mong đợi mà nhìn Trác Kình Vân.

“ Ta giúp ngươi cảm ứng một chút, có lẽ có thể dò xét được chổ đó……” Trác Kình Vân vuốt vuốt không cằm không có chòm râu đi đến bên người Lâm Bách, đặt tay lên vai hắn, một cổ ánh sáng màu trắng ngà theo tay Trác Kình Vân tỏa ra bao phủ khắp người Lâm Bách, qua một khắc đồng hồ lúc này Trác Kình Vân mới buống tay ra, nhìn đến ánh mắt chờ đợi của Lâm Bách lắc đầu nói: “ Tìm không thấy, thân thể của ngươi giống như bị người nào đó dùng bí thuật rất lợi vậy khốn lại, nhằm che giấu tung tích, các ngươi muốn tìm được chỉ còn cách dựa vào chính mình.”

Lâm Bách sớm đã có dự cảm, nhưng vẫn nhịn không được mà thất vọng, trong lòng đã kinh sợ, thanh âm kia vẫn như trước làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Bách biến hóa, Tiểu Đồng cẩn thận ôm lấy vai Lâm Bách, Lâm Bách nghiêng đầu hướng Tiểu Đồng cười cười.

Dã Qủy cùng Nhâm Lăng Thiên ngồi bên cạnh bàn cũng cúi đầu, dường như đang suy nghĩ cái gì, Trác Kình Vân đứng một bên nhìn bốn người trẻ tuổi này, trong đáy mắt hiện lên mấy phần ảm đạm không dễ nhận ra, thở dài, tựa hồ đối với con đường phía trước của bốn người trẻ tuổi này có chút suy đoán, cũng dự cảm được có một số chuyện sẽ phát sinh mà ông không hi vọng đến.

Trong phòng trầm mặc thật lâu, cuối cùng Dã Qủy đứng lên đi tới bên cạnh Lâm Bách, ghé sát vào tai hắn nói nhỏ nhẹ vài câu, Lâm Bách gạt đi những giọt lệ trên mắt, lại cười gật đầu, hai người cùng nhìn nhau cười, hết thảy cũng đều không nói lời nào.

Khoảng một lúc sau, Trác Kình Vân giúp Lâm Bách tăng thêm mấy cái mật chú ổn định hồn phách, để Lâm Bách không phải dễ dàng chịu ảnh hưởng này nọ. Lúc sau, Dã Qủy, Nhâm Lăng Thiên, Lâm Bách ba người bắt đầu thương lượng làm cách nào để tiếp cận mục tiêu Đồ Thịnh Thiên, ba người suy nghĩ nữa ngày cũng không ra biện pháp gì. Cuối cùng, Dã Qủy quyết định chuyển dời địa bàn đến một khách điếm gần với phủ tướng quân Đồ Thịnh Thiên, nhưng mà Trác Kình Vân lại ngăn cản, ba người không rõ mới quay đầu lại nhìn hắn. Trác Kình Vân cười nói ra nguyên nhân, nguyên lai trạch tử này của Trác Kình Vân chỉ cần đi qua một con đường lớn là tới ngay phủ tướng quân Đồ Thịnh Thiên, ba người hai mặt nhìn nhau chỉ duy nhất biểu tình là không giống nhau.

Kế hoạch đến gần phủ tướng quân đương nhiên là thay đổi, Dã Qủy cùng Nhâm Lăng Thiên quyết định ban đêm đi dò xét thám thính ngọn ngành phủ tướng quân. Lâm Bách cùng Tiểu Đồng tạm thời không được rời khỏi trạch viên Trác phủ, thứ nhất không cần Lâm Bách làm cái gì, thứ hai cũng là muốn hắn nghĩ ngơi tịnh dưỡng, dù sao mới đến kinh thành vài ngày mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, dù cho Trác Kình Vân nói tình hình Lâm Bách không có gì đáng ngại, nhưng Dã Qủy và Nhâm Lăng Thiên cũng không yên lòng.

Thời tiết vào mùa hè, ở kinh thành là nơi có sự biến hóa lớn nhất, tựa như các lão nhân thường nói, trời tháng sáu giống như mặt oa nhi thay đổi thất thường. Mỗi năm đều như thế thì năm nay cũng không ngoại lệ, liên tiếp ba bốn ngày có mưa to sấm chớp, mỗi người muốn ra ngoài đều phải mang theo dù, mưa to sấm chớp ở kinh thành rất cổ quái, bất định không nắm bắt được, không hề có quy luật, đầu ngày đã có hơn mười trận mưa cách quãng. Ban ngày vừa đến giữa trưa thì đã nổi lên mưa to, sấp giật đến điếc tai, hơn nữa nói đến là đến một chút báo trước cũng không có, thật là làm cho người ta trở tay không kịp.

Rốt cuộc cũng tới ngày thứ tư, trong trăm ngày thì cũng có trọn một ngày trời không đổ mưa, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hôm nay mưa sẽ không trút xuống như vũ bão, nên ai ra quán thì ra quán, ai muốn lòng thanh thản đi dạo chợ đêm thì cũng đều mò mẫm đi ra ngoài.

Trước một quầy hàng ăn vặt nào đó, một tiểu dựng phu ưỡn cái bụng dưới nhô cao cùng một cái tiểu ca nhi đen gầy thấp bé đang ở đó ăn một chén hồn đồn [1]. Tiểu ca nhi gầy đen kia một bên vừa ăn một bên vừa thổi hơi, hồn đồn mới ra khỏi nồi còn nóng hổi, mặc dù là trời vào mùa hè dường như cũng bốc lên hơi nóng, tiểu ca nhi vừa ăn vài miếng, cái mũi liền toát ra mồ hôi, ngược lại tiểu dựng phu bên kia cứ đưa từng miếng từng miếng vô miệng ăn, cũng không thổi, nhưng cũng không bị bỏng, như là với nhiệt độ bình thường không cảm giác được….

Chợ đêm tiếng xôn xao rất lớn, những ngọn đèn dầu trên đường chiếu sáng rực rỡ, đám đông bắt đầu xuất hiện, ai cũng không lưu ý đến hai người đang ngồi trong góc, mà bản thân hai người đó cũng rất thản nhiên ngồi đó không ngoảnh đầu lại…..

[1] Hồn đồn: mì vằn thắn.