Đừng Quậy Nữa! Nghe Lời Tôi Mau!

Chương 2




* Sáng hôm sau, trong đại gia đình quái dị 11A * - Đẹp trai quá, tui phải cảm ơn ông trời vì đã cho tui vào cái lớp toàn trai đẹp như thế này ý! - nữ sinh 1 nói trong khi mắt vẫn dán chặt vào hai người kia ( Bảo và Khánh ý mấy pợn )

- Úi, ai cũng đẹp trai hết cả, tui phải công nhận là lớp mình toàn trai đẹp thật đóa - Chỉ có mỗi hai thằng hotboy thui mà đám con gái lớp nó cũng loạn cả lên như ngôi sao hollywood về Việt Nam về vậy ( đám nữ sinh: còn hơn cả ngôi sao ý chứ !!!!!/ T/g : chạy !!!!! )

- Ước gì các cậu ấy là người iu của tui nhỉ? Tui đang F.A mà sao không có khả năng chứ, love you nhìu nhìu - Ánh mắt cô bạn đó long lanh như đang mơ mộng về một tương lai tươi sáng của mình.

- *cốc * Cái con atsm này! Ngồi gần mày còn chẳng được thì làm n.y cái sh** ý! - Nhỏ kế bên giúp cô bạn tỉnh mộng.

- Vậy bây giờ có người chắc đang hạnh phúc vì được ngồi với hotboy mới của chúng ta kìa! - Lời nói của nhỏ mang vẻ giễu cợt và châm trọc nó. ( Nhỏ đó khiến t/g bực à ha, ai là của tụi bây hả? Con trai Thiên Bảo ta không bao giờ chấp nhận loại con gái như bay đâu nên cứ liệu hồn đóa nghen! -_- )

Bây giờ hàng chục ánh mắt của đám con gái đang nhìn thẳng vào nó và tưởng nó đang chìm trong giấc ngủ ngàn vàng nữa chứ! Nhưng thực ra cả buổi tám chuyện đó nó đều nghe thấy.

- Nó cứ như phù thủy ý, từ hồi lớp 10 đã chiếm một mình một bàn trong xó đến năm nay thì chỉ còn mỗi chỗ nó trống nên cậu hotboy mới phải ngồi đó, phí hết cả sắc đẹp của Bảo ( bởi vì trong lớp này ai cũng biết nó chúa ghét những thằng hotboy, t/g cũng đến chịu vì cái cục sĩ diện và tật ghét soái ca ( t/g là fan ngôn tình mà huhu T-T) ).

Trong buổi tám chuyện với chủ đề bao quanh Khánh và Bảo không ngừng thì nó đang là nạn nhân của hai ánh nhìn rực lửa của hotboy .........

'' Hứ! Khốn khiếp! Tại sao tự nhiên đang yên đang lành xuất hiện một thằng từ trên trời rơi xuống mà lại trúng cái trường này cơ chứ không biết ( thế mới gọi là tự nhiên). Cậu ta tưởng mình là ai, con trai tập đoàn đứng đầu Việt Nam hả? Chắc cũng chỉ thuộc thể loại ăn bám bố mẹ chứ gì! * nhếch môi cười phỉ báng * tôi xem cậu làm được những gì mà tự kiêu, khi nào Lê Gia Hoàng Khánh còn ở cái trường này thì cậu đừng nghĩ mình có thể trở thành hotboy ( anh nầy hơi bị atsm nhỉ, có ai đó tự nhận mình là hotboy đâu mà đã xồn xồn lên như thế rùi, haizzzz..... đã đẹp thì chẳng ai sợ bị chê bai đâu vì cây ngay không sợ chết đứng mà mấy bạn nhỉ! ) - Hắn vừa nhìn anh với ánh mắt viên đạn và cái siết chặt thành nắm đấm từ bàn tay rắn chắc của hắn.

Thiên Bảo ư? Anh ta không lên tiếng cho chuyện này và có một khẩu hiệu đó là '' Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ '' vậy nên mấy bn cũng tự hỉu nhỉ, anh ta sẽ không xỉa xói, không chửi bới hay thái độ như hắn mà chỉ tặng cho Hoàng Khánh một nụ cười nhếch môi đầy khinh bỉ cùng sự thách thức

Và người ngoài cuộc đang rùng mình nhìn hai cậu hotdog ( nó đặt ) đang nhìn nhau với một ánh mắt vô cùng là 'trìu mến' mà bất giác rùng mình. Lúc này, cả hai trông như hai vị thần đang chuẩn bị khiêu chiến.

Bỗng Thiên Bảo quay sang nhìn bộ dạng vừa ngây ngốc vừa sợ hãi nhìn mình thì bất chợt phì cười nhưng hình ảnh nụ cười thiên thần của Bảo lại lọt vào con mắt bạn ngồi bên cạnh ( Nhã nhà ta ý ) khiến người đó chệch nhịp rùi nha! ( Mấy bạn bít tại sao Bảo cười không? Là vì bình thường nó nhí nhảnh lại vừa chảnh vừa không sợ ai vậy mà bây giờ nó lại nhìn hắn và anh với ánh mắt sợ hãi như vậy thì chuyện này đáng để trêu và cười đó)

'' Haizzzzz mày bị làm sao thế hả Hoàng Kim Nhã? Tự dưng lại thế là sao zậy ? '' - Nó lấy tay vỗ cái má đang ửng hồng và hình như trời sinh hai đứa nó ra để cho nhau ý mà hành động đáng iu lúc đó của nó lại lọt vào mắt của cậu hotboy ngồi bên cạnh khiến tim cậu lỡ nhịp một tim mà suy nghĩ của anh cũng giống nó lắm nha!

'' Haizzzzzz sao mình lại vậy, chẳng nhẽ là ..... Aissss không nghĩ nữa đi ra ngoài kiếm chút gì đó ăn sáng đã ''

Cùng lúc đó, trước chỉ 1 phút, Kim Nhã đã cùng Nguyệt Lam phi thẳng xuống căn tin thì anh cũng bước xuống ... ( ể, bám nó hoài zậy, ngồi cùng cả buổi rùi chưa chán à, ác quá cơ, ám nó hoài, khổ thân con bé lắm chứ! )

* Tại căn tin *

Có một sự kiện vô cùng đặc sắc đang diễn ra ở đây .....

- Á!!!!!!!!!!!!!! - Tiếng hét của một nữ sinh khi bị cốc nước ngọt đổ vào và nữ sinh đó không ai khác đó chính là Kim Nhã nhà chúng ta.

Kim Nhã tức giận nhìn lên kẻ đổ nước vào người cô nhưng chưa kịp thì ....

- Xin lỗi, không cố ý! - Người đổ nước vào nó

- Ể, sao giọng wen thế nhỉ - Cô thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cậu hotdog ngồi cạnh đang mặt lạnh như tiền nói

- Này cậu kia, cậu là ma à mà bám tui hoài vậy hả? Mà kiếp trước tui mắc nợ cậu à mà cậu cứ ám theo như đỉa thế hả? Đã đổ nước vào người ta câu xin lỗi cũng không ăn nói được đàng hoàng, ở nhà ba mẹ cậu dạy zậy hả? - Nó tuôn một tràng như xả hết giận.

- Cậu muốn gì? Tôi đã xin lỗi rồi cơ mà - Anh cũng đáp lại

- Vậy cậu xl tôi thì cơ làm sạch được bộ đồng phục của tôi không? Hôm nay tui lại không mang quần áo thể dục! - nó điềm nhiên nói

Thực ra câu nói của nó chỉ là để nó xem phản ứng như thế nào của anh thui mà tự nhiên cậu lại lôi một mạch nó đi ra cổng trường khiến Nguyệt Lam muốn giữ cùng không kịp.

- Này cậu kia, cậu kéo tui đi đâu vậy, buông ra coi. Tôi còn phải đi học nữa chứ. - Nó vừa nói vừa vùng ra nhưng bị cánh tay chắc khỏe của anh kéo lại và càng giữ chặt hơn.

Anh kéo nó ra xe ô tô của mình đã được đàn em mang tới từ mấy phút trước và nói:

- Cậu đi theo tui, ngoan ngoãn mà ngồi im không thì tui e là cậu không được học trong trường này nữa đâu - Anh nói rùi cười gian một cái khiến nó phải sợ mà ngoan ngoãn làm theo

- Ngoan thế có phải tốt hơn không. - Anh nói rùi phóng xe chạy thẳng

-------------------------------------------------------------------------------------

Ối ối, mấy bạn ơi thông cảm cho t/g với, t/g chỉ chốn lên viết truyện vào tận tối khuya thui nên mấy bạn thông cảm! Thành thật xin lỗi

Mà tui mới viết truyện lần đầu tiên nên có gì sai hay không được thì các bạn cứ coment ở phía dưới để mình học hỏi kinh nghiệm nha! Cảm ơn các bạn vì đã đọc truyện của mình.

Mà có vẻ chương này cũng hơi ít nhỉ, để