Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 78




Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Mỗi lần Thịnh Diễn chủ động hôn hắn đều giống như một đứa trẻ được ăn loại kẹo mình yêu thích, nghiêm túc và ngây thơ.

Hôn xong, cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Vừa nãy bạn trai anh có ngầu không?"

Tần Tử Quy vuốt thẳng mái tóc xù trên đầu Thịnh Diễn sáng giờ vẫn cứ nhỏng lên: "Ngầu lắm."

Thịnh Diễn hài lòng gật đầu: "Vậy anh nói xem em ngầu cỡ nào coi."

Nhìn cậu trai 1m8 đầy trưởng thành trong buổi phỏng vấn chớp mắt đã biến thành bé gà con nhiễu sự, Tần Tử Quy không kìm được mà xoa đầu cậu: "Ngầu đến mức lúc ở trên khán đài chỉ ngồi nghe được người ta spam em thôi."

Thịnh Diễn hơi không hiểu: "Spam gì chứ."

Tần Tử Quy mới bảo: "Anh giai nhỏ đẹp trai quá, không biết học ở trường nào, độc thân không, vừa nhìn cậu ấy cười là tớ đã đổ mất rồi. Má ơi, eo kia còn thon hơn khối bạn nữ luôn. Đù má, aaaaaaa..."

"Được rồi, tôi cho phép cậu ấy là chồng tôi, trước tiên cứ tạm thời như vậy đã."

"Cậu có chồng chưa đủ nhiều à? Cậu ấy là chồng tôi mới đúng!"

"Cậu ấy mới là chồng tôi!"

"Được rồi, đủ rồi, đừng nói nữa."

Bình thường nghe phải mấy lời này đã đủ xấu hổ rồi, bây giờ Tần Tử Quy nói lại một cahcs nghiêm túc mà chậm rãi, Thịnh Diễn xấu ổ đến mức chỉ muốn vùi đầu xuống đất.

Tần Tử Quy nhìn vành tai đỏ bừng của cậu thì không khỏi nở nụ cười.

Mưa thu rả rích rơi lộp bộp xuống từng tán cây ngô đồng.

Chàng trai luôn xa cách và lầm lì cầm ô ôm lấy người trước mặt, thay vì vẻ xa lánh và thờ ơ như thường lệ, chỉ còn lại nụ cười đầy bao dung và chiều chuộng, mà chàng trai trong vòng tay hắn cũng hết lòng tin tưởng ôm lấy hắn.

"Ngọt quáaaaaa."

"Trận đấu này cũng hay quáaaaaa."

"Chúc hạnh phúc."

Lâm Khiển cầm cốc giữ nhiệt màu hồng ngồi xổm dưới mái hiên cách đó không xa, vẻ mặt vui mừng như một bà mẹ già cuối cùng cũng thấy CP của mình HE.

Trần Du Bạch ngồi xổm bên cạnh cô nàng, che ô cho cô mà vẫn hơi mông lung: "Cậu nói xem rõ ràng bọn họ lồ lộ như thế mà sao trước đây chúng ta không để ý đến nhỉ?"

Cẩu Du ngồi xổm bên cạnh Trần Du Bạch thở dài: "Thật ra không phải là không nhìn thấy gì, chỉ là không dám nghĩ đến. Dù sao thì anh Diễn cũng là một đứa con trai sắt đá lại đầu gỗ. Tao không thể tưởng tượng được nó lại có lúc ngoan ngoãn thế. Đúng là đàn ông có cứng rắn đến đâu thì yêu vào cũng dịu dàng ra hẳn."

Chu Bằng ngồi xổm bên cạnh Cẩu Du cũng gật đầu đồng ý: "Đúng nhở, không thể tưởng tượng được có ngày tao nhìn được vẻ nũng nịu của anh Diễn."

Lâm Khiển: "Đây chính là sức mạnh của tình yêu."

Trần Du Bạch: "Thật tốt."

Cẩu Du: "Nhưng họ định ôm đến khi nào thế?"

Lâm Khiển: "Thiên trường địa cửu."

Trần Du Bạch: "Nhưng liệu trước phụ huynh với thầy Hoàng Thư Lương thì có vấn đề gì không?"

Lâm Khiển: "Có lẽ đây là một đôi tình nhân không sợ gia pháp cũng không sợ chết, chỉ thích phát cơm chó."

Mà khi Thịnh Diễn cuối cùng cũng được nghỉ ngơi trong lòng Tần Tử Quy, cậu mới nhớ ra hỏi đến những người khác: "Mẹ em với mọi người đâu hết rồi?"

Tần Tử Quy bình tĩnh trả lời: "Mọi người đợi ở lối ra ngoài sân thi đấu."

"Ò." Thịnh Diễn đáp lại, nhắm mắt định nghỉ ngơi tí nữa, nhưng mới nhắm được nửa mắt thì chợt nhận ra có gì không đúng: "Chờ đã, đây không phải lối ra ngoài sân thi đấu à?"

Tần Tử Quy: "Ừm."

Thịnh Diễn: "..."

Ừm?!

Nhận ra chữ "Ừm" này có ý nghĩa là gì, Thịnh Diễn kinh hãi ngẩng đầu lên, rồi nhìn thấy bốn người hóng hớt đang ngồi xổm trên đất ở lối ra với nụ cười đầy ngớ ngẩn, cũng như một nhóm các bậc phụ huynh cũng đang cười đầy ngớ ngẩn và phức tạp.

Thịnh Diễn nhanh chóng nhảy ra khỏi cái ôm của Tần Tử Quy, vành tai đỏ bừng rồi ngoan ngoãn chào: "Mẹ, bà, ông, dì Tần, chú Giang, thầy Hoàng."

Một loạt cái tên được gọi lên, đầu Thịnh Diễn cũng to ra.

Mấy phụ huynh lớn tuổi trong nhà thấy cậu thế thì chỉ mỉm cười cố không trêu chọc cậu.

Chỉ có Hoàng Thư Lương hít một hơi thật sâu, tự nhủ trong tuyệt vọng rằng mầm non Thanh Bắc thì không thiếu, nhưng thủ khoa thì chỉ có một, vì lợi ích của Tần Tử Quy - tuyển thủ hạt giống hàng đầu của tỉnh, vì sức khoẻ thể chất và tinh thần của hai em học sinh này, ông phải nhịn, phải nhịn.

Nhưng khi nhìn thấy cậu học trò được ngưỡng mộ nhất của mình và cậu học trò rắc rối nhất của mình ôm nhau nơi công cộng, Hoàng Thư Lương, một người đàn ông sống truyền thống vẫn không nhịn được mà hét lên: "Thịnh Diễn, Tần Tử Quy, hai đứa lại đây!"

Thịnh Tiểu Diễn sợ Hoàng Thư Lương bắt cậu và Tần Tử Quy phải chia tay nên ngoan ngoãn đi đến: "Thầy Hoàng, thầy nói đi ạ."

Hoàng Thư Lương hít một hơi thật sâu định mắng, nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy xương gáy hơi nhô ra của Thịnh Diễn.

Sao đứa nhỏ này lại gầy thế?

Nhớ lại những gì Hứa Khinh Dung từng nói về tình trạng sức khoẻ của Thịnh Diễn cùng với cơn đau bụng cấp tính trước lúc thi, Hoàng Thư Lương đột nhiên không thể nặng lời được nữa.

Ngày nào ông cũng mắng Thịnh Diễn, mắng Thịnh Diễn, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến việc làm thế nào để hướng dẫn Thịnh Diễn đi theo con đường phù hợp với mình. May mắn, đứa nhỏ này không bị tha hoá, có nghị lực, cũng có chính kiến, Tần Tử Quy cũng có thể uốn nắn cậu nên mới trở thành một cậu bé ngoan được mọi người tự hào.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thư Lương chỉ thở dài: "Bỏ đi, thầy cũng chẳng có gì để nói. Thành tích hôm nay của em rất tốt, có thể coi là mang lại vinh quang cho trường. Ưu nhược điểm bù trừ cho nhau nên thầy sẽ không mắng em."

Thịnh Diễn thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng!" Hoàng Thư Lương vẫn xấu tính như cũ, lúc nhìn thấy Tần Tử Quy đứng bên cạnh cậu, ông lập tức hùng hổ trở lại, "Đừng nghĩ rằng chuyện tình yêu tình báo gà chíp gà bông của hai đứa là quan trọng nhất! Thầy cho hai đứa biết, ở trường không được phép ôm ấp hay đi cạnh nhau quá gần, nhất định phải chú ý đến việc học! Việc học là số 1! Tần Tử Quy ít nhất phải đạt được top3 toàn tỉnh cho thầy! Thịnh Diễn mỗi lần thi đều phải tiến bộ cho thầy! Nếu không cả hai đứa đều bị đuổi học, đuổi học, tất cả đều bị đuổi học!"

Những lời của Hoàng Thư Lương như đang cố tình mạnh miệng với mấy học sinh còn lại.

Thịnh Diễn đấu trí đấu dũng với ông bao lâu nay, biết ông là một người kiêu ngạo nên chỉ cúi đầu ngoan ngoãn bảo: "Thầy Hoàng yên tâm đi, bọn em nhất định sẽ lấy danh hiệu Trạng Nguyên tỉnh và giấy báo nhập học của Trung Công Đại về cho thầy."

"Tốt nhất là em nói lời giữ lời! Được rồi, Thịnh Diễn về viết bài cảm nhận đạt giải vô địch, thứ hai tuần sau phát biểu trước cờ! Còn Tần Tử Quy về viết bản kiểm điểm yêu sớm! Thầy phải về trường để dọn dẹp mớ hỗn độn của mấy đứa nên không tham dự tiệc mừng được, cho nên đừng đến làm phiền thầy!"

Vừa nói Hoàng Thư Lương vừa mở cửa chiếc VoLâm Khiểnswagen kiểu cũ bên cạnh, trước lúc ngồi vào xe ông chợt nhứo ra điều gì rồi quay lại nói: "Còn nữa, Tần Tử Quy, người giám hộ của em ở trường là dì em, nên em không còn lo lắng về mấy chuyện lộn xộn đó. An ninh của trường học cũng không phải chỉ để nói chơi thôi đâu."

Nói đoạn ông đóng cửa xe rồi lái chiếc xe đã cũ của mình đi mất.

Những người còn lại chỉ nhìn Thịnh Diễn với vẻ mặt hóng hớt.

Họ không nhìn Tần Tử Quy vì biết Tần Tử Quy mặt dày, không giống Thịnh Diễn, bị nhìn cái là cậu đỏ mặt, đáng yêu lắm.

Nhưng Thịnh Diễn bị rất nhiều người nhìn thì cứ cúi đầu, càng bị nhìn tai càng đỏ, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, chỉ có thể kêu cứu: "Tần Tử Quy."

Tần Tử Quy cười, tiến lên nắm tay cậu rồi nhỏ giọng nói với mấy người lớn đang hóng chuyện: "Dì, dì Hứa, mọi người đừng trêu em ấy nữa."

"Được rồi, đúng là yêu vào có khác, trắng trợn đi bảo vệ cả khuyết điểm của người ta." Hứa Khinh Dung không muốn hai đứa nhỏ thấy áp lực tâm lý nên cố ý nói thoải mái và hài hước.

Tần Như mới biết chuyện này, cô bị sốc không nhẹ, còn hơi không dám tin.

Nhưng lúc Tần Tử Quy đứng trước mặt cô nói: "Dì, đây có thể là yêu cầu duy nhất trong cuộc đời con, dì có thể đồng ý không?"

Cô không nghĩ ra được lý do gì để không đồng ý.

Từ bé Tần Tử Quy đã là người nhạy cảm, cho nên cô không nỡ từ chối yêu cầu duy nhất này của hắn.

Mà chàng trai mà hắn thích chính là Thịnh Diễn. Cũng tốt, ít nhất khi ở bên Thịnh Diễn, Tần Tử Quy luôn thích cười.

Cho nên Tần Như chỉ cười mà rằng: "Còn không phải à. Có người còn đi thuê nhà cho bạn trai nhỏ, chắc sợ mấy người lớn chúng ta là bóng đèn đây mà!"

"Dì Tần!" Thịnh Diễn ngượng, nhưng cậu không thể ra tay với người lớn như với Tần Tử Quy được, chỉ có thể đổi giọng bảo: "Trời mưa lớn thế này, dì còn đang mang thai em bé nữa, chúng ta về nhà trước đi ạ."

Nói xong, cậu đội mũ lên vùi đầu chạy ù ra ngoài, cố giả vờ như không quen ai hết chỉ muốn xách mông bỏ chạy.

Kết quả là Chu Bằng Cẩu Du chả biết làm gì chỉ biết gây rắc rối lúc thấy Thịnh Diễn đang cố gắng chạy trốn thì đã nhanh chóng chạy ra, cản cậu lại: "Ê này, anh Diễn đừng đi vội! Vì để cổ vũ mày mà bọn tao đã đăng bài thanh minh cho mày, lại còn in băng rôn đi ủng hộ mày. Bọn tao chờ tiệc mừng của mày cả ngày nay rồi đấy!"

Thịnh Diễn nghiến răng nghiến lợi: "Tao nói tổ chức tiệc mừng lúc nào?"

Chu Bằng Cẩu Du tự tin bảo: "Mày không nói, nhưng Tần Tử Quy nói."

Thịnh Diễn: "?"

Vẻ mặt Tần Tử Quy vẫn không đổi: "Nguyên văn lời nói của tôi là "Chúng tôi rất có lỗi vì giấu mấy cậu chuyện này. Đợi Thịnh Diễn giành chức vô địch xong thì chúng tôi tổ chức tiệc mừng coi như ra mắt luôn."

Thịnh Diễn: "...Tần Tử Quy!"

Nhìn thấy Thịnh Diễn xấu hổ đến mức sắp nổ tung đến nơi, bà ngoại vừa buồn cười vừa đau lòng, vội gọi cậu lại bảo: "Được rồi đừng trêu thằng bé nữa, A Diễn, qua đây với bà."

Thịnh Diễn bèn nhanh chóng chạy ra chỗ bà.

Bà ngoại sờ đầu cậu: "Bà ngoại già rồi, sức khoẻ không chịu nổi nữa nên phải về nghỉ ngơi, tối nay không đi dự tiệc mừng được. Nhưng A Diễn, dù thế nào đi nữa, con và Tử Quy vẫn luôn là những đứa trẻ ngoan nhất trong lòng bà. Sau này dù có chuyện gì không hay xảy ra cũng đừng sợ hãi, cứ cùng nhau tiến lên phía trước, hiểu không con?"

"Con hiểu ạ, bà ngoại."

"Hiểu rồi thì đi chơi với bạn bè đi. Ngày mai Tử Quy phải đi rồi."

Thịnh Diễn lập tức ngước mắt lên đầy bất an.

Hứa Khinh Dung thấy cậu thế thì không đành lòng trêu chọc nữa, chỉ khẽ an ủi cậu: "Đừng lo, chuyện này dù sao cũng có ảnh hưởng không tốt, vừa hay ở Bắc Kinh có cuộc thi nên cuối cùng nhà trường quyết định để thằng bé đi học ở lò luyện thi luôn. Chờ hai tháng nữa, đến khi cuộc thi kết thúc mới quay về thì sự chú ý của mọi người sẽ lắng xuống, con cũng đừng làm gì quá thì sóng gió lần này coi như đều qua hết."

Vốn dĩ Tần Tử Quy có giáo viên dạy kèm riêng nên không cần phải đi học ở lò luyện thi.

Nhưng Thịnh Diễn cũng biết, nếu như lúc này cậu và Tần Tử Quy cùng nhau xuất hiện ở trường thì sẽ gây ra rất nhiều tranh cãi lẫn khiến người ta bàn tán, trường học nhất định phải đưa ra một lời giải thích. Nên tốt hơn hết vẫn là xử lý lạnh.

Cũng coi như là phương án tốt nhất lúc này.

Nhưng Thịnh Diễn chưa khi nào xa Tần Tử Quy lâu thế, cậu vẫn cụp mắt xuống hơi buồn buồn.

Tần Như vốn định để Tần Tử Quy về nhà luôn với mình, nhưng thấy thế thì thở dài trong lòng rồi ôm bụng gọi Giang Bình: "Lão Giang, anh qua đây đi, em mỏi eo quá, chúng ta về nhà trước vậy. Về phần bữa tiệc, thì khi nào Tử Quy đạt được giải nhất thì mình tổ chức một thể nhé."

Hứa Khinh Dung biết cô muốn để không gian riêng tư cho đôi chim cu nên cũng cười bảo: "Được rồi, để mẹ đưa ông bà và mọi người về trước, mấy đứa cứ đi chơi với nhau đi. Tối nhớ về nhà an toàn là được."

Lâm Khiển cũng định kéo Trần Du Bạch đi luôn, nhưng Chu Bằng và Cẩu Du, một bà mẹ đơn thân cùng một đứa con không có mắt nhìn đã vui vẻ dẫn Thịnh Diễn lên taxi rồi.

Lâm Khiển chỉ đành nghiến răng sỉ vả hai tên trai thẳng chế bầm kia rồi giận đùng đùng kéo Trần Du Bạch đi cùng để bảo vệ hạnh phúc cho CP của mình.

Địa điểm Chu Bằng Cẩu Du chọn để tổ chức tiệc mừng là quán đồ nướng không thể bỏ qua ở gần trường.

Hai tên này vừa vào cửa đã oang oang cái mồm: "Ông chủ, hôm nay anh trai nhà cháu giành chức vô địch! Bữa tối này bọn cháu bao tất! Cho bọn cháu loại rượu nào ngon nhất của quán lên đi ạ!"

Loại rượu ngon nhất ở quán thịt nướng gần trường là bia Thanh Đảo, giá 5 tệ 1 lon, cũng ra gì và này nọ phết.

Nhưng hiếm khi hai tên chuyên ăn chực này tự móc ví ra, nên cũng coi như là tiệc lớn.

"Thịnh Diễn yêu đương và Thịnh Diễn giành chức vô địch, hai cậu phấn khích đến mức này cơ à?" Trần Du Bạch ngồi cạnh Lâm Khiển, đặt cặp sách sang bên cạnh rồi bông đùa vài câu.

Cẩu Du vỗ bàn: "Sao có thể không phấn khích được? Đây là anh đẹp trai tuyệt vời nhất lớp 6 bọn này đấy! Cuối cùng cũng có thể vả mặt mấy đứa đần độn kia rồi! Để đấy để bọn này về làm việc với thằng Phó Uân kia! Cách mạng thành công thì sao lại không vui?"

Chu Bằng cũng đồng tình: "Đúng thế, mối quan hệ của bọn này với anh Diễn là gì? Là những người anh em tốt nhất thân thiết nhất trên đời! Kẻ thù của anh Diễn là kẻ thù của bọn này, anh Diễn vô địch cũng là bọn này vô địch! Bạn trai anh Diễn cũng là..."

Còn chưa dứt lời thì Thịnh Diễn đã nhướng mày.

Chu Bằng xịt keo tại chỗ, sau đấy mới phản ứng kịp: "Cũng là anh rể bọn này!"

"Thật đúng là ngốc hết chỗ nói!" Thịnh Diễn ra chiều chê bai.

Tần Tử Quy thì bình tĩnh hơn: "Anh thấy cũng được mà."

"Đúng đó, như thế là tốt nhất! Từ giờ trở đi chúng ta đều là người một nhà. Anh Tần, xin anh đừng phạt bọn này nữa được không, nếu không lần nào bọn này cũng bị Hoàng giáo chủ mắng." Cẩu Du trực tiếp coi Tần Tử Quy như những người anh em mà nói.

Tần Tử Quy hoàn toàn không để ý: "Được, cậu cứ gọi tôi thêm vài tiếng anh rể nữa là được."

"Tần Tử Quy!" Thịnh Diễn không nhịn được nữa, tai đỏ bừng, "Im đi!"

"Ừm, nghe em." Tần Tử Quy không ngại để mọi người biết địa vị trong nhà Thịnh Diễn cao cỡ nào, cười bảo: "Anh qua quán cháo đối diện mua ít cháo cho em rồi quay lại. Em thích ăn ngọt hay ăn mặn?"

Thịnh Diễn vừa bị đau dạ dày, những thứ nhiều dầu mỡ cay nồng thế này tốt nhất là nên ăn ít lại, nên cậu đáp, "Loại ngọt, cái mà có thêm đường ấy."

"Được." Tần Tử Quy xoa đầu Thịnh Diễn rồi cầm điện thoại đứng dậy.

Trần Du Bạch không khỏi tặc lưỡi: "Vẫn còn nhiều người đang sống sờ sờ ở đây, cậu có thể đừng động tay động chân được không?"

"Ở đây có 2 người yêu nhau, cậu có thể đừng sáng thế được không?" Tần Tử Quy bình tĩnh đáp lại.

Trần Du Bạch: "...Đúng là đồ chó."

"Cảm ơn đã khen, trông chừng Thịnh Diễn giúp tôi, đừng cho em ấy ăn đồ cay."

Tần Tử Quy vừa nói vừa định đi ra ngoài.

Nhưng Trần Du Bạch như nhớ ra cái gì: "À đúng rồi, Tần chó, cậu nhớ đưa sổ ghi chép cho tôi nhá, mai cậu phải đi rồi, tí đưa cho tôi luôn không tôi sợ quên mất."

"Tôi để trong cặp, tự lấy đi."

Tần Tử Quy sợ món cháo ưa thích của Thịnh Diễn sẽ bán hết nên cầm ô nhanh chóng đi vào màn mưa.

Trần Du Bạch đành lục lọi cặp sách của Tần Tử Quy.

Cặp của Tần Tử Quy có thể nói là sạch sẽ, ngăn nắp đến mức đáng giận, chỉ cần liếc cái là Trần Du Bạch đã nhìn thấy cuốn sổ ghi chép nhiệm vụ có bìa làm từ da bò kia.

Nhưng lúc lấy cuốn sổ ra, y nhìn thấy một cuốn sổ ghi chép có bìa màu đen bên dưới thì nhíu mày: "Sao lại có 2 cuốn sổ ghi chép vậy?"

"Chắc là để dự phòng. Tôi thấy mỗi lần Tần Tử Quy đến lớp 6 kiểm tra điểm danh đều cầm theo 2 cuốn đi, chắc là để ghi lại những học sinh cá biệt." Lâm Khiển không nghĩ gì nhiều, còn đang bận gọi món.

Cô nàng không nghĩ nhiều, Trần Du Bạch cũng không nghĩ nhiều nên cầm ra xem xem: "Ngày 19 tháng 9 năm 2019, bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 10/1 không làm bài tập, mua chuộc cán bộ thi hành công vụ, quyến rũ thành công. Cộng thêm 10 điểm?"

Vừa dứt lời, Thịnh Diễn, người đang xấu hổ giận dữ chọc chọc vào bao bì nhựa của bộ đồ ăn giật mình ngẩng phắt đầu lên.

Trần Du Bạch đọc tiếp: "Ngày 20 tháng 9 năm 2019, bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 10/1 dậy sớm nhưng nằm ỳ trên giường, ra tay với cán bộ thi hành công vụ, dùng cả thủ đoạn mềm mại lẫn cứng rắn, đồng thời còn ôm hối lộ để không phải rời giường. Dù thất bại nhưng vì dễ thương, cộng thêm 10 điểm?"

Thịnh Diễn: "?"

"Ngày 21 tháng 9 năm 2019, bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 10/1 lén ăn đồ cay bị viêm dạ dày cấp tính phải nghỉ học, mắc lỗi nghiêm trọng, trừ 1 điểm. Bạn học này giả vờ đáng thương để dụ dỗ cán bộ thi hành công vụ, thành công, cộng thêm 20 điểm?"

"..."

"Ngày 22 tháng 9 ănm 2019, bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 10/1 lén viết ghi chú và vẽ hình bạn nhỏ dễ thương trong lớp, làm phiền đến cán bộ thi hành công vụ, được cộng 20 điểm. Bức vẽ chibi bị tịch thu, phạt vẽ thêm 10 bức nữa."

"Ngày 23 tháng 9 năm 2019, bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 10/1..."

"Đệch! Đủ rồi đừng đọc nữa!" Thịnh Diễn, người cuối cùng cũng nhận ra trong cuốn sổ này ghi cái gì, mặt đỏ bừng lên giật lấy cuốn sổ bìa đen trong tay Trần Du Bạch.

Trần Du Bạch nhướng mày: "Không phải chứ, hai người các cậu còn rất biết cách chơi nhỉ?"

"Không muốn bị xử lý thì im đi!" Thịnh Diễn hung hăng chặn lời những người còn lại.

Rồi cậu cúi đầu lật đến trang cuối cùng.

[Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 12/6 (hiện đang ở lớp 1), người được cán bộ thi hành công vụ tin tưởng đã giành chức vô địch, cộng 100 điểm và thưởng một chiếc bánh xinh xắn.]

Tốt lắm!

[Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 12/6 đã dùng thủ đoạn dễ thương của mình để mua chuộc cán bộ thi hành công vụ, thành công. Được cộng 100 điểm và một con cáo nhỏ làm phần thưởng suốt đời.]

[Bạn học Thịnh Tiểu diễn lớp 12/6 sáng sớm nằm trên giưuongf ngủ rất đáng yêu, lợi dụng thần chú "anh trai Tử Quy" để làm nũng, cố gắng dụ dỗ cán bộ thi hành công vụ nhưng không thành công, bị trừng phạt là cắn miệng một cái.]

[Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 12/6 quá dễ thương kiếm thêm tình tịch về, đã sửa chữa lỗi lầm bằng 19 nụ hôn hòng qua mắt cán bộ thi hành công vụ, được thưởng 1 bữa thịt bò luộc.]

Hết trang này đến trang khác ghi đầy cuốn sổ, xem ra dù cậu có làm gì thì trong mắt Tần Tử Quy cũng đều tự động có kính lọc, thậm chí còn cộng đến hơn 6000 điểm.

Đến tận ngày 6 tháng 7 năm 2021.

[Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6, dùng lời lẽ dụ dỗ cán bộ thi hành công vụ bị bắt tại chỗ, cộng 5 điểm.]

Đó là ngày cậu trèo tường ra ngoài đánh nhau với bọn tóc vàng, thì ra đây là những gì Tần Tử Quy ngày đó đã ghi ại.

Hắn chưa bao giờ có ý định trừ điểm cậu, chỉ là không muốn để cậu đánh nhau vì sợ cậu bị thương.

Trước đấy nữa, giữa họ đã chiến tranh lạnh kéo dài một năm.

[Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6, không ăn sáng, trừ 1 điểm. Cán bộ thi hành công vụ đã lén mang đồ ăn đến cho cậu ấy, nếu ăn hết sẽ được cộng 10 điểm.]

[Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6 không ăn trưa, trừ 1 điểm. Cán bộ thi hành công vụ đã lén giao đồ ăn, nếu không ăn trừ tiếp 1 điểm nữa. Nhưng đây là lỗi của cán bộ, bạn học Thịnh Tiểu Diễn được cộng 100 điểm.]

[Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6 bị thương, trừ 1 điểm. Cán bộ thi hành công vụ không chăm sóc được cậu ấy, do đó bạn học Thịnh Tiểu Diễn được cộng 100 điểm.]

[Mơ thấy bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6 nói thích mình, cộng thêm 100 điểm.]

[Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6 sáng ngủ dậy vừa nhắm mắt vừa uống sữa, rất nghe lời, cộng 10 điểm.]

[Mình nhớ cậu ấy lắm, nhưng mình không thể nhớ cậu ấy được.]

[Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6 lại để quên cặp sách ở nhà, giờ mình đã có lý do chính đáng để nói chuyện với cậu ấy, cộng thêm 10 điểm.]

[Đêm qua mơ thấy mình không bao giờ được gặp lại bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6 nữa, mình thấy buồn lắm. May là sáng nay lúc ra ngoài đã nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy không mặc đồng phục nhưng rất đẹp trai, cộng 100 điểm.]

[Bé ngốc không làm bài tập về nhà.]

[Tuần này cậu ấy đã đi muộn 4 lần. Ngày mai là thứ 6, mình sẽ đếm số người đến muộn và lén xoá đi 3 lần cho cậu ấy. Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6 gần đây có vẻ đã cao lên, cũng ngủ nhiều thêm rồi.]

[Đêm nay mình lại mơ thấy cậu ấy, tỉnh dậy muốn gọi điện cho cậu ấy lắm nhưng lại nhận ra là không thể, không biết cậu ấy có ngủ ngon không.]

[Mơ thấy hoa hồng.]

[Thịnh Tiểu Diễn lại đến cãi nhau với mình, cậu ấy đáng yêu quá, tiếc là mình không dỗ được cậu ấy, mình sợ mình sẽ nói với cậu ấy là mình thích cậu ấy mất.]

[Ngày 7 tháng 7 năm 2020, bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6 đã nói ra điều ước của cậu ấy, hoàn thành.]

[Ngày 7 tháng 7 năm 2020, cậu ấy sẽ có một cuộc sống êm đềm, không cần phải ở bên mình.]

Cậu ấy sẽ có một cuộc sống êm đềm, không cần phải ở bên mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ này, Thịnh Diễn đột nhiên cảm thấy trong lòng mình thắt lại.

Cậu không biết 1 năm trước Tần Tử Quy đã cảm thấy thế nào khi cố gắng giữ khoảng cách với cậu lúc nghĩ cậu kỳ thị đồng tính.

Cậu không biết Tần Tử Quy thích cậu đến mức nào, đến nỗi mỗi cử chỉ của cậu trong mắt người nọ đều trở nên dễ thương.

Cậu thậm chí còn không biết làm sao Tần Tử Quy có thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, chỉ mong cậu được sống một đời suôn sẻ.

Chỉ có thể là yêu, nên mới có thể dùng lý trí đánh bại bản năng mà vẫn có thể lựa chọn làm những điều tốt nhất cho người ấy, dù cảm xúc có ích kỷ đến đâu.

Tần Tử Quy mới là người ngốc!

Hắn không hề là người ích kỷ, bốc đồng, cố tình hay bất cẩn.

Nghĩ đến những im lặng và đau khổ mà Tần Tử Quy phải chịu suốt 1 năm qua, nghĩ đến những kế hoạch và sắp xếp mà Tần Tử Quy đã vạch ra cho mình nếu 1 ngày tình cảm ấy bị phát hiện, Thịnh Diễn buồn như sụp đổ đến nơi.

Cậu không muốn mình mất bình tĩnh, cậu cầm cốc trong tay lên uống cạn như thể cố kìm nén cơn đau trong lòng.

Trần Du Bạch còn chưa kịp ngăn cản đã ý thức được Thịnh Diễn có chuyện không ổn: "Trời ạ Thịnh Diễn, cậu làm gì đấy? Cậu có biết cậu đang uống gì không?"

"Không cần lo." Thịnh Diễn cúi đầu cất cuốn sổ đi.

Trần Du Bạch tặc lưỡi: "Được rồi, cậu là nhà vô địch, hôm nay cậu là lớn nhất, muốn làm gì thì làm. Dù sao giấc mơ cảu cậu cũng đã thành hiện thực. Uống 1 chén thì làm sao, nào, mình uống tiếp!"

"Ờ ờ đúng đúng, nâng ly nào!" Chu Bằng Cẩu Du cũng mừng cho Thịnh Diễn, vội vội vàng vàng hùa theo.

Thịnh Diễn lại uống thêm 1 chén, uống xong như nghĩ đến gì đó bèn nhìn Trần Du Bạch: "Cậu có biết ước mơ của Tần Tử Quy là gì không?"

"?" Trần Du Bạch sửng sốt, "Bây giờ mình đã chuyển sang bàn luận chủ đề mang tầm triết học thế rồi à?"

Hỏi xong, y nhận ra hình như Thịnh Diễn không giống như đang nói đùa, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thật ra tôi cũng không biết. Dù sao Tần Tử Quy là một người tỉnh táo, có đầu óc, suy nghĩ cẩn thận, khả năng kiềm chế tốt, cậu ta có thể làm được bất cứ thứ gì mình muốn. Nên dù ước mơ của cậu ta là gì thì cậu ta nhất định có thể làm được."

Tần Tử Quy đúng là rất mạnh mẽ, nhất định có thể thực hiện được ước muốn của mình.

Nhưng vấn đề là Thịnh Diễn phát hiện ra từ bé Tần Tử Quy đã gần như không hề muốn gì cả.

Bây giờ cậu mới nhận ra, cậu cũng không biết Tần Tử Quy muốn gì, sau này hắn sẽ làm gì hay ước mơ của hắn là gì.

Giống như chuyện 2 tháng trước, cậu không hề biết Tần Tử Quy thích mình.

Thịnh Diễn thấy hơi chóng mặt.

Rồi trước mắt cậu tối sầm, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Tần Tử Quy đang đứng trước mặt mình, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người khác trên bàn: "Ai trong số các cậu mời em ấy uống rượu?"

Chu Bằng: "..."

Cẩu Du: "..."

Trần Du Bạch: "..."

Lâm Khiển xoè tay ra: "Dù sao cũng không phải tôi."

Tần Tử Quy lại cúi đầu, thấy ánh mắt Thịnh Diễn đã hơi mông lung, hắn thở dài rồi một tay cầm cặp sách của họ, một tay ôm Thịnh Diễn: "Em ấy mới vừa phải vào viện vì bị đau dạ dày. Tôi không yên tâm lắm, tôi dẫn em ấy về trước, các cậu cứ ăn đi."

Tần Tử Quy quyết định về nhà sẽ giáo dục lại bạn trai nhỏ không biết sửa sai này.

Nhưng mới về đến nhà, đang định dạy cho cậu một bài học thì Thịnh Diễn đã ôm hắn, tựa trán vào vai hắn, gọi: "Tần Tử Quy."

Tần Tử Quy nhất thời không thể nặng lời được, chỉ sờ sờ đầu cậu: "A Diễn, sao thế em?"

"Có phải lúc thích thầm em anh thấy rất khó khăn đúng không?"

Thịnh Diễn nói xong, ngón tay Tần Tử Quy khựng lại, rồi nghiêm túc trả lời: "Không, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em, chẳng có chút khó khăn nào cả."

"Nhưng sao anh không nói với em sớm hơn? Nếu anh nói với em rằng anh thích em sớm hơn thì có lẽ chúng ta đã ở bên nhau rồi."

Tần Tử Quy không hiểu lắm tại sao Thịnh Diễn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng hắn vẫn dịu giọng trả lời: "Là lỗi của anh, lẽ ra anh không nên hiểu lầm chuyện em cho rằng việc con trai thích con trai là ghê tởm nên đã nổi giận với em."

"Rõ ràng là anh không hề giận em, chỉ là anh nghĩ con trai với con trai ở bên nhau sẽ rất gian nan, nên nếu em không thích anh thì anh cũng sẽ không định nói cho em biết là anh thích em." Giọng nói Thịnh Diễn vang lên, cảm giác nghèn nghẹn.

Tần Tử Quy cảm giác có gì đó không đúng: "A Diễn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không, chỉ là em chợt nhận ra em chẳng tốt với anh xíu nào."

Lời nói của Thịnh Diễn hơi ấm ức.

Tần Tử Quy ôm cậu chặt hơn: "Sao em lại không đối xử tốt với anh được?"

"Em thậm chí còn không biết anh thích gì, muốn làm gì, ước mơ của anh là gì. Em lúc nào cũng để anh phải chăm sóc em, muốn anh đối xử tốt với em, khiến anh suốt ngày phải lo lắng cho em." Thịnh Diễn vùi mặt vào cổ Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy xoa lưng cậu: "Nhưng anh thích được chăm sóc em, đối xử tốt với em, lo lắng cho em."

"Nhưng em không thích." Giọng nói Thịnh Diễn hơi gấp gáp, "Em thích anh thẳng thắn với em, thích gì nói đó, không thích cũng nói. Anh cứ thoả sức yêu cầu những gì anh muốn, làm những gì anh thích, thay vì..."

Thay vì khiêm tốn, dè dặt và thận trọng yêu cậu.

Cậu từng cảm thấy Tiết Dịch quá ích kỷ, nhưng bây giờ cậu lại hy vọng Tần Tử Quy có thể ích kỷ như Tiết Dịch. Thay vì luôn im lặng cho đi, chịu đựng vất vả.

Vì bạn trai cậu rõ ràng là một người xuất sắc và chói sáng như thế, xứng đáng được nhiều người yêu mến.

"Tần Tử Quy, anh không thể tuỳ hứng một chút được ư?"

Giọng nói Thịnh Diễn có hơi nghẹn lại vì rượu.

Tần Tử Quy xoa đầu cậu: "A Diễn, em có biết ước mơ của anh là gì không?"

Thịnh Diễn lắc đầu.

Tần Tử Quy nói: "Từ bé anh đã chẳng đặc biệt thích một điều gì. Ông, bà, dì Hứa, dì út, chú Giang đều đối xử với anh rất tốt, anh cũng muốn đối xử tốt với họ. Chú dì cũng đã 40 rồi mới có con, khi Tử Cẩm lớn lên thì anh sẽ là người chăm sóc Tử Cẩm. Nếu hai nhà chúng ta có một người phải gánh vác thì người đó sẽ là anh."

"Nhưng A Diễn, em thì khác. Em lớn lên được mọi người yêu quý, cũng được anh yêu. Cho nên anh chỉ mong em có thể ăn ngon mặc đẹp suốt đời, không cần lo lắng chuyện gì, cứ mặc sức làm những gì em thích, cứ mặc sức kiêu ngạo độc đoán, vô lý, nóng nảy, không sợ trời không sợ đất, cứ sống như thế đến hết đời. Nếu phải nói ước mơ của anh là gì thì đây chính là ước mơ của anh. Và anh luôn sẵn sàng làm mọi thứ vì điều ấy. Cho nên A Diễn, anh không thể tuỳ hứng, nhưng anh chưa bao giờ thấy khó khăn."

Tần Tử Quy nói nhẹ nhàng mà kiên quyết, như thể đây đã là sự thật được xác lập trong lòng hắn.

Nhưng làm gì có ai lại đi coi việc người khác được sống hạnh phúc làm ước mơ cho mình?

Làm sao một người có thể gánh hết trách nhiệm về mình, từ bỏ mọi lợi ích chỉ vì một người khác?

Làm sao cậu lại yêu một người ngốc nghếch như thế?

Thế mà tên ngốc này ngày nào cũng cười nhạo cậu ngốc.

Thịnh Diễn càng nghĩ càng giận, cuối cùng giận đến mức đẩy Tần Tử Quy ngã ra ghế sô pha, cưỡi lên người hắn: "Nhưng em đã nói là em không thích mà!"

Tần Tử Quy còn định nói thêm gì nữa, nhưng Thịnh Diễn đã cúi đầu cắn lên yết hầu hắn: "Im ngay! Em không muốn nghe anh nói thêm mấy lời này nữa!"

Cậu không say, nhưng rõ ràng rượu đã khơi dậy những cảm xúc mạnh mẽ nhất trong sâu thẳm cậu.

Vết cắn nhẹ và cảm giác liếm lấp khiến Tần Tử Quy theo bản năng co một chân lên.

Thịnh Diễn không để ý, ngẩng đầu lên nhìn Tần Tử Quy, ánh mắt hơi phiếm đỏ: "Tần Tử Quy, anh cũng có bạn trai, bạn trai anh cũng sẽ cảm thấy cậu ấy đối xử không tốt với anh, cho nên ít nhất ở trước mặt em, anh có thể tuỳ ý hơn một chút mà."

Sao cậu lại mau nước mắt thế nhỉ?

Trông cậu chả giống anh lớn trong trường tí nào.

Tần Tử Quy lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đuôi mắt Thịnh Diễn: "Nhưng anh đã làm điều ích kỷ nhất rồi."

Thịnh Diễn nhìn hắn.

Tần Tử Quy cười nhẹ: "Ở bên em là điều ích kỷ nhất mà anh từng làm. Nếu ích kỷ hơn nữa thì lại thành lòng tham mất."

Giống như được ở bên Thịnh Diễn đã là món quà Chúa ban tặng cho hắn.

Lúc này, không biết là vì cảm động, thương xót, tức giận hay vì yêu, cuối cùng Thịnh Diễn không nhịn được nữa mà cúi người hôn thật sâu lên môi Tần Tử Quy.

"Vậy bây giờ em sẽ dạy anh chuyện còn tuỳ ý hơn."

Chiếc ghế sô pha mềm mại vang lên những âm thanh dữ dội không thể ngăn cản.

Bên ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa.

Tiếng mưa đã che lấp đi những tiếng rên rỉ gần như đang than khóc dưới mái hiên nhà suốt cả đêm hôm đó.

*

Hết chương 78.