Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 76




Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Tiết Dịch đã nghĩ đến rất nhiều tình huống.

Ví dụ như, Thịnh Diễn được người lớn nhà họ Hứa nhất mực cưng chiều cũng bị buộc phải chia tay Tần Tử Quy, cả đêm thức trắng, giờ chỉ còn lại mệt mỏi chán chường.

Ví dụ như, vì lòng kiêu ngạo và vì Tần Tử Quy nên trong lúc tức giận đã bỏ dở cuộc thi.

Lại ví dụ như, Thịnh Diễn không kiềm chế được tính tình nóng nảy của mình, nên trong lúc bốc đồng đã lao vào đánh nhau với gã.

Tiết Dịch đã nghĩ ra cách giải quyết cho mọi tình huống, nhưng gã không ngờ rằng Thịnh Diễn lại tỏ ra bình tĩnh và thờ ơ như thế, cười nói: "Bạn trai tôi cái gì cũng giỏi, tôi chỉ cần giành chức vô địch là được."

"Tốt rồi."

Dường như những kế hoạch bẩn thỉu của gã chỉ là một hạt bụi nhỏ với Thịnh Diễn, cậu phủi cái là sạch.

Tiết Dịch không hiểu sao lại thành như thế.

Đồng đội bên cạnh thấy gã nhụt chí bèn tiến lại gần khoác tay lên vai gã, dòm sang Thịnh Diễn rồi cười cợt chế giễu: "Ơ kìa, tao nghe nói người yêu mày là con trai đấy, ngầu nhỉ?"

Thịnh Diễn, người thường tức giận với Tần Tử Quy khi bị hắn trêu chọc, giờ phút này lại hoàn toàn bình tĩnh hoàn thành việc đăng ký rồi mới ngẩng đầu lên nhìn họ: "Ngầu chứ. Dù sao thì bạn trai tao cũng cao hơn mày, dáng đẹp hơn mày, đẹp trai hơn mày, chân dài hơn mày, eo thon hơn mày, đầu óc tốt hơn mày. Tìm được người yêu như thế ai mà không vui chứ."

Nói rồi cậu cầm dụng cụ đi vào trong sân thi, tên kia bị chê xấu lùn béo sửng sốt một lúc mới nhận ra: "Chết tiệt, mày mắng tao?!"

Tiết Dịch nghe thấy Thịnh Diễn khen Tần Tử Quy thì chẳng còn hơi sức đâu: "Đi thôi, chuẩn bị thi đấu trước, đừng tranh cãi với cậu ấy."

Thật ra không phải Thịnh Diễn không bị ảnh hưởng chút nào, cảm giác sợ hãi cả đêm cùng áp lực tâm lý đều khiến trạng thái của cậu không tốt lắm.

Huấn luyện viên Lý khá là lo khi nhìn thấy Thịnh Diễn gầy như tre đứng giữa đám vận động viên cao lớn: "Thịnh Diễn, thầy vừa thấy Tiết Dịch bên đội thành phố nói chuyện với em, không có chuyện gì chứ? Lần này là cơ hội rất hiếm có, cũng có thể là cơ hội tranh tài cuối cùng của em, em phải trân trọng đấy."

Thịnh Diễn ăn xong bữa sáng mà các thành viên đưa cho cậu, lau tay rồi nói: "Thầy đừng lo, tâm lý em cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai mà rèn thành, trận đấu là trận đấu, em sẽ không để mình bị những thứ khác làm ảnh hưởng đâu."

Không chỉ là vì cậu tin tưởng Tần Tử Quy, quan trọng hơn, đây còn là ước mơ của cậu, là cơ hội của cậu, cậu sẽ không để những thứ không đáng làm ảnh hưởng đến chiến trường vốn dĩ nên thuộc về mình.

Nhất là khoảnh khắc cậu đeo bịt tai, cầm súng, đứng trên sân bắn nhắm vào mục tiêu, trong mắt cậu chỉ có hồng tâm phía trước.

Huấn luyện viên từng khen ngợi cậu, nói rằng cậu có đầu óc trong sáng và ý chí cứng rắn nên cậu có thể tập trung cao độ hơn người khác.

Nên dù cơn đau bụng vẫn còn nhưng cậu vẫn có thể giành được vị trí thứ 2 trong cuộc thi đấu loại, gần với điểm số của Lý Tuấn Thành - hạt giống tiềm năng của đội thành phố, áp đảo các thành viên dự bị đội một đội thành phố đã tập luyện cùng nhau trước đó.

Ngược lại, thành tích của Tiết Dịch kém hơn nhiều so với bình thường, thậm chí còn tệ hơn cảNgô Sơn, gã chỉ có thể đứng thứ 8, suýt chút nữa đã đứng chót trong danh sách vào chung kết.

Vòng loại vừa kết thúc, thầy Lý đã chạy đến ôm lấy Thịnh Diễn khen ngợi không ngừng: "Làm tốt lắm, không tệ, cố lên, coi như chúng ta cầu xin huấn luyện viên trưởng lâu như thế cũng không phải là uổng phí. Giờ thì nghỉ ngơi thật tốt đi, chuẩn bị cho trận chung kết. Chiến thắng đang ở ngay trước mắt chúng ta rồi, đội huyện chúng ta cũng không sợ!"

Thầy Lý vừa nói xong thì sắc mặt của huấn luyện viên bên đội 2 đội thành phố lại càng xấu tợn, nhìn hai thành viên mà ông cực kỳ kỳ vọng bị so sánh với một thành viên nhảy dù vào đội huyện bên cạnh, có đứa còn suýt chút nữa đã không lọt vào được trận chung kết.

Sắc mặt ông trầm xuống: "Tiết Dịch lại đây!"

Bản thân Tiết Dịch biết biểu hiện của mình thật sự không bình thường, chỉ cúi đầu đi theo huấn luyện viên sang 1 bên.

Huấn luyện viên thấy gã như thế thì càng tức giận hơn: "Tiết Dịch, em làm sao thế? Trong lúc thi đấu em nghĩ cái gì thế hả? Sao em cứ nhìn những tuyển thủ bên cạnh mà không chăm chú vào mục tiêu của mình?! Thầy đã nói rồi, bắn súng không phải môn thể thao đối kháng, dù đối thủ của em có như thế nào cũng không được làm ảnh hưởng đến thành tích của chính em, vì thế nên không cần phải quan tâm đến đối thủ, chỉ cần cố gắng hết sức mình! Sao em lại không nghe lời thầy nói?"

Tiết Dịch cúi đầu không nói gì.

Không phải là gã không hiểu được đạo lý này, mà là thực lực của gã chỉ có như vậy, là do gã không có đủ thiên phú, dù có cố gắng thế nào cũng không thể so sánh được với đối thủ của mình. Đây là do ông trời không công bằng, gã còn có thể làm gì được?

Kể cả gã không lên tiếng thì huấn luyện viên càng tức giận hơn: "Đều là xuất thân từ đội huyện, sao em lại không thể học tập Thịnh Diễn người ta? Nếu không vào được đội 1 đội thành phố, con đường này của em sẽ chấm dứt, em có hiểu không? Em chỉ còn nước quay lại học để đi thi đại học, hoặc giả nếu nhà em có tiền thì em cứ thế đi du học, không thì về nhà kế thừa gia sản cũng không thành vấn đề. Nhưng em không thể, nên em phải cố gắng lên cho thầy! Phấn chấn lên!"

Ý định ban đầu của huấn luyện viên là dùng áp lực để động viên Tiết Dịch, nhưng mỗi một lời nói rơi vào tai Tiết Dịch lại như cứa vào nỗi đau của gã.

Gã không thể so sánh với Thịnh Diễn, thiên phú, gia cảnh, tâm lý, hay thậm chí là cả lòng tốt.

Thịnh Diễn lúc nào cũng tốt bụng, nên khi gã đang ở thời điểm tuyệt vọng nhất trong cuộc đời, gã đã cảm động trước cậu trai luôn mỉm cười và phô bày lòng tốt với mình.

Nhưng thực sự không có cách nào để không khiến bản thân mình thôi ghen tị trước một lòng tốt như thế.

Thịnh Diễn có tất cả mọi thứ rồi mà.

Nghe huấn luyện viên khiển trách, Tiết Dịch siết chặt tay thành nắm đấm rồi đi vào phòng chờ.

Sau khi rời sân bắn Thịnh Diễn thấy hơi đau bụng, đối phó với thầy Lý xong thì cậu ngồi một mình trong phòng khách, nghiêng người cầm cốc nước nóng đang định uống thì nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Dịch đi đến trước mặt mình.

"A Diễn, bụng cậu lại đau à?"

Tiết Dịch hỏi như thể rất quan tâm.

Thịnh Diễn uống một hớp nước nóng: "Có chuyện gì thì nói thẳng."

Tiết Dịch biết cậu đang đề phòng gã, bèn khẽ nói trực tiếp: "Tần Tử Quy và dì đều không đến xem cậu thi đấu."

Trong vòng loại, đúng là họ không có mặt ở hàng ghế khán giả.

Thịnh Diễn cũng không phủ nhận, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại: "Có lẽ trên đường đi bị tắc đường."

"A Diễn, cậu còn muốn tự lừa mình dối người nữa sao?" Tiết Dịch trực tiếp lấy điện thoại ra, "Tôi vừa nhắn tín với Phó Uân, cậu ta nói bố Tần Tử Quy đã tìm đến tận trường, vừa lúc trường học cũng có ý định đó, lần này nhất định Tần Tử Quy sẽ theo bố ra nước ngoài."

"Ừ, thì ra nước ngoài thôi. Dù điểm của tôi có thể không vào được trường ở bên đó mà anh ấy theo học, nhưng ít nhiều gì mẹ tôi cũng có khả năng quyên một toà nhà cho trường." Thịnh Diễn nói rất rõ ràng khiến Tiết Dịch nhất thời là cậu đang nói giỡn hay nói thật.

Tiết Dịch chỉ có thể hỏi: "A Diễn, cậu chắc chắn cậu và Tần Tử Quy sẽ không chia tay sao?"

"Ừ, chắc chắn, vì tôi tin tưởng tất cả những gì anh ấy nói." Thịnh Diễn ngẩng đầu nhìn Tiết Dịch, nghiêm túc trả lời.

Tiết Dịch chỉ thấy mắt mình đau nhói: "A Diễn, sao cậu lại tin tưởng cậu ta đến vậy? Con người ai chẳng nên nghĩ cho bản thân mình trước tiên, cậu không hiểu ư?"

Thịnh Diễn gật đầu: "Tôi hiểu, nhưng sở dĩ tôi tin anh ấy như thế là vì anh ấy không bao giờ nói ra những lời mình không chắc chắn sẽ làm được."

Tiết Dịch siết chặt tay: "Đó là vì hắn chưa đến lúc phải đưa ra lựa chọn."

Tần Tử Quy chưa từng gặp phải thời điểm phải đưa ra lựa chọn ư?

Thịnh Diễn nghe thế thì chỉ cúi đầu cười, rồi đứng dậy đi ra ngoài: "Anh thích nói thế nào thì là thế đấy."

Xem ra Tiết Dịch đã hết hy vọng, ngay cả thời gian cãi vã với người này cậu cũng cảm thấy lãng phí.

Điều gây tổn thương cho con người ta hơn cả những lời nói gay gắt chính là sự thờ ơ lạnh lùng.

Lúc đó Tiết Dịch không biết mình đang cố cứu vãn điều gì, là thuyết phục Thịnh Diễn hay là thuyết phục chính mình, gã hét lên: "Thịnh Diễn! Tần Tử Quy nhất định sẽ đi với bố hắn, hắn không thể mạo hiểm ở lại đây rồi bỏ học. Ra nước ngoài hắn sẽ có cuộc sống tốt hơn, thậm chí có thể tìm một người bạn trai khác, có giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp. Có lẽ cậu không quan trọng với hắn như cậu vẫn nghĩ đâu, hắn ở bên cậu là vì cậu đối xử tốt với hắn, là lựa chọn duy nhất của hắn. Nhưng bây giờ khác rồi, hắn nhất định sẽ rời đi."

"Đúng, anh ấy ở bên tôi là vì tôi đối tốt với anh ấy." Thịnh Diễn có thể nghe người ta chế giễu mình, nhưng cậu không thể chịu được cảnh người khác coi thường Tần Tử Quy, cậu quay đầu lại nhìn Tiết Dịch, "Nhưng ít nhất nếu tôi đối tốt với anh ấy thì anh ấy cũng đối tốt lại với tôi. Còn tôi đối tốt với anh thì sao? Tiết Dịch, anh có tư cách gì để mà đứng đây chỉ tay năm ngón với anh ấy, anh tự hỏi mình đi, anh có xứng không?"

Lúc Thịnh Diễn hỏi câu này, Tiết Dịch đã biết chút tự trọng cuối cùng giữa họ đã không còn nữa.

Gã nhìn vẻ mặt tức giận đang đè nén của Thịnh Diễn, nghĩ đến những gì huấn luyện viên đã nói trước đó, gần như gã đã đưa ra quyết định ngay lập tức, ngẩng đầu lên nói: "Đúng vậy, tôi không xứng. Là tôi cố tình mua rượu để bố tôi uống, là tôi cố tình nhờ người tìm cậu, là tôi cố tình chọc tức ông ta, là tôi cố tình kéo cậu để cậu chịu trận thay tôi. Ngay cả tấm ảnh hôm qua tôi đăng lên cũng là cố ý. Tôi chỉ không muốn cậu thắng, tôi chỉ không thể chịu nổi khi thấy cậu có thể dễ dàng có được mọi thứ người khác mong muốn chỉ vì cậu may mắn hơn người khác."

"Nhưng cậu có thể làm gì được tôi? Cũng giống như cậu không thể làm gì Tần Tử Quy, hôm nay cậu ta nhất định sẽ rời đi, sớm muộn gì cậu cũng hiểu rằng người chỉ vì cậu đối tốt với người ta mà thích cậu rồi sẽ có ngày chọn một con đường có lợi hơn cho mình trong muôn vàn lựa chọn khác. Tôi như thế, Tần Tử Quy cũng như thế. Chỉ có thiếu gia ngây thơ trong sáng như cậu mới cho rằng tình cảm quan trọng hơn mọi thứ khác, là do cậu hoàn toàn không biết gì về cuộc sống này, không biết cảm giác bị lấm bùn là như thế nào!"

Khoảnh khắc Tiết Dịch hoàn toàn phá bỏ lớp mặt nạ nguỵ trang, Thịnh Diễn cảm thấy mình chưa bao giờ tức giận đến mức này.

Cậu không thể hiểu tại sao một người lại có thể vô liêm sỉ và mạnh miệng bào chữa cho tội ác của mình như thế.

Cậu nắm chặt tay muốn đấm thẳng vào mặt gã, nhưng khi nhìn thấy sự giằng co và quyết tâm đau đớn trong mắt Tiết Dịch, cậu chợt hiểu ra mục đích của Tiết Dịch.

Chính lúc đó, cậu chỉ cảm thấy người trước mặt mình vừa buồn cười vừa đáng thương.

Tiết Dịch thật sự cho rằng đã chọc tức được cậu, khiến cậu bốc đồng mà đánh nhau, vi phạm quy tắc cuộc thi thì gã có thể thắng được sao?

Thịnh Diễn thả lỏng nắm đấm tay: "Tiết Dịch, anh có biết vì sao anh không bao giờ có thể bắn súng giỏi hơn tôi không? Vì anh không biết sống là chính mình có nghĩa là gì. Có lẽ anh nói đúng, hôm nay Tần Tử Quy sẽ rời đi, Tần Tử Quy sẽ chọn một con đường tốt hơn, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Hôm nay tôi đứng ở đây là vì tôi muốn ở đây, tôi có ước muốn của mình và tôi sẽ làm thật tốt việc của mình. Lựa chọn của người khác thì có liên quan gì đến tôi? Nếu anh không tin thì hôm nay tôi sẽ chứng minh cho anh thấy."

Thịnh Diễn ấn nút đỏ trên màn hình điện thoại rồi nhét vào túi áo, đoạn mở cửa phòng chờ rồi đi thẳng đến khu vực đăng ký cuối cùng.

Đã 4h trôi qua từ khi lễ khai mạc bắt đầu, cũng đã nửa tiếng trôi qua từ khi vòng loại kết thúc, Tần Tử Quy và Hứa Khinh Dung vẫn chưa có mặt trên khán đài.

Sau khi Thịnh Diễn kiểm tra tất cả các thiết bị và đứng ở vị trí thứ hai, đứng từ xa nhìn gia đình các tuyển thủ khác cổ vũ cho họ, cậu đeo bịt tai chống ồn vào và hít một hơi thật sâu.

Cậu muốn chứng minh cho Tiết Dịch thấy rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống là cố gắng hết sức mình, bắn súng cũng vậy.

Tiết Dịch đã chiếm được vị trí số 8. Gã phải đánh bại Thịnh Diễn, nếu không mọi lựa chọn của gã đều trở nên vô nghĩa.

Nhóm 5 viên đạn đầu tiên lần lượt được bắn ra.

Lý Tuấn Thành, tuyển thủ của đội thành phố, bắn trúng 5/5, xếp thứ nhất.

Tiết Dịch dường như cuối cùng cũng tìm lại được phong độ của mình, bắn trúng 4/5 và đồng hạng hai với một tuyển thủ khác đến từ đội hai đội thành phố.

Nhưng thời điểm Thịnh Diễn nổ súng, bụng cậu đột nhiên co giật dữ dội, cậu chỉ bắn trúng 3 trong số 5 phát súng, xếp cuối cùng với 4 người chơi còn lại.

Khi kết quả của nhóm đầu tiên được công bố, huấn luyện viên Lý gấp đến mức dậm chân,Ngô Sơn cũng không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

Tiết Dịch thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên Thịnh Diễn vẫn bị ảnh hưởng, chỉ cần tiếp tục duy trì trạng thái này, nhất định gã có thể chiếm được vị trí thứ hai.

Chỉ có mình Thịnh Diễn chuẩn bị sẵn sàng cho lượt bắn thứ 2 một cách dứt khoát và bình tĩnh như không có gì xảy ra.

Lượt hai ba người đứng đầu đều bắn trúng được 4 trong 5 phát, còn Thịnh Diễn vẫn chỉ bắn trúng được 3 phát.

Sau hai hiệp, người đầu tiên ghi được 9 điểm, người thứ hai và thứ ba đều được 8 điểm, còn Thịnh Diễn chỉ được 6 điểm.

Huấn luyện viên Lý hoàn toàn lo lắng, Tiết Dịch cũng nhìn Thịnh Diễn từ phái xa, như thể muốn nói với cậu rằng cậu đã sai, cậu sẽ thất bại, đến cùng cậu vẫn bị ảnh hưởng.

Nhưng hai set đấu đã giúp Thịnh Diễn thích ứng được với nhịp điệu của cơn đau bụng, nên ở hiệp thứ 3, khi người đứng đầu lần nữa ghi được 4 điểm, cậu đã nổ súng dứt khoát và nhanh chóng, cũng ghi được 4 điểm.

Ở hiệp thứ 4, người đứng đầu mắc lỗi và chỉ ghi được 3 điểm, Thịnh Diễn không bày ra biểu cảm gì, giơ tay ra đòn nhanh, bắn trúng cả 5 phát.

Khi Thịnh Diễn ghi được 4 và 5 điểm ở phía trước, Tiết Dịch - người bắn cuối cùng - rõ ràng đã bối rối đi và chỉ được 4 điểm trong 1 lần và 3 điểm ở lần tiếp theo.

Sau 4 hiệp bắn nhanh đầu tiên, Lý Tuấn Thành vẫn đứng đầu với 16 điểm, nhưng Thịnh Diễn - người đứng cuối từ lúc đầu - lại đứng thứ hai, một thành viên khác của đội hai đội thành phố và Tiết Dịch đều ghi được 15 điểm, đồng hạng với cậu.

ns may mắn lọt vào chung kết đã bị loại trực tiếp do đứng chót.

Kết quả như thế xem ra cũng là một kết quả hợp lý, nhưng với Tiết Dịch mà nói, chẳng khác gì xếp cuối cùng.

Gã phải vượt qua Thịnh Diễn.

Tiết Dịch cúi đầu hít một hơi thật sâu, nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, gã lại choáng váng.

Tần Tử Quy đã đến, không chỉ Tần Tử Quy mà mẹ Thịnh Diễn, ông bà cậu, dì chú của Tần Tử Quy, Hoàng Thư Lương và một vài học sính đang nói chuyện phiếm cũng đã xuất hiện chật cứng ở khán đài.

Họ thậm chí còn chăng băng rôn, ghi "Thịnh Diễn Thịnh Diễn, nam sinh đẹp trai chân dài, vinh quang của trường cấp hai", băng rôn còn lại viết "Tôi là một tay bắn tỉa, là một đứa trẻ với khẩu súng trên tay, bạn hỏi tôi tôi là ai, tôi là chàng trai đẹp trai nhất trên đất Nam Vụ này!"

Nụ cười rạng rỡ, ấm áp và vui vẻ trên khuôn mặt họ, như muốn thu hút sự chú ý của mọi người trên sân.

Nhưng Thịnh Diễn vẫn thờ ơ, cậu chỉ bình tĩnh giơ tay, nhắm mục tiêu và bắn nhanh 5 phát trong vòng 4 giây, bắn trúng 4 phát, ghi 4 điểm.

Ngược lại, Tiết Dịch mất tập trung, chỉ ghi được 3 điểm, tụt xuống vị trí thứ 4.

Tổng cộng còn lại 6 người.

Đến vòng thứ sáu, thứ hạng không thay đổi, chỉ còn lại 5 người.

Đến vòng thứ bảy, thứ hạng không thay đổi, còn lại 4 người.

Ở vòng thứ tám, khi đã xác định được top3, số 1 Lý Tuấn Thành vẫn thi đấu ổn định, ghi trực tiếp 4 điểm với tổng điểm là 32, giữ vững ngôi đầu.

Một thành viên khác của đội hai đội thành phố đang ở vị trí thứ 3, ghi được 4 điểm với tổng điểm là 31, vươn lên đứng thứ 2.

Nhưng Thịnh Diễn đang thi đấu ổn định bỗng bắn trượt hai phát liên tiếp, chỉ ghi được 3 điểm và cầm hoà với Tiết Dịch - người ghi được 4 điểm trong hiệp cuối với tổng điểm là 30.

Hoàng Thư Lương - người không biết gì về bắn súng - nhanh chóng vỗ đùi lo lắng: "Ấy ấy ấy, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc nãy xem trực tiếp trên xe, Thịnh Diễn còn biểu hiện rất tốt mà? Sao chúng ta vừa đến thì sắp bị loại rồi thế? Sao vậy? Hay tại băng rôn không đẹp?"

Cẩu Du nhanh chóng bảo: "Thầy Hoàng, thầy đừng nói gở. Thịnh Diễn vẫn chưa bị loại mà, không phải cậu ấy vẫn giống mấy người còn lại sao?"

Lâm Khiển không hiểu nhiều lắm về bắn súng, chỉ có thể hỏi: "Vậy tình huống bây giờ là thế nào?"

Tần Tử Quy nhìn Thịnh Diễn từ xa, người vẫn bình tĩnh kể cả khi mắc lỗi, và Tiết Dịch, người đang lo lắng đến mức hít thở sâu bất chấp phần thể hiện phi thường của mình, bình tĩnh nói ra bốn chữ: "Chung kết hoà điểm."

Cái gọi là chung kết hoà điểm thuộc hệ thống loại trực tiếp cuối cùng, nếu những người chơi có điểm thấp nhất bằng nhau thì sẽ có một trận đấu phụ, người có điểm cao hơn sẽ thắng và được đi tiếp, còn người thấp hơn bị loại. Là một cuộc đấu 1V1 bình thường, hay đúng hơn là cuộc đấu 1V1 sinh tử.

Nếu Thịnh Diễn bị loại khỏi top3, cậu sẽ hết hy vọng vào phương thức tuyển sinh đặc biệt, tất cả nỗ lực của cậu sẽ vô ích.

Nếu Tiết Dịch bị loại khỏi top3, gã sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội vào đội 1 đội thành phố.

Như định mệnh sắp đặt, cuối cùng họ lại rơi vào tình cảnh này.

Thịnh Diễnb lo lắng hỏi: "Lão Tần, mày nói xem Thịnh Diễn có thể thắng được người của đội thành phố không? Nếu cậu ấy không làm được thì sẽ không thể vào Trung Công Đại sao, dù gì cũng đã đạt được vị trí thứ 4 rồi, rơi vào tình thế này thật đáng tiếc mà, phải làm sao đây?"

Không chỉ Thịnh Diễnb, mà hầu như tất cả mọi người đều lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Tần Tử Quy trả lời rất chắc chắn: "Thịnh Diễn sẽ thắng, vì đây là vị trí vốn nên thuộc về cậu ấy."

Đây vốn là vị trí của gã, nếu không có Thịnh Diễn, gã đã là người đứng thứ 3 rồi, không thể bị thua cậu ấy được.

Tiết Dịch nghĩ như thế, rồi bắn 5 phát súng trong tay đi.

Bắn 5 trúng 4.

Kết quả rất tốt, ít nhất gã có thể sẽ hoà, ít nhất gã sẽ không thua.

Vì ở cấp độ thi đấu này, bắn ở nhóm bắn nhanh 8 giây thì còn có cơ hội trúng tất, nhưng bây giờ đang là nhóm bắn nhanh 4 giây, hầu như không ai có thể thực hiện hoàn hảo cả 5 phát súng.

Mọi người đổ mồ hôi giùm Thịnh Diễn.

Trong suy nghĩ của họ, kết quả tốt nhất là có thêm 1 hiệp phụ nữa, còn kết quả tệ nhất là bị loại ngay tại chỗ.

Tiết Dịch cũng thở phào nhẹ nhõm, gã cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể đánh bại Thịnh Diễn.

Nhưng Thịnh Diễn lại chỉ bình tĩnh đút một tay vào túi quần, tay còn lại giơ súng lên, không để tâm đến ánh mắt căng thẳng lo lắng và mong chờ của Tiết Dịch cũng như vẻ mặt đầy hy vọng của khán giả mà chỉ nhìn vào tấm bia trước mặt rồi bóp cò.

Pang, pang, pang, pang, pang.

Bắn 5 trúng 5.

Hoàn toàn áp đảo.

Khoảnh khắc cả sân bắn đều chìm trong im lặng.

Rồi đột nhiên như được ấn nút, toàn bộ nơi này đều nổ tung.

Toàn trường vỗ tay như sấm sét, Tiết Dịch mở to hai mắt như không thể tin được, đứng bất động. Những đối thủ khác cũng không khỏi kinh ngạc liếc nhìn chàng trai trẻ này.

Chàng trai trẻ ở trung tâm của tiếng vỗ tay dường như không hề bị ảnh hưởng, cậu bị tiếp tục nhìn vào mục tiêu của mình và bóp cò hết lần này đến lần khác.

Bắn 5 trúng 5, đồng hạng nhất.

Bắn 5 trúng 4, cùng điểm trong trận chung kết.

Bắn 5 trúng 5, giành chiến thắng trong trận chung kết.

Gần như trong tích tắc, cậu đã hoàn thành quá trình chuyển dịch ngoạn mục từ một nhân vật mà mọi người đều nghĩ rằng sắp bị loại trở thành một nhà vô địch thiên tài.

Nhưng cậu lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ đứng trên sân đầy bình tĩnh và tự tin, không tự kiêu không siểm nịnh, giống như một gốc tre xanh, bắt mắt và đường hoàng, nhưng cũng không che được sự kiêu ngạo từ trong xương cốt.

Là chàng trai tuyệt vời nhất mà Tần Tử Quy từng được gặp.

Là sự tồn tài mà dù những kẻ dưới bùn lầy có cố giăng bẫy cỡ nào cũng không thể vấy bẩn.

Vì cậu được sinh ra trong tình yêu, lớn lên dưới ánh mặt trời, rồi cuối cùng sẽ đến một nơi trải đầy hoa.

*

Hết chương 76.