Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 52




Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

[Một người đẩy người còn lại vào góc tường, khẽ rờ lên eo đối phương rồi cúi đầu nhìn cần cổ trắng nõn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi hơi nhô lên kia, khàn giọng nói: "XX, cậu đã trưởng thành, có thể đánh dấu hoàn toàn được rồi. Cho nên tôi sẽ coi như đây là món quà sinh nhật của mình." Nói xong, không đợi người kia phản ứng đã xé mở cổ áo rồi hung hăng cắn xuống...]

Đoạn miêu tả đằng sau Thịnh Diễn không dám đọc kỹ, vì rất không lành mạnh.

Hơn nữa còn là chữ phồn thể, cậu không đọc rõ lắm, dù sao cũng biết ai đó kia không phải là đồ vật, vừa hôn lại còn vừa cắn cái gì, lại còn đặc biệt hung dữ, người còn lại đường đường là một học sinh giỏi lại bị làm đến bật khóc.

Quan trọng là đã bị thế rồi mà vẫn cứ ôm bặt lấy người kia? Làm kiểu này không sợ bị gãy lưng à? Cánh tay làm bằng sắt phỏng? Làm 1 là phải như thế à?

Mãnh 1 đệ nhất trường Thực Ngoại áng chừng một chút chiều cao cân nặng của Tần Tử Quy, lần đầu tiên sinh ra sự tự ti với tố chất cơ thể cùng sức lực của mình.

Cậu cảm thấy trước khi cậu cao đến 1m9 thì vẫn nên giữ khoảng cách nhất định thì hơn, nhưng lại bị Tần Tử Quy bắt lại lấy chân đè lên giữ.

Không chạy thoát nhưng lại sợ không dám làm, Thịnh Diễn chỉ có thể kiên trì đảo khách thành chủ hung hăng chỉ trích: "Sắp lên lớp 12 rồi mà cả ngày không biết học hành chăm chỉ đi, suốt ngày đọc mấy cái thứ quỷ gì. Anh thấy mình có xứng với mong đợi của phụ huynh thầy cô không hả?"

Rõ ràng cuốn sách này hồi sáng cậu còn lén lấy điện thoại ra xem thì ai đó vẫn là một người dịu dàng cao lãnh, sao giờ lại biến thành thế này rồi?

Còn có cô bạn Lâm Khiển kia nữa, sao đi học lại lén lút đọc cái thứ này?

Loại sách này sao lại rơi vào tay Tần Tử Quy rồi? Hơn nữa lại còn đọc say sưa thế?

Thịnh Diễn cảm thấy trên đời này chỉ còn mỗi một người trong sạch.

Mà Tần Tử Q.uy đầu đầy đen tối chậm rãi lật sách: "Dù sao tôi cũng đạt điểm tối đa các môn trên lớp rồi, tạm thời không có cái gì để học nên chi bằng sớm học cách làm thế nào để trở thành một người bạn trai đủ tư cách, sớm ngày theo đuổi được cậu."

"......"

Thịnh Diễn ngày nào cũng bị việc học hành hạ sống dở chết dở tự nhiên rất muốn đánh người.

Cậu nghiến răng: "Tần Tử Quy, anh thiếu đòn đúng không hả?"

Tần Tử Quy vẫn cứ nhìn cuốn sách trong tay mình, học cách biến trúc mã thành bà xã, nghe Thịnh Diễn nói thế thì khẽ cười: "Không phải cậu nói tôi muốn quà gì đều sẽ tặng tôi cái đó à, chỉ cần không phạm pháp luật là được, chẳng lẽ nói lời không giữ lời?"

Thịnh Diễn luôn luôn là người nói được làm được, mặt mũi đàn ông khiến cậu không thể đổi ý nên đành nghiến răng nghiến lợi lách luật: "Không được đối phương đồng ý mà đã làm chuyện này là phạm pháp!"

Tần Tử Quy vẫn hiểu lòng người như trước: "Ừm không sao, tôi sẽ đồng ý."

"Ý tôi là, tôi không đồng ý!" Trước kia sao Thịnh Diễn không phát hiện Tần Tử Quy lại không biết xấu hổ như vậy, cậu đạp hắn một phát rồi trèo xuống khỏi người Tần Tử Quy, quấn chăn lăn thẳng vào góc giường chỉ để lộ mỗi cái đầu cảnh giác nhìn Tần Tử Quy: "Anh đừng quên tôi vẫn chưa đồng ý ở bên anh đâu, cho nên bây giờ quan hệ của chúng ta không phải là kiểu quan hệ không đứng đắn giữa đàn ông kiểu kia, anh đừng có lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện đen tối đấy. Trước khi tôi chính thức xem xét đồng ý thì phải giữ khoảng cách an toàn!"

"Được, cách để giữ khoảng cách an toàn của cậu là quấn chăn của tôi nằm trên giường của tôi sau khi dùng phòng tắm của tôi." Tần Tử Quy bình tĩnh lật sang trang khác.

Thịnh Diễn: "..."

Đệch!

Có phải cậu muốn thế đâu!

Còn không phải là vì trước đó mẹ cậu làm nổ tung nhà bếp, muốn sửa sang lại phòng ốc, rồi tự nhiên cháu trai chú Giang chuyển đến ở. Nếu không cũng không đến mức cậu phải chịu khuất nhục như thế.

Thịnh Diễn tức giận bất bình vươn một chân ra khỏi chăn, dùng sức vạch một đường giữa cậu và Tần Tử Quy rồi hung dữ nói: "Ranh giới 38, ai vượt qua trước đứa đấy là chó."

Nói xong thì xoay người đưa lưng về phía Tần Tử Quy, đoạn lủi vào góc giường.

Cuối cùng, thấy có vẻ như thế vẫn chưa đủ biểu đạt quyết tâm sắt đá của mình, lại quay đầu ném ra một câu: "Còn nữa, sinh nhật của anh đúng dịp tôi đi huấn luyện nên có khi không xin nghỉ cũng không về được, cho nên hôm đấy anh ăn sinh nhật với bọn Trần Du Bạch Dụ Thần các thứ đi."

Nói xong thì quay đầu lấy chăn trùm kín người.

Tần Tử Quy nhìn bóng lưng cậu thì khẽ nhướn mày, đang yên đang lành sao tự nhiên lại nhắc đến Dụ Thần?

Cả một học kỳ hắn cũng chả nói nổi 5 câu với Dụ Thần.

Lại nghĩ đến chuyện tự nhiên Thịnh Diễn nói muốn tặng quà cho mình, Tần Tử Quy mở wechat với Trần Du Bạch: "Cậu lại nói gì với Thịnh Diễn?"

[Du Bạch không trắng]: "Tôi chả nói gì với Thịnh Diễn sất."

[Q]: "Thẳng thắn giải thích thì vẫn còn một con đường sống."

[Du Bạch không trắng]: "..."

[Du Bạch không trắng]: "Tôi biết ngay Thịnh Diễn không đấu lại anh."

[Du Bạch không trắng]: "Đáng ghét."

[Du Bạch không trắng]: "Bỏ đi, anh tự đi mà xem."

[Du Bạch không trắng]: "Chia sẻ lịch sử trò chuyện nhóm."

Đầu ngón tay Tần Tử Quy lướt qua màn hình nhìn từng dòng tin nhắn một, sau đó thì hiểu ra vấn đề, cúi đầu lặng cười.

Bình giấm nhỏ.

Gửi tiếp tin nhắn cho Trần Du Bạch: "Không cần làm mấy cái này, sinh nhật tôi ở nhà với Thịnh Diễn."

[Du Bạch không trắng]: "?"

[Du Bạch không trắng]: "Cậu đến đấy thì vẫn có thể đón sinh nhật cùng Thịnh Diễn mà."

[Du Bạch không trắng]: "À không đúng, không phải Thịnh Diễn sắp đi huấn luyện rồi à, vậy thì cậu ấy không ở với cậu nữa, thế sao cậu lại không đón sinh nhật với bọn tôi?"

[Q]: "Hỏi nhiều thế làm gì."

[Du Bạch không trắng]: "..."

[Du Bạch không trắng]: "Được rồi, cậu nói cái gì thì là cái đó."

[Du Bạch không trắng]: "Nhưng bữa tiệc tối hôm 30 đến đi? Mấy người bọn Cẩu Du định gọi thêm vài đứa bạn của Thịnh Diễn, nhân tiện chúc mừng trước."

Tần Tử Quy không thích náo nhiệt nhưng Thịnh Diễn lại thích.

Nếu hắn không đi thì nhất định cậu sẽ mong ngóng. Hơn nữa nếu hắn không đi thì ai biết có người thừa dịp uống nhiều lén lút thổ lộ với Thịnh Diễn thì sao.

Cho nên Tần Tử Quy trả lời: "Ừm, được."

Trả lời xong thì buông tay xuống, chợt sờ được một thứ xù xù, cúi đầu nhìn, thì ra là cái đầu đáng yêu của Thịnh Diễn.

Người này thật đúng là không cả biết giả vờ, bảo ngủ thì ngủ ngay được, đã thế lại còn thích đi ôm người ta.

Nhìn cả người Thịnh Diễn đã vượt qua ranh giới đường 38 dán sát vào người mình ngủ đến là yên ổn như là đang mơ gì đó, Tần Tử Quy không nhịn được vùi tay mình vào trong bộ tóc mềm mại sáng màu của cậu xoa xoa.

Đúng là bé dính người.

*

Vì Thịnh Diễn sắp phải đi huấn luyện suốt kỳ hè, không có thời gian ở nhà nhiều nên khoảng thời gian này Tần Tử Quy cũng không trêu cậu nhiều nữa. Chỉ là sửa sang lại một ít kiến thức quan trọng ghi vào trong cuốn sổ nhỏ, thuận tiện để Thịnh Diễn mang đến chỗ huấn luyện, mỗi tối đọc một ít.

Còn sáng sau khi hai người thức dậy đi học, Giang Phi ở phòng đối diện mới bắt đầu vào giấc. Tối khi hai người đi học về thì Giang Phi đã ra ngoài chơi bời, hơn nữa gần đây Giang Bình rất bận rộn nên dường như cả nhà chỉ còn lại hai người Tần Tử Quy và Thịnh Diễn, thêm cả Tần Như thường xuyên ăn các món ăn khuya ở phòng khách.

Lần nào Thịnh Diễn cũng thèm thuồng nhưng vì muốn sớm ngày cao đến 1m9 nên đành nhịn thói quen ăn vặt lại, mỗi ngày ba bữa thêm trứng gà và sữa, không thiếu bữa nào.

Đến hôm nghỉ hè, lúc về nhà bà ngoại ở mạn kia sông đón Cuckoo, hai vợ chồng già vừa nhìn thấy cậu đã không nhịn được véo mặt cậu một cái, mừng rõ nói: "Ai, cuối cùng thì trên mặt Diễn Diễn cũng có chút thịt rồi, không còn ốm nhách như khỉ nữa."

"Sao lúc trước con lại ốm như khỉ được, rõ ràng vẫn rất đẹp trai mà ạ."

Thịnh Diễn bế Cuckoo sắp bị hai vợ chồng già nuôi thành mèo mập, bất mãn lẩm bẩm.

Quả thật không khoa trương như hai ông bà nói, nhưng gần đây cậu không ăn mấy món kí.ch thích kia mà ăn uống lành mạnh khoa học, một thời gian dài không bị đau bụng, cả người đã tăng được 3 cân.

Đối với Thịnh Diễn vì sinh non mà nói, từ bé cơ thể cậu đã không tốt, sau đó dù nuôi thế nào, dù có cao vọt đến m8 thì cân nặng cũng không quá được 65kg, đây đúng là một bước nhảy vọt về chất.

Nhưng hai vợ chồng vui mừng đến nỗi vội vàng đi nấu cơm tối, định cho Thịnh Diễn ăn thêm chút đỉnh.

Tần Tử Quy lại ngăn: "Bà, ông, hai người không cần lo đâu ạ. Tối đến cháu với A Diễn còn đi liên hoan, về lấy đồ rồi đi luôn ạ."

"À được, được, không thành vấn đề." Bà ngoại nghe Thịnh Diễn đi liên hoan thì vốn không yên lòng, nhưng nghe thấy Tần Tử Quy cũng đi thì cảm thấy chẳng có gì mà không yên tâm hết, "Có cần bà để cửa cho không?"

"Chắc là bọn cháu về trễ một chút, bà cứ ngủ sớm trước đi ạ, không khoá trái cửa là được ạ."

Tần Tử Quy kiên nhẫn nghe bà dặn dò rồi lại tỉ mỉ trả lời rồi giải thích.

Thịnh Diễn bên kia lại đang bực bội lục lọi trong phòng, khiến cho tiếng động cứ uỳnh uỳnh vang lên chả khác gì muốn dỡ nhà.

Bà ngoại Thịnh Diễn không nghe nổi nữa, chạy đến trước cửa phòng "Ôi chao": "Tổ tông, con muốn làm gì đó?"

Thịnh Diễn mới ngẩng đầu lên bảo: "Bà ơi, bùa hộ mệnh bố con để lại cho con đâu rồi ạ?"

Khi Thịnh Diễn hãy còn ở trong bụng Hứa Khinh Dung thì bố cậu nhận nhiệm vụ quan trọng đó, biết được mình sẽ không thể ở bên vợ con được, nên ông đã lấy vỏ đạn rỗng khi làm nhiệm vụ lần đầu tiên bị địch bắn trúng làm thành vòng cổ để lại cho mẹ Hứa, nói là thay ông phù hộ cho hai mẹ con được bình an.

Sau đó dù nghe được tin dữ ông hy sinh khiến mẹ Hứa kinh hách quá độ mà sinh non, quá trình sinh dù không thuận lợi nhưng cuối cùng hai mẹ con vẫn mẹ tròn con vuông.

Mẹ Hứa nói với cậu là bố cậu đang bảo vệ họ.

Cho nên từ nhỏ Thịnh Diễn đã coi cái vỏ đạn rỗng ấy như bảo bối, tối nào cũng len lén ôm trong lòng như muốn thì thầm với bố. Sau đó lớn lên một chút thì đeo lên người như một món phụ kiện.

Chẳng qua thứ này dễ gây hiểu lầm và lo lắng không cần thiết cho người khác nên Thịnh Diễn liền cất nó vào nơi an toàn nhất trong hòm kho báu của mình, nhưng bây giờ ngay cả hòm kho báu cũng không tìm thấy, Thịnh Diễn cảm thấy như cả nhà mình đều bị người ta lấy đi mất rồi.

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của cậu, bà ngoại Thịnh Diễn vội nói: "Ôi chao, con đừng phá nhà nữa, lúc trước ở trong khu nhà có trộm mà bà thấy cái hòm đó chả khác gì bảo bối của con, sợ bị mất thì con lại nháo nhào nên mới cất đi cho con, đi theo bà."

Sau đó bà dẫn Thịnh Diễn đến phòng mình, mở tủ quần áo ra để lộ một cái két sắt ở dưới cùng, vừa ấn mật mã trước Thịnh Diễn lẫn Tần Tử Quy vừa dặn dò: "Tử Quy, Tiểu Diễn, hai đứa nhớ kỹ mật mã là kỷ niệm ngày cưới của bà và ông ngoại, trong này cũng chứa gần như là gia sản cả đời của ông bà. Nếu bà với ông đi rồi thì mọi thứ trong này đều là của Tiểu Diễn, Tử Quy trông coi giúp nó cho bà nhé, đừng để nó bị lừa, nghe không?"

"Ôi bà nói gì vậy." Thịnh Diễn không nghe được mấy lời kiểu này, vừa nghe thế đã nóng nảy.

Bà ngoại cũng cười: "Được được, không nói không nói, đây, bảo bối của con."

Nói xong thì lấy một hộp kẹo rất lớn ở trong két sắt ra đưa cho Thịnh Diễn: "Nhìn xem có bị thiếu gì không?"

Thịnh Diễn muốn mở ra.

Nhưng mới được nửa đã nhớ đến cái gì, vội trừng mắt nhìn Tần Tử Quy một cái.

Tần Tử Quy khó hiểu nhìn lại cậu.

Cậu tức giận bảo: "Tôi kiểm kê tài sản của mình, anh ở đây coi bộ có được không?"

"?" Tần Tử Quy tuyệt đối không nghĩ đến còn có cả vụ này.

Nhóc Thịnh Tiểu Diễn ngốc bạch ngọt này còn có tài sản gì được? Chẳng lẽ hắn lại thèm mấy viên kẹo hay mấy tấm thẻ bài vua trò chơi của cậu ấy được chắc?

Nhưng thấy dáng vẻ cảnh giác trông chừng bảo bối của Thịnh Diễn, Tần Tử Quy cũng cười: "Được, vậy Thịnh thiếu gia của chúng ta cứ kiểm kê tài sản của mình đi."

Nói xong thì định thay Thịnh Diễn gỡ lại cổ áo sơ mi bị rối ra sau.

Thịnh Diễn lại sợ bị bà ngoại nhìn ra cái gì nên vội vàng né ra sau.

Tay Tần Tử Quy rơi vào khoảng không rồi nhanh chóng thu về, coi như không có gì cười khẽ rồi đi ra ngoài bế Cuckoo bị Thịnh Diễn vò xù lông.

Bà ngoại nhìn bóng lưng Tần Tử Quy bên ngoài, thu hồi ánh mắt.

Thịnh Diễn cẩn thận lấy sợi dây chuyền vỏ đạn ra khỏi hòm kho báu, khoá lại rồi đưa sợi dây cho bà ngoại: "Bà, bà đeo lên cho con đi. Chiều mai con đi kiểm tra tập huấn thử, nếu thành tích đạt thì con mới có thể chính thức quay về đội, như thế mới có hy vọng thi vào trường Cảnh sát, trở thành cảnh sát giống như bố con. Cho nên con hy vọng bố có thể phù hộ cho con."

Bà cầm lấy sợi dây chuyền, khẽ thở dài: "Con không chỉ trông giống bố, tính cách cũng giống, không ngờ ngay cả việc muốn làm cũng giống nhau, có lẽ đây chính là số mệnh."

"Vậy thành tích học của bố con cũng không tốt ạ?"

"Thành tích của bố con tốt lắm, chính là, lúc đó bố con thích đánh nhau, ngày nào cũng bị phạt. Nhưng mà sau khi lén lút yêu sớm với mẹ con thì bị mẹ con quản đến mức không dám đi lung tung đánh nhau nữa."

"Mẹ cũng không nói với con là bố mẹ yêu sớm." Thịnh Diễn không ngờ còn nghe được chuyện này.

Bà ngoại cười: "Chuyện này mẹ con nói với con được chắc? Đến bây giờ mẹ con vẫn tưởng là bà không biết chuyện mẹ con yêu sớm hồi trung học đâu, nhưng người làm bố mẹ, nhìn con mình lớn lên thì làm gì có chuyện không nhận ra? Chẳng qua nghĩ đến cứ để tụi nhỏ vui là được, những thứ khác cũng không quan trọng đến vậy."

Tay bà đã có chút nhăn nheo nhưng vẫn trầm ổn như cũ, khiến người ta yên tâm như khi còn thơ ấu.

Sau khi đeo vòng cổ lên cho Thịnh Diễn, bà lại lật cổ áo sơ mi bị kẹt của cậu ra, "Cho nên Diễn Diễn à, bất kể là con muốn làm cảnh sát hay là muốn làm gì cũng được, chỉ cần con thật lòng yêu thích, chỉ cần con thấy vui thì con cứ làm, bà ngoại lúc nào cũng ủng hộ con, hiểu không?"

Thịnh Diễn cúi đầu cầm vỏ đạn rỗng trong tay, mím môi khẽ "Vâng" một tiếng.

*

Hết chương 52.