Khả Lạc hôn nồng nhiệt, làm Phi Đặc vừa thở dốc vừa chủ động dang cánh tay ôm cổ đứa con của mình, khiêu khích khẽ liếm vành tai hắn.
“Phi Đặc……“
Khả Lạc nhẫn nại tiếp nhận, hận không thể lập tức áp lên người Phi Đặc, tách đôi chân thon dài của y ra hai bên, đem đệ đệ đã nóng muốn cháy da hung hăng tiến vào người y. Nhưng là hắn dù sao cũng không còn như trước kia một thiếu niên ngây thơ hồn nhiên nữa, một phần lý trí nhỏ nhoi đã dần dần hiện hữu trong đầu hắn.
Nghiêm mặt ôm lấy Phi Đặc, trong bóng đêm nhìn thẳng vào bóng dáng mơ hồ của y.
“Phi Đặc, ngươi vì sao lại chán ghét đứa nhỏ trong bụng này?”
“Ta không phải đã nói rồi sao! Có người nguyện ý sinh hạ đứa nhỏ do người cường bạo mình tạo ra sao!”
“Nhưng là, lỡ đứa nhỏ đó là của ta thì sao? Phi Đặc,–nếu là của ta và ngươi thì sao? Ngươi đã quên rồi sao, chúng ta ở trong giáo đường đã–”
Phi Đặc không kiên nhẫn đánh gãy lời nói Khả Lạc: “Ngươi? Của ngươi thì thế nào?– Ngươi sẽ nuôi nó thật tốt sao?”
Cảm giác ánh mắt Phi Đặc đang ở trong bóng đêm ngạo mạn chăm chú nhìn chính mình, lòng tự trọng thiếu niên bị đả kích lớn.
“Ta nuôi được! Phi Đặc!– nói ngươi nghe, cho dù ta có đi bán máu, cũng tuyệt đối sẽ đem hài tử của ta nuôi lớn!”
“Hừ!” Phi Đặc không nói gì, chỉ hừ một tiếng.
“Phi Đặc, ngươi nhất định phải đem đứa nhỏ này sinh ra, ta chắc chắn 99% nó là con của chúng ta !”
Hưng phấn lay lay bả vai Phi Đặc, Khả Lạc nhiệt tình dào dạt nói.
“Khả Lạc…… Ngươi lắc làm ta choáng đầu.”
Nghe vậy Khả Lạc cuống quít buông tay ra, giật mình ôm lấy mặt Phi Đặc.
“Phi Đặc, ngươi khóc? Vì cái gì? Đừng khóc a…… Đừng khóc a! Ta nói sai cái gì sao?”
“Ngu ngốc!”
Phi Đặc ôm cổ Khả Lạc, nở nụ cười: “Ta cảm thấy ngươi là tên tiểu tử ngốc nhất trên đời!”
Nói rồi chủ động mở ra hai chân, chờ Khả Lạc tiến vào. Khả Lạc lại cười khanh khách chỉnh thân thể nặng nề của phụ thân nằm nghiêng về một bên.
Từ lúc Phi Đặc mang thai đến nay, hai người bắt đầu áp dụng tư thế mập hợp bên hông này.
Từ sau lưng tiến vào, chỉ thích hợp với nam tính thô to của người đàn ông trưởng thành. Thân hình Khả Lạc vẫn chưa trổ mã hoàn toàn nên phải dựng người thẳng lên có chút cố sức đưa đẩy ra vào.
Khả Lạc liền chọn tiến vào cúc huyệt phía sau, ngón tay đặt ở đoá hoa khép chặt của Phi Đặc vờn qua vờn lại.
Hoa viên thần bí đã từng bị hắn khai phá một lần, mặc dù ở trong bóng tối không thấy được màu sắc sáng bóng, nhưng cũng có thể bằng ngón tay chạm đến nó, như một thỏi băng lạnh đặt trong nồi nước nóng.
Ngón tay vòng lên trên đoá hoa nữ tính giữa hai chân y, nam tính nho nhỏ đã muốn dựng thẳng lên trời.
Nhẹ nhàng sờ một chút, nam tính kia liền run run, ngay trên đầu ngón tay mình bắt đầu khóc lóc rơi lệ. Thân thể Phi Đặc phi thường mẫn cảm. Tựa hồ chỉ cần kích thích phía sau của y, cũng có thể làm cho phía trước không ngừng mà tích lạc mật nước.
Khả Lạc chuyển động ngón tay tham tiến vào mông Phi Đặc, thô bạo xoa nắn khí quan nam tính của y, thấy y say mê rên rỉ muốn đạt cao trào, liền buông lỏng tay ra.
“Khả Lạc……”
Tiếng kêu bất mãn nài nỉ hắn tiếp tục xoa.
Khả Lạc vươn tay đến trước ngực Phi Đặc, nhẹ nhàng khảy đầu nhũ. Nơi này tựa hồ cũng là noi tạo khoái cảm của Phi Đặc. Thô lỗ xoa nắn đầu nhũ như tiểu nho khô cùng quầng nhũ xung quanh, Phi Đặc không thể làm gì khác hơn ngoại trừ thở dốc cùng rên rỉ.
Khả Lạc tay còn lại vuốt ve hai chân gian Phi Đặc, cảm giác được mật nước ấm áp từ trong đoá hoa của Phi Đặc làm thấm ướt tay mình, liền như bị búa hạng nặng gõ oanh oanh vào đầu, làm hắn mất khống chế.
Rốt cục nhẫn nại không được rút ngón tay ra, lấy côn th*t nóng rực của mình đặt sát vào bí hoa vẫn chưa kịp mở rộng hoàn toàn kia.
Tiểu huyệt tự động tiết ra mật nước như chất bôi trơn, làm hắn thuận lợi cắm vào cái mông cong cong của Phi Đặc. Nhưng là kế tiếp liền vào không được.
Phi Đặc đau đến hét lên, vô luận hai tay Khả Lạc vuốt ve trước ngực cùng giữa hai chân y như thế nào, vẫn duy trì thân thể cứng ngắc.
“Phi Đặc, rất đau sao?”
“……”
Phi Đặc hấp khí, liều mạng thả lỏng thân thể cứng ngắc. Niêm mạc yếu ớt vẫn ngăn trở côn th*t nóng bỏng của Khả Lạc, tuyệt không thể cho nó vào thêm một li nào nữa.
Khả Lạc kiên nhẫn một lần nữa dùng tay kích thích khí quan nam tính cùng đoá hoa nữ tính phía dưới, ngón tay thật sâu cắm vào mật huyệt nhỏ hẹp nữ tính phía trước, dùng sức ma sát niêm mạc ấm nóng đang bao lấy ngón tay hắn, làm phát ra thanh âm ướt át “ba ba” *** mĩ.
Dịch thể đục ngầu từ trong cơ thể Phi Đặc, thấm ướt ngón tay Khả Lạc, rồi nhỏ xuống đọng lại trên giường.
Ngón tay dính đầy mật nước của Khả Lạc rút ra, lần mò xuống phía dưới ý đồ muốn làm trơn cúc huyệt Phi Đặc.
Lại đem phân thân nổi đầy gân xanh đặt ở cúc huyệt nhỏ bé, mặc dù y vẫn kháng cự, nhưng Khả Lạc vẫn là gõ một tiếng trống làm tinh thần, hăng hái tiền dần vào trong.
“A!”
Tiếng kêu đau đớn vẫn thốt ra, cùng lúc với tiếng “phốc” nho nhỏ theo sau, không khí đêm đen liền có mùi máu tươi.
Khả Lạc hoảng sợ.
“Thực xin lỗi, lại làm ngươi bị thương! Phi Đặc!”
“Lại?”
“Ngươi đã quên rồi sao? Buổi tối hôm đó ta cũng……”
“Nga……”
“Ta rút ra được không?”
“Không…… Ngươi tiếp tục đi. Ta không sao.”
“Phi Đặc……” Cảm động ôm lấy Phi Đặc, thật cẩn thận bắt đầu trừu sáp, đưa côn th*t vì kiềm chế mà muốn nổ tung của mình chen vào cúc huyệt nhỏ hẹp.
Một cái đẩy, liền vào sâu bên trong, Phi Đặc tận lực kiềm nén không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Rút ra ngoài một chút cũng sẽ khiến y không khoẻ phát ra từng đợt thở dốc dồn dập.
Tình dục như tên đã trên dây không thể không bắn, Khả Lạc chỉ có thể cố gắng làm mình nhanh chóng cao trào trong cơ thể Phi Đặc, trừ bỏ thật có lỗi giúp y thủ *** để gia tăng khoái cảm bên ngoài, Khả Lạc cũng không có biện pháp gì.
Đôi môi nhẹ nhàng mơn trớn trên lưng Phi Đặc để lại hơn chục dấu hôn, dùng đau đớn nhỏ này kích thích y.
Cảm giác cúc huyệt nho nhỏ của phụ thân bao hàm côn th*t nóng rực của mình dần dần có phản ứng chậm rãi run run, Khả Lạc liền ôm lấy vòng eo to tròn của Phi Đặc va chạm vào bên trong.
Hai chân Phi Đặc vì thân thể hắn chen vào mà tách ra hai bên không ngừng run run, cùng Khả Lạc ái ân cái mông cũng không ngừng chảy ra chất lỏng nong nóng.
Lo lắng Phi Đặc bị thương đến chảy cả máu tươi, liền nhanh chóng phóng tinh vào trong cơ thể y, Khả Lạc nhất thời quên mất y dặn hắn không được bật đèn, từ trong cơ thể y rút tính khí chính mình ra liền dựa tường đứng lên bật đèn.
“Đừng bật đèn!”
Phi Đặc thở hào hển tiếng hét bén nhọn ngăn lại, nhưng không cách nào nhúc nhích.
Cả phòng liền sáng lên, nhìn đến cái giường chỗ giữa hai chân Phi Đặc, quả nhiên có vết máu đỏ sẫm chướng mắt bên trên.
“Ngươi bị thương. Phi Đặc! Thực xin lỗi –”
“Tắt đèn đi!”
“Vì cái gì?”
Nhìn thân thể thon dài hiển hiện trước mắt, không biết vì cái gì đột nhiên sản sinh một chút ý tưởng nho nhỏ muốn chống đối Phi Đặc, Khả Lạc cố chấp chặn lấy Phi Đặc đang khó khăn di chuyển muốn ấn công tắt đèn trên tường kia.
“Phi Đặc, ta muốn nhìn thân thể ngươi.”
“Không nên nhìn, Khả Lạc!”
“Không, ta muốn xem, Phi Đặc!”
Ở trên mặt kháng cự của phụ thân lưu lại nụ hôn ôn nhu mà ương ngạnh, Khả Lạc ngẩng đầu lên.
“Ân?” Ánh mắt hắn liết qua cái gì đó, đột nhiên liền thất thần .
“Đây là cái gì? Đây là cái gì?”
Phủi phủi hai chân Phi Đặc, Khả Lạc vẻ mặt kích động thấy được ở chỗ sâu nhất bên trong đùi y hiện hữu một nốt hắc chí. [nốt ruồi đen]
Lấy tay phủi tới phủi lui vẫn thấy nó hiện ở đó, thật là hắc chí.
Này không phải thân thể Phi Đặc.
Bởi vì con người trần như nhộng nằm trong lòng mình ở giáo đường kia là một sinh vật hoàn mỹ không tỳ vết, bị chính mình tận tình vuốt ve toàn thân, Khả Lạc có thể khẳng định, tuyệt đối không có nốt hắc chí này!
Giống như bị ai đó nhét vào trong tim mình cả khối băng nặng trịch, Khả Lạc cả người máu nhất thời đông lại đến cực độ.
Dại ra nhìn người nằm trên giường vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, Khả Lạc môi mấp máy run lợi hại.
“Ngươi…… Ngươi không phải Phi Đặc…….– Ngươi không phải Phi Đặc!”
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhà Kho Dựng Phụ