Một lần nữa đi vào ngõ nhỏ hẹp hòi dơ bẩn quen thuộc, tâm tình Khả Lạc khó có thể hình dung.
Chính mình cùng Phi Đặc đã từng sống với nhau ở đây mười mấy năm trời.
Ở không khí hỗn loạn này, có thể nhìn thấy thiếu niên bốc đồng suy sút trước kia.
Hết thảy đều thay đổi đều là do cái đêm xuân kia.
Tại cái đêm xuân kia và mười mấy năm kia, Phi Đặc đối với chính mình mà nói, đến tột cùng là tồn tại dưới cái dạng gì?
Một phụ thân làm cho mình không ngóc đầu lên được? Một người có quan hệ huyết thống cho có lệ thôi? Một nam nhân cùng mình sống dưới một mái hiên?
Nhưng là từ sau cái đêm xuân ấy, hết thảy cuộc sống đều hoàn toàn thay đổi, hết thảy mọi chuyện trôi qua cũng đều không thể níu lại.
Mỗi một lần, nhớ tới đêm hôm đó, Phi Đặc dưới đàn thần thánh đáng thương khát cầu chính mình hạ bớt lửa nóng trong người, Phi Đặc bất lực nằm co ở trong lòng mình khóc lóc cầu xin, Phi Đặc bị côn th*t thiếu niên của mình một lần lại một lần xỏ xuyên qua thân thể, sẽ kích động giống như trái tim bị gẫy cánh máu tràn hoài không ngừng.
Nhiều năm như vậy……Vẫn tựa hồ không thuận theo nguyện vọng của mình mà sống yên ổn qua ngày……
Vì mình, vì người mình yêu, làm vô số chuyện khiến ngiều người chán ghét.
Chỉ có lúc nhớ đến ngươi, mới hoàn toàn là tâm trí của mình.
Tới nơi này, vô số lần nhớ tới! Nếu không phải cái đêm kia âm soa dương thác [ý nói lạc lối], ta vẫn là thiếu niên chán ghét cùng miệt thị ngươi, ngươi vẫn là phụ thân luôn làm cho ta chán ghét cùng miệt thị!
Nhưng mà, vận mệnh chính là như thế khiên định, ai cũng không thể di chuyển thời gian chuyển luân.
Sự thật cũng chỉ có một……Ta yêu ngươi……Phi Đặc……Tuy rằng ta là con của ngươi, ngươi là phụ thân của ta!
Mùa xuân khô khan, đường đầy đá vụn khô khan.
Cách thật xa liền thấy bóng dáng gầy yếu kia. Đội mũ rơm huy động cái chổi, ra sức quét tước lá rụng hỗn loạn trên đường.
Nghĩ rằng đi qua sẽ dọa y nhảy dựng nên chần chờ, chậm rãi hoạt động mũi chân rốt cuộc càng lúc càng gần tiến tới phía sau y……
Rón ra rón rén muốn ôm cổ cùng thắt lưng y, nhưng lại không ngờ y vừa lúc xoay người, “Oa” một cái sợ tới mức kêu sợ hãi, quăng hết đồ trên tay, sau lại không đứng vững ngã nhào xuống đất!
May mắn được Khả Lạc cánh tay cường kiện một phen ôm vào ngực.
Nháy mắt nhận ra Khả Lạc làm Phi Đặc sợ hãi, nhưng là Khả Lạc chưa cho phụ thân thời gian giật mình liền chế trụ gáy y đặt lên môi y nụ hôn nóng rực. Điên cuồng hôn sâu, hận không thể đem đầu lưỡi cùng răng nanh vói vào trong ***g ngực y đem hết thảy lục phủ ngũ tạng cùng toàn bộ huyết nhục cắn xé rồi nuốt vào bụng!
Nguyên lai ta là như thế yêu ngươi!
Phi Đặc sắp hít thở không thông bắt đầu liều mạng nắm lấy cánh tay con. Phi Đặc rốt cuộc bị buông ra trên mặt đã muốn nảy lên nhiệt khí cùng hơi nước khí trời đỏ ửng. Thở phì phò đứng thẳng không xong, còn muốn miễn cưỡng đứng thẳng, lại bị Khả Lạc sau khi thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm, lần thứ hai liền bị hắn mãnh liệt gắt gao ôm chặt vào ngực – hôn!
“……”
Phi Đặc bị Khả Lạc hôn đầu óc thiếu dưỡng khí cơ hồ muốn bất tỉnh.
Khả Lạc cũng phát hiện thân hình phụ thân trong lòng cơ hồ xụi lơ ở trên người mình, nhưng là khát vọng cùng tác cầu vài năm khiến cho hắn kích động cắn nuốt môi Phi Đặc, vuốt ve lưng Phi Đặc không thể dừng!
Một cái hôn, liền như một thế kỷ.
Thẳng đến khi……
“……Cái gì vậy……”
Tựa hồ có cái gì đó níu lấy ống quần mình. Nhưng là tham luyến môi Phi Đặc Khả Lạc căn bản không có tâm tư nhìn xuống dưới.
Thẳng đến khi hắn đau đến nhảy dựng lên mới buông ra Phi Đặc!
“Đau, đau quá! Cái gì cắn ta vậy!”
Nhìn xuống dưới, lại ngây dại — một tiểu hài tử!
Một tiểu hài tử hung hăng, ước chừng năm sáu tuổi, ánh mắt hình viên đạn kêu: “Ngươi là người nào! Buông ba ba! Không được hôn y!”
Bộ dạng tiểu hài tử cực kỳ giống Khả Lạc thời thơ ấu!
“Ba……Ba ba……”
Khả Lạc há to miệng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cái tiểu hài tử kia, sau đó hoang mang giương mắt nhìn Phi Đặc.
Thật vất vả được cánh tay con thả ra, Phi Đặc đang dồn dập thở phì phò nhìn thấy ánh mắt Khả Lạc, đột nhiên đỏ bừng mặt, xoay người liền hướng trong phòng chạy như điên!
“Đứng lại! Phi Đặc! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Khả Lạc lập tức chạy qua cường ngạnh đẩy cửa phòng Phi Đặc ra, cửa vừa được mở ra liền thấy Phi Đặc cuống quýt chạy vội vào phòng trong, một phen đem mình từ đầu đến chân vùi vào trong chăn!
“Phi Đặc…….Phi Đặc!”
Đi theo vào trong, toàn thân kích động đều phát run, Khả Lạc một phen ôm lấy chăn cùng y!
Mạnh mẽ đem phụ thân đang cố kháng cự ôm vào lòng, mở mép chăn liền thấy mặt y đã đỏ như xuất huyết.
“Phi Đặc……đứa nhỏ của ta? Có phải hay không? Có phải hay không? Phi Đặc? Đó là đứa nhỏ của chúng ta, có phải hay không? Có phải hay không Phi Đặc?”
Phi Đặc mặt đã muốn đỏ như sắp bốc hơi. Cho dù bị con cười như điên chất vấn, y vẫn là không chịu nhìn về phía Khả Lạc cười muốn ra nước mắt.
“Có phải hay không? Nói cho ta biết! Là đứa nhỏ của ta đúng hay không?”
Thẳng thắn hỏi như vậy làm cho Phi Đặc xấu hổ đến nói không ra lời. Có chút không được tự nhiên lại có chút tức giận than thở một câu.
“……Mới không phải……”
“Cái gì?”
Lập tức hung ác dựng thẳng lên lông mi, cái mũi cao thẳng vì cuồng nộ mà lệch sang một bên!
“Nếu có nam nhân nào dám làm cho ngươi mang thai, ta Khả Lạc ái lặc tuyệt đối sẽ đem hắn băm thành mười vạn tám ngàn mảnh!”
“……”
“Nam nhân kia là ai? Nói!”
Hung tợn đối với Phi Đặc bạo rống một tiếng, mặt mày đều tức đến mức mặt nhăn thành một đống, đế vương hắc đạo bắt đầu vẻ mặt sát khí vắn vắn tay áo!
“Không phải……Là ngươi! Là ngươi !”
Sợ tới mức Phi Đặc thốt ra, lại bắt gặp Khả Lạc vẻ mặt cười xấu xa liền thẹn quá thành giận nắm tay hung hăng đánh vào ngực hắn!
“Ngươi……Ngươi thật đáng ghét!”
“Ta biết. Nữ nhân nói chán ghét nam nhân kỳ thật chính là cực kỳ thích nam nhân đó a!”
Khả Lạc khuôn mặt tươi cười ôm chặt lấy thân hình mềm mại của phụ thân, tựa hồ so với trước kia gầy thiệt nhiều nga, bảo bối của ta.
“Ta không phải nữ nhân! Ta là phụ thân ngươi!”
Phi Đặc hờn giận xoay mặt đi, bị Khả Lạc nhu tình đưa tình vòng vo trở về.
Trán dựa trán, mắt nhìn mắt, môi chạm môi.
“Ta biết. Ta biết ngươi không phải nữ nhân. Ta cũng biết ngươi quả thật là phụ thân của ta. Nhưng là, có cái gì quan hệ đâu? Ta yêu ngươi, Phi Đặc. Ta vẫn yêu ngươi như nữ nhân trong đời ta.”
“Khả Lạc……”
Chân thành tha thiết làm cho người ta muốn rơi nước mắt, nóng bỏng làm cho người ta trong lòng hốt hoảng.
A……Này không còn là tiểu Khả Lạc lạnh lùng khắc nghiệt nữa. Khả Lạc quả thật đã trưởng thành rồi.
“Nói ngươi yêu ta.”
“Không……Không……”
“Nói ngươi yêu ta……Phụ thân.”
Lần đầu tiên được Khả Lạc trịnh trọng xưng hô vai vế này, Phi Đặc ý nghĩ một trận mắt hoa. Muốn tránh né ánh mắt sắp phát ra lửa của con, nhưng lại không cách nào tránh né, bị hắn nắm lấy cằm, bắt buộc nâng mắt lên nhìn thẳng vào hắn.
“Nói. Nói ngươi yêu ta.”
“Ta yêu ngươi……”
Tiếng nói nhỏ nhẹ vừa thoát ra khỏi miệng, đã bị Khả Lạc hấp tấp kéo vào ***g ngực nóng bỏng. Mặt dán sát vào ngực Khả Lạc, lắng nghe nhịp tim đập hữu lực, cảm giác được cánh tay cường tráng ôm chặt đến mức cơ hồ muốn cắt đứt luôn thắt lưng chính mình.
Cả hai nhìn nhau, sau đó đôi môi nóng rực nhịn không được nhẹ nhàng mút lẫn nhau.
Một cái mút này chính là đầu sỏ châm ngòi lửa, Phi Đặc đầu óc choáng váng bị con mạnh áp đến trên giường.
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi từ từ, bóng đêm thong thả hạ xuống.
Mặt trời còn chưa kịp tháo xuống trang sức màu đỏ trên đầu. Ánh trăng đã tươi cười hé ra một chút ánh sáng le lói.
Ngay tại cửa sổ ánh nắng vàng rọi vào trong, thấy rõ từng kiện từng kiện quần áo đang khẩn cấp bị xé mở quăng tứ tung lên không trung.
Mặt trời chiếu rọi có cái gì quan hệ?
Ánh trăng nhìn trộm lại có cái gì quan hệ?
Ta là như thế yêu ngươi.
Luân lý là gì? Đạo đức lại là cái gì vậy?
Thế gian này từ ngữ phong phú nhiều như sao nhưng ta lại chỉ ưa thích mỗi có ba chữ!
……Ta……Yêu……Ngươi.
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhà Kho Dựng Phụ