Khi đó……
Gặp phải hai đường lựa chọn, đều một mình Phi Đặc tự xếp thành một kết cuộc hoàn hảo.
“Khả Lạc, chúc ngươi cùng Sa Đặc hạnh phúc…….Vĩnh viễn yêu các ngươi, Phi Đặc.”
Sa Đặc nói đã phái người đi chung quanh tìm, nhưng là đều không tìm được bóng dáng Phi Đặc. Có lẽ y đã ra ngoại thành rồi.
Nhìn kia giấy viết thư phiếm phát ra mùi ngọt ngào, lần đầu tiên biết được nguyên lai ôn nhu cũng là một loại đau đớn.
Phi Đặc rời đi được hai năm thì mùa xuân năm ấy Tổng đốc cũng chết đi.
Trừ bỏ Sa Đặc, Côn Tháp và mình ra không ai biết sự thật Tổng đốc đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Sau đó là Sa Đặc thuận lý thành chương kế nhiệm chức Tổng đốc.
Ngay cả mình cũng thuận lợi kế nhiệm thống trị “Sắc Vi Viên”.
Khi biết được nguyên lai “Sắc Vi Viên” chân chính thống trị kỳ thật chính là Sa Đặc, Khả Lạc cũng không có ngạc nhiên gì mấy.
Sau đó ngày một ngày trôi quá.
Cùng Sa Đặc cùng một chỗ, nói chưa đủ là giả. Nói đã hoàn toàn thỏa mãn cũng là giả.
Qua nhiều năm về sau, mới hiểu được, trên thế gian này có một số việc mà con người, không phải nói quên là có thể quên được.
Thí dụ như, phụ thân, Phi Đặc, mỹ nhân kia đã đem mình một nam hài dẫn dắt thành một nam nhân chân chính.
Sa Đặc. Phi Đặc. Một người là thúc thúc. Một người là phụ thân.
Biết là không nên tham lam!
Nhưng là, ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Sa Đặc, vì cái gì luôn phiền muộn cảm giác trong lòng luôn có hư không.
Ta rất nhớ ngươi……nhớ nụ cười của ngươi.
Gió thổi, ánh mắt một trận ran rát, mới biết được chính mình thế nhưng đang khóc.
Nếu có thể một lần nữa thay đổi vận mệnh!
Ta tình nguyện……đem trí nhớ của ta, vĩnh viễn dừng lại cái đêm ở giáo đường kia.
Khả Lạc cô đơn đứng dậy, lại không dự đoán được chuyện sắp xảy ra.
Nghe được tiếng súng hắn lập tức đang thương cảm, giật mình mà nhanh nhẹn lao ra ngoài, lại không dự đoán được thấy thi thể của Lợi Na.
Lợi Na……
Kia cô nương ánh mắt thật to vẫn đang mở như bông hoa cúc nở rộ trên bầu trời xanh thẳm.
Khả Lạc ánh mắt dại ra nhìn Sa Đặc đang bình tĩnh thổi thổi cây súng lục đang cầm trên tay.
“Sa Đặc……Ngươi……Ngươi……”
Phát ra tiếng khó khăn. Vì Lợi Na, chính mình cùng Sa Đặc không phải một ngày hai ngày tranh chấp.
Đối với cô nương nhất khang si tình này, biết rõ chính mình tận cùng kiếp này cũng vô pháp hoàn lại tình yêu của nàng, mỗi ngày chỉ có thể giả bộ vô sự lưng tiếp nhận ánh mắt bi thương của nàng. Tuy rằng thân là hắc đạo thống trị giả tâm, sớm tại đây mấy năm ma luyện liền cứng rắn như thiết!
Nhưng là cứng rắn lúc đó chẳng phải sẽ có ngày hòa tan sao?
Trẻ nhỏ kết giao, chuyện cũ quyến luyến, đều là thúc giục cho lửa thêm nóng.
Cho nên! Chặt đứt nó!– tuy rằng Lợi Na là tự nguyện gia nhập “Sắc Vi Viên”, Khả Lạc thế nhưng không có đối đãi nàng giống như tân binh bình thường giao các loại khảo nghiệm cùng nhiệm vụ này nọ. Biết rõ phép tắc xã hội đen cho tới bây giờ là như bụi gai hồ sâu phi thường lãnh khốc cùng tàn nhẫn, kia lại như thế nào nhẫn tâm làm cho nữ nhân hoa bách hợp thuần khiết kia bị dấy bẩn?
Không thể yêu nàng, nhưng ít ra cũng phải bảo hộ được nàng.
Khả Lạc, kỳ thật là ôn nhu. Kia có lẽ là di truyền từ ôn nhu của Phi Đặc đi.
Nhưng đây là do ý của Sa Đặc.
Phi thường có ý kiến. Lần nữa nghiêm khắc cảnh cáo Khả Lạc.
“Hắc đạo không có ôn nhu.”
“Những cũng không cần phải giết nàng!”
Bị bắt trốn không thể trốn, Khả Lạc rốt cục kiên trì: “Lúc trước làm cho nàng vào tổ chức không phải ngươi sao? Ta đã nói không cần……”
“Ta là cho nàng vào tổ chức để làm việc cho chúng ta! Chứ không phải vào để làm búp bê cho ngươi xem!”
“Lợi Na làm sao là búp bê ? Nàng cũng làm rất nhiều chuyện mà?”
“……”
“Sa Đặc?”
“Ngươi xem trọng nữ nhân kia có phải hay không?”
“A?”
“Ngươi chán ghét ta có phải hay không? Ta chỉ biết, cả ngày một bộ dáng tâm không hề yên!”
“Sa Đặc, ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Khả Lạc ngạc nhiên rốt cục tức giận đứng lên. Tâm tư bên trong Sa Đặc lại càng phẫn nộ hơn:
“Ta biết ta biết tất cả! Ngươi không muốn ta nữa…..ngươi xem trọng Lợi Na tuổi trẻ xinh đẹp….”
Không chiến mà bại, quân lính Khả Lạc che tai mà chạy tan rã. Mỗi lần đều là như vậy! Sa Đặc tố chất thần kinh cùng đa nghi tựa hồ càng ngày càng lợi hại.
Là vì mang thai sao?
Khả Lạc chỉ có thể đau đầu đỡ lấy cái trán.
Thở dài một tiếng, đảo mắt nhìn bốn phía. Lá cây ngô đồng, rơi xuống bàn tay. Chim chóc ở trên cành phát ra thanh âm oa oa cao hứng. Lại một mùa xuân nữa trôi qua.
Tịch liêu cùng phiền muộn đột nhiên nảy lên trong lòng.
Ánh mắt cay cay.
Rất nhớ…..Ôn nhu của ngươi……Phi Đặc.
Liền như hiện tại.
Nhìn thi thể Lợi Na Khả Lạc chỉ có thể ngốc lăng không nói gì.
Hoang mang đón nhận ánh mắt Sa Đặc không sợ thậm chí là khiêu khích: “Ta giết nàng đó! Thế nào? Ngươi thực sinh khí có phải hay không?”
“Sa Đặc……Ngươi……”
Thật là không thể nói gì nữa rồi. Khả Lạc quả thực không biết nên nói cái gì!
“Ta giết nàng! Ngươi muốn thay nàng báo thù có phải hay không? Đến a, đánh chết ta luôn đi!”
Khả Lạc bản năng tiếp được súng lục Sa Đặc quăng tới, lại lập tức bị phỏng tay thả ra!
“Ngươi không cần ta liền giết chết ta đi! Dù sao ta cũng không muốn sống…”
Vốn tức giận đến muốn đạp cửa đi ra ngoài, nhưng là nhìn đến Sa Đặc thô lỗ kêu la rốt cục bùng nổ thành mãnh liệt nức nở, Khả Lạc tâm vẫn là phút chốc mệt mỏi đến vô lực để đi. Đi từng bước đều cảm thấy đau, rốt cục vẫn là tiến lên đem thúc phụ sáu năm cùng mình tư triền gắt gao ôm vào lòng.
“Sa Đặc! Sa Đặc!” Thô lỗ hôn môi hàm chứa luôn nước mắt hắn.
“Ta không phải đã nói, thế gian này ta chỉ yêu một mình ngươi rồi sao?”
“……” Thân hình trong lòng đang run rẩy.
“Giết Lợi Na không có gì. Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
“Khả……Khả Lạc……”
“Ta yêu ngươi, bảo bối.”
Lời ngon tiếng ngọt theo quán tính tuôn ra rốt cục đem Sa Đặc bao nhiêu nước mắt toàn bộ đều trào ra. Hắn nằm ở trong lòng Khả Lạc khóc đến khàn cả giọng.
Không biết nên như thế nào an ủi hắn, Khả Lạc chỉ có thể ôn nhu vỗ lưng hắn, ôm lấy hắn ở bên tai an ủi nói: “Đừng khóc……Để ý thân thể. Trong bụng ngươi còn có đứa nhỏ của chúng ta đó.”
Sa Đặc rốt cục ngừng khóc, ngẩng đầu ánh mắt đỏ bừng nhìn Khả Lạc.
“Ngươi yêu ta sao?”
“Yêu.”
“Yêu bao nhiêu?”
“Ta cả đời sẽ luôn bồi ở bên cạnh ngươi.”
“Vĩnh viễn không ly khai ta?”
“Vĩnh viễn.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
“Thật sự?”
“Thật sự. Thượng Đế chứng minh!”
Sa Đặc nở nụ cười, vô cùng thân thiết ôm lấy cổ Khả Lạc, cánh môi ở cổ hắn mở ra hơi thở ngọt ngào.
“Ta yêu ngươi.”
“Ta cũng yêu ngươi.”
Nói xong lời ngon tiếng ngọt Sa Đặc thích nghe, Khả Lạc nhẹ nhàng mở tay hắn đang ôm chặt chính mình, sờ sờ trán hắn.
“Mau nghỉ ngơi một chút đi. Ta đi gọi người đến đem thi thể Lợi Na đi xử lý.”
Sa Đặc nghe lời nằm xuống, Khả Lạc ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ lên mắt Lợi Na giúp nàng khép lại ánh mắt.
Con ngươi màu lam của Lợi Na vẫn mở thật to.
Đại khái, thế giới này có rất nhiều điều đến khi chết nàng vẫn không minh bạch.
Tỷ như tình yêu.
Đứng dậy đi ra ngoài lại bị cánh tay mảnh khảnh từ phía sau một phen chặt chẽ ôm lấy.
Sau đó cảm giác được khuôn mặt Sa Đặc dụi dụi lên tấm lưng dày rộng của mình.
“Sa Đặc?”
“Phi Đặc đang trốn ở xóm nghèo trước kia các ngươi ở. Ngươi đi đón y về đi.”
“……Cái……Cái gì?”
“Kỳ thật sau ngày Phi Đặc rời đi, ta phái người đi đã tìm được nơi y ở. Ta lừa ngươi nhiều năm như vậy, thực xin lỗi.”
“Sa Đặc……”
“Bởi vì……ta nghĩ……muốn độc chiếm ngươi vài năm.”
“……”
“Ta thật sự thực ích kỷ. Thực xin lỗi!”
“Sa Đặc……” Khả Lạc thanh âm có chút run run.
Nhưng là cảm giác được chất lỏng ẩm ướt nong nóng, đang dần dà thẩm thấu trên lưng áo mình. Tâm một chút một chút đau nhức cùng lay động, xoay người sang chỗ khác ôn nhu đem Sa Đặc ôm vào trong lòng.
“Ta yêu ngươi.”
Yêu thương hôn bờ môi của hắn, Sa Đặc nước mắt rốt cục tuôn ào ào rơi xuống ngực Khả Lạc.
Ngẩng mặt, hắn miễn cưỡng lộ ra thần khí mỉm cười.
“Nhanh đi đem Phi Đặc đón về đi! Nếu không đem được y về, ta sẽ không cho ngươi vào cửa nga!”
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhà Kho Dựng Phụ