Đụng Phải Tổng Tài Điên

Chương 5




|2 giờ chiều, nhà Diệt tổng|

Xuyển Tranh đứng trước cổng nhà Diệt tổng, miệng không ngừng tán thưởng.

- Woa, đây là nhà hay là cung điện vậy? Lộng lẫy quá đi mất!

Bing boong.

Bing boong, bing boong, bing boong.

- Biết rồi, ra ngay.

Một tiếng nói vọng ra, là giọng của Diệt Nhiễu.

- Nè, cô có cần phải nhấn chuông như thể cháy nhà đến nơi không?

- Tại tôi không thấy ai ra mở cổng, nên tôi....

- Hừm, vào đi.

Vừa dứt lời, anh quay lưng đi vào trong, thấy thế Xuyển Tranh cũng chạy theo sau. Càng vào trong cô càng sững sốt, bởi lẽ nơi này quá đỗi tráng lệ. Cô liền chạy lên đi kế bên y.

- Nơi này chẳng khác gì cung điện, tôi là công chúa, hoàng tử là Diệt tổng.

Xuyển Tranh vừa nói vừa cười ngặt nghẽo. Nam nhân đi bên cạnh cô nghe thấy liền giật bắn người.

- Hóa ra Xuyển tiểu thư cũng có trí tượng tượng thật phong phú.

- Hả? Tôi đã nói gì đâu! La la là lá la là....

Nhận ra mình đã lỡ lời, Xuyển Tranh vội vàng cứu chữa tình hình, nhưng không, chính phản ứng mạnh mẽ của cô đã bán đứng cô rồi. Còn về phía Diệt Nhiễu, nhìn thấy bộ dạng đánh trống lãng của thư ký Xuyển mà buồn cười. Y nghĩ "Cô gái này rất thích hợp để giải trí."

- Diệt tổng!

- Chuyện gì?

- Có phải chúng ta đi lạc rồi không?

Câu hỏi vô tội vạ của Xuyển Tranh khiến gương mặt vốn lạnh tanh của Diệt Nhiễu phải cười một cái muốn toét miệng.

- Buồn cười! Đây là sân nhà tôi. Đồ ngốc.

Nhận được câu trả lời Xuyển Tranh cũng tự thấy bản thân ngu ngốc. Ngặt nỗi, đi mãi mà không vào được nhà. Giờ cô đã hiểu nguyên nhân vì sao nhấn chuông một hồi lâu mới thấy người ra mở cổng. Nhà rộng lớn quá cũng khổ.

- -------------------

- Nhà anh không có người giúp việc sao?

Đi từ sân vườn vào tới trong nhà, Xuyển Tranh không thấy bất kì ai ngoài cô và Diệt tổng. Không phải quá kì lạ hay sao?

- Hôm nay tôi cho tất cả bọn họ một ngày để nghỉ ngơi.

- Woa Diệt tổng, anh thật là tốt bụng a!

- Bởi vì hôm nay cô sẽ thay bọn họ làm việc!

- What?

Nghe qua như sét đánh ngang tai. Xuyển Tranh mắt mở to, miệng há hốc nhìn nơi xuất phát của những lời nói hết sức lạ lùng kia.

- Nghe không rõ sao?

- Ô anh bình tĩnh thật đó. Diệt tổng không thấy nó vô lí sao?

Diệt Nhiễu vẫn cứ ôn nhu, điềm đạm, mặc kệ thái độ bàng hoàng, khó hiểu của Xuyển Tranh.

- Lấy cho tôi một ly nước cam.

- Tôi là Xuyển Tranh, là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn CuBB, tôi đến đây để thương lượng về việc hợp tác.

Xuyển Tranh phát điên với y thật rồi. Cô liền nhìn thẳng vào mặt của Diệt Nhiễu rồi đọc to, rõ từng chữ lên như trả bài.

- Không thích có thể ra về.

Chỉ vỏn vẹn sáu chữ đã khóa được miệng của thư ký Xuyển.

- Được! Nếu anh đã nói vậy thì nhà bếp ở đâu?

Diệt Nhiễu nghe thấy liền cười đắc ý.

- Đi thẳng rẽ trái.

Lời vừa dứt thì Xuyển Tranh cũng đi vào bếp. Khoảng gần 2 phút sau, cô cầm ly nước cam đặt mạnh xuống bàn, gương mặt như kiểu "Nè uống đi, uống cho tràn bản họng mi đi!"

- Tiểu thư làm việc chậm chạp quá đấy. Thế này sao có thể làm tốt công việc đây?

- Nè anh, đây là nhanh nhất có thể rồi đấy nhé. Nước cam anh không bỏ vào tủ lạnh đi, anh bỏ vào tủ kính để làm gì? Tôi không lục tìm cả gian bếp của anh đã là quá giỏi rồi, anh còn chê tôi?

Xuyển Tranh vừa nói vừa lườm. Từ bao giờ mà cô nói chuyện không còn khách sáo đến như vậy. Phải chăng là tức nước vỡ bờ?

Trước thái độ của Xuyển Tranh, máu ác ma trong người Diệt tổng ngày càng dâng cao. Y không nói không rằng, chỉ mỉm cười rồi uống nước.

- Tiếp theo, tôi muốn cô nấu cho tôi một bữa ăn.

- Bữa ăn? Anh giàu có vậy sao không đặt shipper đi mua giùm cho?

- Tôi không thích. 30 phút bắt đầu.

- Nè!

Cô vừa hét vừa chạy xuống bếp. Xuyển Tranh thật ngoan.

*Có loại tổng tài như hắn sao? Chỉ giỏi trêu người. Nếu tôi không vì mang sứ mệnh cao cả trên vai thì anh không yên với tôi đâu Diệt Nhiễu!*

Diệt Nhiễu tưởng đâu tiểu thư khuê các như Xuyển Tranh không bao giờ phải đụng tay đụng chân vào việc nhà. Nào đâu cô ta khá giỏi làm những việc này. Mùi thức ăn thơm phức sộc thẳng vào mũi anh, thật sảng khoái. Diệt tổng đứng dậy, theo mùi thức ăn đi thẳng vào bếp.

Cảnh tượng trước mắt thật đẹp. Một mĩ nhân với chiếc tạp dề màu nâu nhạt đang loay hoay nấu ăn. Lúc này trông Xuyển Tranh chẳng có chút gì giống con gái của một gia đình giàu có, ngược lại, cô rất mộc mạc, giản dị.

- Quả thật rất ấn tượng!

- A, anh vào thật đúng lúc, thức ăn chín rồi, anh vào bàn ngồi đi!

Trước mặt Diệt nhiễu là những món ăn được trang trí đầy đủ màu sắc, rất kích thích cảm giác thèm ăn.

- Đây là từ nguyên liệu tôi chuẩn bị sao?

- Đúng rồi! Bất ngờ với tài nấu ăn của tôi đúng không?

- Cô cùng ăn với tôi đi.

Diệt Nhiễu vừa nói vừa gấp miếng cá bỏ vào trong chén, thanh âm có vẻ trầm hơn bình thường.

Cảm nhận được điều bất thường, Xuyển Tranh nhìn y rồi mỉm cười gật đầu.

*Có lẽ anh ta rất cô đơn.*

Một dòng suy nghĩ vụt qua trong đầu của Xuyển Tranh. Quả thật không sai, Diệt Nhiễu sống một mình trong căn nhà rộng lớn này, xung quanh anh chỉ có người hầu và quanh năm suốt tháng anh chỉ có công việc làm bạn. Người thành đạt chưa hẳn đã sung sướng, đứng ở vị trí càng cao, người ta càng đánh mất đi nhiều thứ quý giá.

- Mùi vị không tệ.

- Tất nhiên rồi, khả năng nấu ăn của tôi có thể sánh ngang với đầu bếp trong nhà hàng 5 sao đó! Còn nữa, còn nữa, ở nhà tôi, tôi là bếp trưởng đó nha.

Xuyển tiểu thư vừa nói vừa cười, cô rất tự hào về tài nấu nướng của mình. Diệt Nhiễu nghe thấy cũng cười.

Đã rất lâu rồi, Diệt Nhiễu mới cảm thấy ấm áp, dễ chịu như thế này.

Tưởng đâu lấy nước, nấu ăn là xong, nào ngờ ác ma Diệt tổng còn bắt cô phải rửa chén, giặt giũ, ủi đồ cho anh ta. Đúng là tổng tài bá đạo!

- ----------------------

- Bây giờ đã là 5 giờ chiều rồi, xin hỏi Diệt tổng có thể bắt đầu thương lượng được hay chưa?

Diệt tổng mặt vẫn không chút cảm xúc đứng dậy đi một mạch lên phòng, thấy thế Xuyển Tranh cũng chạy theo.

- Diệt tổng!

Vì đây là phòng riêng của y nên cô cũng không dám tự tiện xông vào.

- Vào đi!

- Diệt tổng...

Đây là một cú sốc lớn đối với Xuyển Tranh. Từ lúc nào chiếc áo sơ mi của Diệt tổng đã bay đi rồi? Nửa thân trên rắn chắc của anh đập thẳng vào mắt của cô, tuy có chút bất ngờ và ngại ngùng nhưng Xuyển tiểu thư vẫn không thể rời mắt được, đôi vai rộng lớn, khuôn ngực rắn chắc, cơ bụng sáu múi. Mẹ ơi! Xuyển Tranh đã bị anh mê hoặc. Không chỉ dừng lại ở đó, gương mặt điển trai cùng đôi mắt hờ hững kia như đang mời gọi con mồi.

- Diệt tổng xin tự trọng!

Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại phong độ.

- Chẳng phải em rất thích tôi thế này sao?

- Đúng à không... Tôi không thích!

* Xuyển Tranh tỉnh táo lại đi! Mày đi làm công việc không phải đi ngắm hắn ta.*

- Lại đây!

Thanh âm vẫn như mọi khi nhưng sao Xuyển Tranh lại cảm thấy nó rất mê hoặc. Lời nói như một mệnh lệnh và cô không thể không tuân theo.

Xuyển Tranh đủ thông minh để nhận ra ý đồ của hắn, nhưng cô vẫn giữ lại chút hi vọng, Diệt tổng tuy bá đạo, lạnh lùng, quyết đoán nhưng không phải loại phong lưu, biến thái như vậy!

Thư ký Xuyển ngồi cạnh Diệt Nhiễu.

- Đây là hợp đồng, mời anh xem qua.

Thấy Diệt tổng đưa tay cầm đọc mà lòng cô không khỏi vui mừng.

- Ồ, điệu kiện rất tốt, còn chất lượng sản xuất?

- Tất cả ở đây.

Xuyển Tranh nhanh tay đưa tiếp tập thông tin cho y.

- Tốt!

- Vậy chúng ta hãy kí hợp đồng!

Xuyển Tranh như tìm được nước giữa sa mạc, cô vui sướng khôn nguôi.

- Tôi sẽ không kí.

- Sao chứ?

- Trừ phi..

- Có điều kiện gì xin ngài hãy nói rõ.

- Trừ phi em phục vụ cho tôi.

- Ý của Diệt tổng là...

Xuyển Tranh cảm nhận đươc điềm xấu và sự nguy hiểm toát ra từ Diệt Nhiễu, cô nhíu mày, hơi thở nặng nề hơn, nhìn chăm chăm vào gã đàn ông trước mặt.

Diệt Nhiễu không nói, y chỉ vứt mớ giấy đang cầm xuống sàn rồi quay người nằm chống tay trên giường nhìn Xuyển Tranh với nụ cười gian xảo.

- Khốn nạn! Không ngờ Diệt Nhiễu anh lại là người như thế này!

- Vậy theo em tôi là người như thế nào?

- Nếu tôi không đồng ý, anh dễ dàng bỏ lỡ miếng ăn ngon như vậy sao? Phần trăm hưởng lợi của Willaw là 60%, trong đó CuBB chỉ có 40%.

- Miếng ăn ngon của tôi là em, thư ký Xuyển! Hơn hết, người cần hợp tác là CuBB không phải Willaw. Nếu hợp tác không thành, ai sẽ chịu thiệt nhiều hơn đây?

Đúng như lời đồn, hắn ta thật gian xảo. Khóe mắt của Xuyển Tranh bắt đầu đỏ lên, cô thật ngu ngốc khi đã tin y. Song, cô nhặt tất cả hợp đồng lên rồi tức giận bỏ về.

- Cô không thoát được tôi, Xuyển Tranh.

Nụ cười quỷ quyệt ấy lại xuất hiện. Trông hắn ta thật đáng sợ. Nhớ lại bóng dáng của Xuyển Tranh, hắn bất giác liếm môi. Bộ đồ hôm nay cô mặt thật đẹp. Đó là một chiếc áo len mỏng, cổ tim cùng với chiếc váy công sở ôm trọn vòng 3 căng tròn, còn cả mái tóc suông dài, óng ả và mùi nước hoa nhè nhẹ, phảng phất mỗi khi cô cử động. Thật nóng bóng! Chẳng trách khi ở gần cô, dục vọng của hắn không thể kiểm soát.

Gemie.