Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 9






Tống Nhiên do dự một hồi, quyết định đi xem thân thể người thực vật của mình một lát.
Anh lén lút đi ra khỏi phòng bệnh, đi về phía tòa 4 của bệnh viện.

Bệnh viện Giang Thành rất rộng, tòa 4 kia nằm ở trong cùng, lúc Tống Nhiên điều tra tin tức liên quan đến vụ tai nạn kia liền biết được thân thể người thực vật của mình đang ở đó.
Không giống như các tòa nhà dành cho bệnh nhân nội trú khác, tòa 4 kiểm soát ra vào rất chặt, có quầy lễ tân và bảo vệ, ai đến thăm bệnh đều phải đăng ký.
Bất quá, cái này không làm khó được Tống Nhiên.

Anh đứng đợi ở ngoài cửa một lát liền nhìn thấy một đoàn người nhà bệnh nhân che ô đi đến.

Có vẻ như phú hào nào đó sắp không được nên một đám hiếu tử hiền tôn lũ lượt kéo tới, Tống Nhiên lẩn vào trong, dễ dàng qua cửa.
Anh chạy tới cửa thang máy, nhìn bảng hướng dẫn ở bên cạnh —— "Tầng 28: Phòng bệnh nặng VIP", hẳn chỗ anh muốn tới là nơi này rồi.
Tống Nhiên đi thang máy lên tầng 28, nhưng lại bị chặn ở bàn y tá, một y tá lớn tuổi gắt gỏng, nhăn mày: "Cậu tìm ai? Đến thăm bệnh cần phải hẹn trước!"
Tống Nhiên chớp chớp mắt, mặt dày giả làm sinh viên đại học: "Bác y tá ơi, cháu là sinh viên đại học Giang Thành, thầy của cháu xuất huyết não nhập viện, cháu nghe nói là ở đây, bác có thể giúp cháu tra một chút không ạ?"
Học sinh tôn sư trọng đạo, hiếu kính với giáo viên luôn dễ dàng lấy được thiện cảm, hơn nữa dáng dấp hiện tại của Tống Nhiên thanh tú, rất được lòng trưởng bối.

Bác gái hơi do dự nói: "Thầy của cháu tên gì?"
Tống Nhiên thuận miệng nói bừa: "Lý Cường."
Bác y tá nghiêng người, gõ máy tính bên cạnh: "Để bác tra xem, cháu đợi một lát."
Ngay lúc bác ấy đang nghiêm túc tìm hồ sơ, Tống Nhiên lặng lẽ cúi người xuống, đi men theo bàn y tá, chạy ra hành lang bệnh viện.
"Không tìm thấy bệnh nhân nào tên Lý Cường cả, cháu nhầm bệnh viện à?" Y tá ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: "Người đâu? Đi rồi ư?"
Tầng này là khu chăm sóc đặc biệt dành cho khách VIP, phần lớn bệnh nhân đều không có ý thức nên hành lang rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dọa người.
Tống Nhiên cẩn thận đi từng bước, giống như trộm mà mở từng phòng bệnh ra, nhưng trộm mở hơn mười mấy cánh cửa mà vẫn chưa tìm được phòng của "mình".


Anh hơi chán nản đẩy cửa phòng bệnh số 19 ra, sau đó ngẩn người.
Kia là...!mình?
Qua vài giây, Tống Nhiên liền phản ứng lại.

Anh nhanh chóng đi vào phòng bệnh, trở tay đóng cửa lại, bấy giờ mới đến trước giường bệnh, cúi đầu nhìn người nằm trên giường.
Quen thuộc như vậy, cũng xa lạ đến thế.
Người trên giường bệnh yên lặng nhắm mắt, thần sắc thập phần bình tĩnh, tựa như đang ngủ.

Chỉ là trên người cắm đầy dây, đầu giường bày đầy máy theo dõi điện tâm đồ, mấy theo dõi chức năng não và các dụng cụ phức tạp khác.
Đuôi mắt "hắn" hẹp dìa hơi xếch lên, lông mi dày đen kịt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhạt, ngũ quan cơ hồ không có khuyết điểm gì.

Chỉ tiếc "hắn" đang nhắm mắt nên không nhìn được đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia.

So với lúc trước, "hắn" gầy đi một chút, sắc mặt cũng tái nhợt đi, nhưng vẫn là một mỹ nam tửu cực kỳ xuất sắc.
Đây là mình?
Tống Nhiên ngơ ngác nhìn người trên giường, nhất thời cảm thấy vô cùng quái dị, chính mình đứng ở chỗ này, nhìn một "mình" khác nằm trên giường.
Ngẩn ngơ hồi lâu anh mới tỉnh táo lại, ma xui quỷ khiến mà vươn tay, sờ má "mình".

Làn da của "mình" mịn màng trơn nhẵn, đôi môi nhẵn nhụi trơn bóng, tóc tai mềm mại sạch sẽ, thậm chí ngay cả móng tay cũng được cắt gọn gàng, hiển nhiên là được "chăm" rất tốt, không giống trong tưởng tượng của mình, không ai chăm sóc, bẩn và hôi.
Tống Nhiên cực kỳ nghi hoặc, là ai "bảo dưỡng" thân thể cho anh?
Da dẻ tóc tai sạch sẽ như vậy, thân thể thì sao nhỉ? Có bị ghẻ, cơ bắp có teo đi không ta? Nghĩ tới đây, Tống Nhiên định cởi áo "mình" ra, xem xét tình huống cơ thể một chút, dù sao thân thể này anh cũng đã dùng hơn hai mươi năm, anh vẫn quan tâm nó đấy.
Mới cởi được một cúc áo, bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.
Tống Nhiên sợ hết hồn.

Anh hoảng hốt nhìn quang phòng, má, không có chỗ nào trốn được.

Không còn cách nào khác, anh đành trốn sau rèm cửa sổ trong góc phòng, giữa rèm cửa có một vài họa tiết làm bằng lụa mỏng, có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng mở ra, sau đó một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, tựa như khối băng: "Cậu canh giữ ở ngoài."
"Vâng, tiểu Tống tổng."
Tống Nhiên trợn to hai mắt, là Tống Thanh Sương?!
Qua hoa văn lụa mỏng, anh nhìn thấy một bóng người thon dài bước vào phòng, khoác chiếc áo cashmere màu đen, khuôn mặt trắng lãnh đạm, rõ ràng là người đứng đầu tập đoàn Tống thị hiện giờ, Tống Thanh Sương.
Tống Nhiên khó hiểu, Tống Thanh Sương tới đây làm gì? Nhìn chuyện cười của anh? Hay là cậu ta muốn nhân lúc anh không thể phảng kháng, hung hăng tẩn anh một trận? Không thể nào, "mình" đã trở thành người thực vật, Tống Thanh Sương dù nhỏ nhen đến đâu, cũng không đến mức làm thế đi.
Tống Thanh Sương đi tới bên cạnh giường bệnh, cụp mắt nhìn người trên giường, không nói lời nào, cũng không có động tác gì.
Thằng nhãi này đang muốn làm gì?
Tống Thanh Sương đứng hồi lâu, rốt cục thấp giọng nói: "Anh hai."
Tống Nhiên: "?"
Tống Thanh Sương trầm mặc đứng một hồi mới ngồi xuống cạnh giường bệnh, sau đó lấy cái gì đó ở trong túi ra.

Anh ta đưa lưng về phía Tống Nhiên, cách tấm rèm cửa, Tống Nhiên chỉ nhìn thấy ánh bạc lóe lên, giống như ánh kim loại nào đó.
Chờ đã, thằng nhãi này muốn mưu sát "mình"? Sợ "mình" tỉnh lại cướp tập đoàn Tống thị hả?
Tống Nhiên đang tự lẩm bẩm thì nghe thấy âm thanh " tách, tách".
Tiếng gì vậy? Thanh âm này hết sức quen thuộc, trong sinh hoạt hàng ngày thường xuyên nghe thấy, nhưng nó xuất hiện ở đây lại vô cùng quỷ dị.


Tống Nhiên nhất thời không nhận ra, sau đó một tiếng "tách, tách" lại vang lên.
Nháy mắt, Tống Nhiên sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được —— Tống Thanh Sương vừa mới lấy ra cái bấm móng tay, đang cắt móng tay cho "anh".
Tống Thanh Sương lãnh đạm, thanh cao, tựa hồ không vướng bụi trần, có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, vậy mà lại ngồi cắt móng tay cho "anh"! Trong lúc nhất thời, Tống Nhiên thấy rất buồn cười, giống như đang nhìn thấy một đại thúc cơ bắp cuồn cuộn nhảy thoát y, cô nương yểu điệu đột nhiên đến vật qua vai*.
*Cái này nói động tác ném/vật ngã đôi thủ qua vai ấy nhưng mình kb chính xác nó gọi là gì nên để tạm vậy.
Rất nhanh, năng lực chịu đựng của trái tim anh một lần nữa bị khiêu khích nghiêm trọng —— Tống Thanh Sương ngồi xuống đuôi giường, bắt đầu cắt móng chân cho "anh".
Nghe tiếng "tách, tách" thanh thúy kia, nhìn Tống Thanh Sương cúi đầu, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, dùng biểu tình khi mở họp cổ đông để ngồi cắt móng chân cho "anh".

Tống Nhiên có cảm giác như bị sét đánh trúng, cho nên khi Tống Thanh Sương cắt móng chân xong, bắt đầu xoa bóp cơ cho "anh", cả người anh đã sớm chết lặng.
Tống Thanh Sương đặt chân "anh" ở trên đùi, không nặng không nhẹ mà nắn bóp, thủ pháp tựa hồ rất quen, còn thỉnh thoảng nhẹ giọng hỏi: "Dùng lực như này có ổn không?"
Tất nhiên, người thực vật nằm trên giường không đáp lời anh ta.

Sau rèm cửa sổ, Tống Nhiên đầu đầy chấm hỏi: Mình gặp quỷ sao? Hay là Tống Thanh Sương uống lộn thuốc?
Chẳng biết qua bao lâu, chân Tống Nhiên đều tê dại cả rồi mà Tống Thanh Sương vẫn còn ở đó chuyên tâm xoa bóp, từ chân trái đến chân phải, từ tay trái đến tay phải.

Đừng nói muốn chuồn đi, ngay cả thở Tống Nhiên cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bị Tống Thanh Sương nghe thấy.
Đùa chứ, nếu như Tống Thanh Sương phát hiện "Tống Tiểu Nhiên" ở trong phòng bệnh của "đại Tống tổng", lại thêm sự tích "trộm đồ ngủ" lần trước, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, tám chín phần sẽ bị ụp xuống tội "quấy rối tình dục người thực vật", bị còng tay đưa vào đồn.
Lại qua một lúc, hai chân Tống Nhiên mỏi nhừ tê tái, khóc không ra nước mắt.

Thằng nhãi này từ lúc hơn mười tuổi đã bắt đầu không ưa anh ra mặt rồi, còn "gài" anh ở núi Liên Hoa, hận không thể giết chết anh; mà bây giờ khi "anh" trở thành người thực vật, không hiểu nó nghĩ cái gì mà chạy đến đây đóng vai em trai hiếu thuận, còn chặn đường khiến anh không ra khỏi đây được nữa!
Nhãi con chỉ biết gây họa!
Trong lòng, Tống Nhiên mắng "nhãi con", "bạch nhãn lang", "mặt người chết", "thằng điêngg" lặp đi lặp lại mấy chục lần.

Qua một hồi, ngoài hành lang loáng thoáng tiếng nói chuyện, giống như có người đang nói chuyện điện thoại, sau đó "cốc cốc" – có người gõ cửa.
"Chuyện gì?" Tống Thanh Sương lạnh lùng.
Thư ký cẩn thận đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tống tổng, phó giám đốc Triệu nói, văn phòng làm việc kia của hắn ta vào mùa đông nắng không chiếu tới, hắn muốn chuyển phòng."
"Cứ cho hắn ta đổi."
Thư ký do dự một chút, mới nói: "Hắn muốn gian phòng làm việc trước kia của đại Tống tổng, đã đem đồ vật chuyển tới."
Tống Thanh Sương sửng sốt, đột nhiên đứng dậy, tức giận nói: "Cậu nói cái gì? Lần trước không phải tôi đã nói với cậu để hai người trông chừng văn phòng đấy sao?"
Thư ký lau mồ hôi nói: "Vâng, đúng vậy, sau sự việc tên biến thái kia trộm áo ngủ của đại Tống tổng, tôi đã kêu Tiểu Trương và Tiểu Trần ở ngoài phòng làm việc, trông coi văn phòng ấy.

Phó giám đốc Triệu chưa thể vào ngay được, chỉ có thể chuyển đồ đạc tới ngoài cửa văn phòng, bọn họ đang ở đó tranh cãi nhau."
"Triệu Nghiêm...!Hắn muốn lên mặt hả." Tống Thanh Sương xoa xoa huyệt thái dương, ngữ khí lạnh lẽo âm trầm.
Bây giờ, trong lòng Tống Nhiên đã hiểu hơn nửa.

Tên Triệu Nghiêm kia không phải là một phó tổng bình thường mà là một trong những cổ đông lớn nhất của Tống thị, tính tình bá đạo.

Ngày trước, khi anh còn sống, hắn ta không dám làm gì nhưng giờ "anh" đã trở thành người thực vật mà Tống Thanh Sương còn quá trẻ, chỉ sợ họ Triệu kia bắt đầu rục rịch không an phận.
Loại người như Triệu Nghiêm, chỉ cần lui một bước hắn ta có thể lấn tới ba bước.

Tuy Tống Thanh Sương còn trẻ tuổi nhưng tính tình lãnh ngạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Quả nhiên, Tống Thanh Sương lạnh lùng nói: "Tôi về xem một chút.

Cậu nói với bác sĩ Trương, gần đây anh tôi lại gầy đi, cần dùng chất dinh dưỡng nhiều hơn, tiền không phải là vấn đề.

Ngày mai tôi lại đến."

Sau khi Tống Thanh Sương rời đi, Tống Nhiên lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, thở phào nhẹ nhõm nhưng nghi hoặc trong lòng càng đậm.

Theo như Tống Thanh Sương nói, thì nó thường xuyên đến thăm "mình", rốt cuộc nó đang mưu tính gì?
Tình cảm ngày bé của bọn họ đã hao tổn không sai biệt lắm, Tống Thanh Sương hận không thể tự tay giết chết anh, thằng nhãi này tính tình lãnh ngạo cố chấp lại bạc tình bạc nghĩa, không có khả năng chỉ vì được anh cứu mà thái độ thay đổi trăm tám mươi độ, cứ hai ngày lại đến thăm "anh", còn cắt móng chân cho "anh" được!
Nghĩ đến việc "được" cắt móng chân, Tống Nhiên nổi da gà, không nhịn được sờ sờ cánh tay, cố gắng suy đoán động cơ của Tống Thanh Sương.

Đúng rồi, có thể là do lợi ích nên mới làm vậy.
Nói đến lợi ích, sau khi "anh" trở thành người thực vật, cổ đông lớn có thể can thiệp vào Tống thị, ngoại trừ Triệu Nghiêm chính là bác Tiết.

Tuy bác Tiết đã nửa lui ẩn nhưng vô cùng yêu thương anh, cho nên Tống Thanh Sương không phải đang diễn kịch cho bác Tiết xem chứ...!Chẳng lẽ, thư ký bên người Tống Thanh Sương vừa nãy là người của bác Tiết?
Ai, cũng không biết giờ thân thể bác Tiết ra sao, đợi qua khoảng thời gian bận rộn này, anh phải đến thăm bác ấy một chút mới được.
Tống Nhiên vừa suy nghĩ vừa đi về phòng bệnh.

Lâm Phi Vũ lập tức nhào tới, hoảng hốt hỏi: "Ca ca, anh vừa đi đâu vậy? Sao không báo cho em một tiếng?"
Tống Nhiên thấy hơi có lỗi, anh vốn nghĩ rất nhanh sẽ quay lại nên ngay cả giấy note cũng không viết, ai ngờ đụng phải Tống Thanh Sương, chậm trễ gần hai giờ.
Anh cười áy náy, bịa chuyện: "Anh ra ngoài tắm nắng, lúc quay về thì quên mất số phòng bệnh, mãi mới tìm thấy."
Lâm Phi Vũ bất mãn nói: "Ca ca, thân thể anh còn chưa tốt, muốn đi ra ngoài tắm nắng, em sẽ mượn một cái xe lăn đẩy anh ra ngoài là được rồi, sao anh lại tùy tiện chạy loạn vậy? Lỡ như xỉu ra đấy thì sao?"
"Anh không yếu như thế." Tống Nhiên không nhịn được đỡ trán, "công nhân hiền lành nhỏ tuổi" cũng phiền ghê.
"Ca ca, bác sĩ nói rồi, anh ngộ độc rượu lại thêm bị mất cân bằng chất điện giải, cần phải nghỉ ngơi thật tốt...".

ngôn tình hoàn
Tống Nhiên sợ nhất người khác lải nhải, vội vàng nói: "Anh đói."
Lâm Phi Vũ quả nhiên ngừng nói, chạy đi bưng bát tới, lẩm bẩm: "Cháo nguội hết rồi.

Em ra ngoài dùng lò vi sóng hâm lại cho anh."
"Cháo? Đợi đã, không phải gà chiên ư?" Tống Nhiên trợn tròn mắt.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad WangTiannn, đừng có mặt dày reup lên trang khác)
Tống Nhiên bị ép ăn cháo hai ngày, miệng nhạt như nước ốc, cuối cùng cũng đợi được đến ngày xuất viện.
Mấy ngày nay, anh nhận ra năng lực của Lâm Phi Vũ rất ổn, tuổi còn nhỏ mà làm việc đâu ra đấy, nộp viện phí, ghi chép căn dặn của bác sĩ, đến trước cửa lấy thuốc, làm thủ tục xuất viện, đều làm rất tốt, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, không cần anh nhúng tay vào.
Thực sự là...!tài không đợi tuổi =))))
Hôm đó, sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện, hai người đón xe trở về tiểu khu Xuân Giang.

Tống Nhiên nhìn cửa nhà 602 đối diện, cửa chống trộm vẫn khóa chặt, người phụ nữ kia giống như không quan tâm con trai mình đã đi đâu.
Lâm Phi Vũ cũng nhìn về cánh cửa đối diện, mím chặt môi.
"Đừng nghĩ nữa, mau vào nhà đi." Tống Nhiên như an ủi mà xoa đầu thằng bé, khẽ thở dài trong lòng.
Anh vừa mở cửa, vừa nghĩ làm sao để người phụ nữ kia ký giấy ủy quyền, chỉ cần có giấy ủy quyền của người giám hộ anh sẽ trở thành người đại diện của Lâm Phi Vũ, những chuyện sau đó cũng dễ dàng thực hiện hơn.
Còn nữa, Lâm Phi Vũ phải đến trường lại, cho dù sau này làm diễn viên đi chăng nữa thì trẻ nhỏ vẫn cần phải đi học..