Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 45






Editor: Tiannn
Tối hôm đó, Tống Nhiên nằm trên ghế sa lông, buồn bực ngán ngẩm mà lên weibo, cố gắng hóng hớt chút gió trong vòng.

Ây gu, nữ minh tinh chỉnh cằm, tiểu thịt tươi mua hot search...!toàn mấy chuyện vặt vãnh.
Đột nhiên, ngón tay anh dừng lại, sau đó nhấn vào xem một bài viết.
Đó là một tấm ảnh mờ mờ được chụp lén từ xa, trong hình, anh và Lâm Phi Vũ vai sóng vai đi vào cửa hành lang.

Khẩu trang Lâm Phi Vũ ở trên cằm, trên tay ôm túi nilon, bên trong có một bó rau cần, dáng vẻ thoải mái khi ở nhà.
Bên cạnh còn kèm theo một dòng chữ: "Là thẳng? Hay là cong? Tính hướng bí ẩn của Lâm Phi Vũ."
Tấm hình này do một tài khoản Tam Vô* đăng lên, blogger Tam Vô này còn rất thuần thục @ thêm mấy tài khoản marketing nổi tiếng, tài khoản marketing lại repost (chuyển tiếp), nhất thời liền náo nhiệt.
*Éc chỗ này kb tên tài khoản là "Tam Vô" hay là tài khoản 3 không nữa:< nên tui cứ để Hán Việt nghen.
Bình luận hot nhất là fan của Lâm Phi Vũ: "Sau sự kiện Ô Long tại rạp chiếu phim lần trước, có fan đã điều tra, người kia chỉ là người đại diện của Lâm Phi Vũ, bình thường vô cùng khiêm tốn, không lộ mặt nhiều nên không có ai biết anh ấy.

Hơn nữa, hai người đàn ông đi cùng nhau thì có gì kì quái? Thực sự là dâm giả thấy dâm!"
"Tổn thọ mất thôi, vừa không dắt tay, vừa không hôn môi, vậy mà chụp cho người ta cái nồi lớn quá cơ!"
"Không biết là con chuột nào chui rúc trong cống, không chịu nổi phòng vé của người khác đại bạo! Phi Vũ nhà tôi không chỉ có phòng vé đại bạo, còn sắp nhận được giải thưởng lớn nè, hơ hơ hơ."
Cũng có người quái gở: "Nơi này thoạt nhìn là cửa hành lang tiểu khu, hơn nữa quần áo của Lâm Phi Vũ cũng là quần áo ở nhà, cậu ta với người đại diện kia không phải đang sống chung chứ? Đồng tính luyến ái thật buồn nôn."
Lập tức có fan mắng lại: "Anh chưa bao giờ đến nhà bạn chơi sao? Ngu ngốc."
Tống Nhiên một bên tải bình luận đọc, một bên không nhịn được nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.


Tuy chuyện này không bị làm lớn nhưng vẫn có hơn mấy ngàn lượt repost, còn có fans không ngừng khống bình, nhưng vì sao người chụp trộm lại chụp kiểu này, còn tung lên weibo? Đây rõ ràng là muốn hủy hoại Lâm Phi Vũ.
Anh suy nghĩ một chút, cất giọng gọi: "Tiểu Vũ, lại đây."
Lâm Phi Vũ đang rửa bát, hắn một bên lau tay, một bên đi tới: "Ca ca, làm sao vậy?"
"Em xem mấy bài viết này." Tống Nhiên đem bài kia cho hắn xem.
Sắc mặt Lâm Phi Vũ hơi thay đổi, hung hăng nhíu chặt mày: "Có người theo dõi chúng ta?"
Tống Nhiên trầm giọng nói: "Tiểu Vũ, loại chuyện này đối với nhân vật công chúng như em ảnh hưởng lớn nhất, đối với anh ngược lại không có ảnh hưởng gì, cho nên anh suy đoán, người này hơn phân nửa là muốn nhắm vào em.

Tiểu Vũ, em suy nghĩ kỹ một chút, dạo này em có đắc tội với ai không?"
Anh cân nhắc, Lâm Phi Vũ rất thông minh, rất biết cách làm người, xưa nay đều treo lên khuôn mặt tươi cười, nhưng dù sao thân ở vòng giải trí danh lợi dơ bẩn này, khó tránh khỏi sẽ có lúc đắc tội với người khác, ví dụ như...!Ngô Minh Hạo.
Lâm Phi Vũ suy nghĩ một phút chốc, thấp giọng nói: "Họ Ngô kia."
"Anh cũng nghĩ đến cậu ta." Tống Nhiên gật gật đầu, Lâm Phi Vũ đoạt hai vai diễn của Ngô Minh Hạo, hơn nữa thêm chuyện Tống Thanh Sương, Ngô Minh Hạo nhất định vô cùng hận Lâm Phi Vũ, làm ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Lâm Phi Vũ thấp giọng nói: "Ca ca, bằng không chúng ta dọn ra ngoài ở khách sạn một thời gian? Trong tay em đang có hơn 10 triệu cổ phiếu với quỹ, em dự định mua một căn nhà lớn có an ninh tốt hơn, sau đó chúng ta chuyển trực tiếp từ khách sạn vào nhà mới.

"
"Ở khách sạn? Không cần, khách sạn người đến người đi, chỉ sợ càng nhiều người nhãn tạp." Tống Nhiên trầm ngâm nói, "Ngô Minh Hạo tuy rằng lòng dạ nhỏ mọn, nhưng lá gan không phải rất lớn, cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng, sau này lúc ra vào chúng ta chú ý thêm là được rồi, nếu lần sau lại vậy thì chúng ta báo cảnh sát."
Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm weibo kia, nhẹ nhàng híp mắt: "Em sẽ chú ý."
Tống Nhiên gật đầu nói: "Ừ, weibo này để công ty đè xuống, hẳn rất nhanh sẽ không còn nhiệt độ nữa.

"
...
Đúng như dự liệu của Tống Nhiên, chuyện weibo rất nhanh lắng xuống, sóng yên một thời gian, sau đó truyền đến một tin tức tốt —— Nhân vật A Liệp của "Con mồi", nhận được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Giang Thành.
Với sự mở cửa hội nhập của thị trường điện ảnh Trung Quốc, các Liên hoan phim trong nước cũng dần trở nên quan trọng, trong đó quan trọng nhất là Liên hoan phim Thủ Đô và Liên hoan phim Giang Thành.

Về cơ bản các diễn viên cùng các đạo diễn được đề cử sẽ có mặt, cũng có không ít minh tinh tuyến 18 đi để cọ nhiệt, rất náo nhiệt.
Tống Nhiên vốn không muốn tham gia vào mấy trường hợp ầm ĩ náo nhiệt như vậy mà muốn ở nhà nghiên cứu tài liệu thời kì đầu của Tống thị hơn, nhưng vì hồ sơ bên cảnh sát vẫn chưa lấy được, văn kiện về 35% cổ phần kia cũng chưa thấy mặt mũi.

cộng thêm bị Lâm Phi Vũ quấn đến lợi hại, cuối cùng Tống Nhiên vẫn tham dự lễ trao giải kia.
Lễ trao giải được tổ chức tại nhà hát lớn Giang Thành, vì lo bị tắt đường nên Tống Nhiên với Lâm Phi Vũ xuất phát sớm hơn 1h đồng hồ từ công ty, đi xe của công ty đến bên ngoài nhà hát lớn.
Trên ghế sau xe công ty, Lâm Phi Vũ mím mím môi, có chút nhăn nhó mà nhỏ giọng nói: "Ca ca, anh thấy hôm nay em mặc như vậy có đẹp không?"
Tống Nhiên nhìn hắn, hôm nay Lâm Phi Vũ không mặc cả bộ mà chỉ mặc một chiếc áo khoác âu phục giản dị, bên dưới mặc một chiếc quần jeans bó phối hợp với giày da ngắn.

Trang phục được phối khá tùy ý, lộ ra vai rộng eo hẹp chân dài, vô cùng trẻ trung năng động mà không mất trang trọng.
Chỉ là có một vấn đề nhỏ—— chiếc áo khoác âu phục giản dị kia chính là món đồ quý giá nhất trong căn phòng bí mật của Tống Tiểu Nhiên, bị Tống Nhiên lấy ra làm chăn đắp ngủ, cuối cùng lại bị Lâm Phi Vũ cưỡng ép cho rằng là quà anh tặng nên lấy đi mất.
Tống Nhiên nhìn chằm chằm chiếc áo đã trải qua bao "sóng gió cuộc đời" kia, khóe miệng không nhịn được có chút co giật: "Ách, có phải áo hơi kích không?"
Lâm Phi Vũ cười nói: "Chật một chút mới lộ được vòng eo, ca ca anh mua cái áo này quả thực vô cùng hợp với em, em rất thích.

Anh xem, phối với chiếc đồng hồ này còn đẹp hơn nữa."
Hắn vừa nói vừa vươn cổ tay, lộ ra đồng hồ kim cương đen vừa khiêm tốn vừa xinh đẹp, ngữ khí hạnh phúc: "Chiếc đồng hồ này ngày thường em không nỡ đeo nhưng hôm nay nhất định phải dùng."
Tống Nhiên nhìn người thanh niên điển trai cười đến mặt mày cong cong trước mặt này đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, vì thực sự...!quá giống anh ngày trước rồi.

Nhưng là Lâm Phi Vũ tương đối hoạt bát lại thích cười mà anh thì lười nhác tùy ý, tuy rằng khí chất bất đồng, nhưng ngoại hình quả thực giống nhau như đúc.

Lâm Phi Vũ nhìn bộ dáng ngẩn người của Tống Nhiên, không nhịn được nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói: "Ca ca, nhìn đến ngây người?"
Tống Nhiên phục hồi tinh thần, lườm một cái: "Được rồi, đừng tự luyến nữa, mau xuống xe."
"Đi thôi." Lâm Phi Vũ tâm tình tốt, rạng rỡ đẩy cửa xe ra, cả người quả thực như đang phát sáng.
Hai người vừa mới bước xuống xe, trước mặt là một mảnh đèn flash sáng chói mắt, kèm theo tạp âm "tách tách tách", một đám phóng viên xô đến.
"Lâm tiên sinh, có thể hỏi ngài mấy câu không?"
"Hôm nay ngài là ứng cử hàng đầu của giải thường, ngài cảm thấy..."
"Nhìn bên này, nhìn bên này!"
Tống Nhiên thiếu chút nữa bị đèn flash lóe mù mắt chó, mà Lâm Phi Vũ ngay cả đôi mắt cũng không thèm chớp, một bên vẫy tay với mọi người, một bên cười đến mưa thuận gió hoà, rất nhanh liền ứng phó xong phóng viên, sau đó cấp tốc kéo Tống Nhiên tiến vào hội trường.

Tống Nhiên không nhịn được nghĩ thầm, quả nhiên có người trời sinh chính là ăn chén cơm này.
Vị trí của hai người là hàng ghế khách mời thứ hai, trước sau đều là các đạo diễn, đại minh tinh.

Lâm Phi Vũ duy trì biểu tình tươi cười, không ngừng chào hỏi: "Thôi đạo, bác cũng tới nữa!"
"Tô đạo, lần này thật sự phải cám ơn cô..."
Ngoại trừ vài người quen như Thôi Tuyết, Tô Minh Minh, Lâm Phi Vũ còn không ngừng chào hỏi, nói chuyện phiếm với một số đạo diễn, minh tinh khác, trên mặt là nụ cười thong dong khéo léo, ứng phó đúng mực, thành thạo điêu luyện.
Mãi đến giờ phút này, Tống Nhiên mới cảm giác được, Lâm Phi Vũ đã hai mươi tuổi, từng đóng vài bộ phim điện ảnh và truyền hình, từng có phòng vé đại bạo cũng từng đoạt giải thưởng, mặc dù ở nhà hắn biết nấu cơm giặt quần áo, thỉnh thoảng còn hành động ấu trĩ biệt nữu nhưng hắn quả thực đã là một minh tinh chân chính.
Lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu.
Nữ MC Phân Vân là một MC xinh đẹp nổi tiếng, rất có kinh nghiệm tại các buổi lễ trao giải, từ Nhạc phim hay nhất, Kịch bản xuất sắc nhất đến Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, liên tục tạo ra cao trào.

Rất nhanh đã đến một trong những giải thưởng quan trọng nhất – Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Phan Vân mở phong bì kín trong tay, nhẹ nhàng rút ra một tờ giấy, cười nói: "Chúng ta hãy xem, nam diễn viên chính xuất sắc nhất của năm nay sẽ là ai đây?"
Trên màn ảnh lớn lần lượt phát 5 đoạn phim ngắn của các nam diễn viên được đề cử, theo thứ tự là "Con mồi", "Người trên mặt trăng", "Nhà", "Rãnh chuối", "Chuyện cũ".
Phía dưới lặng ngắt như tờ, vài nam diễn viên rõ ràng có chút hồi hộp.
Thần sắc Lâm Phi Vũ vốn thập phần bình tĩnh, nhưng hắn chợt nhớ tới cái gì, lén lút liếc Tống Nhiên ngồi bên cạnh một cái sau đó nhẹ nhàng mím mím môi, lông mi có chút bất an run lên.
Tống Nhiên chú ý tới sự khác thường của Lâm Phi Vũ, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn: "Đừng khẩn trương."
Lâm Phi Vũ lập tức trở tay cầm thật chặt tay Tống Nhiên: "Ừm."
"Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là.." Phan Vân dừng một chút, bỗng nhiên cười giảo hoạt, đưa tờ giấy kia cho nam MC, "Anh xem."
Nam MC kinh ngạc nói: "Ai nha, lại là cậu ấy."
Phía dưới một mảnh cười vang, hò hét: "Đừng có thừa nước đục thả câu, mau tuyên bố!"
"Năm nào cũng vậy, tức á*!"
*Tui chém =))
"Đúng, năm nào cũng như năm nào!"
"Mọi người bình tĩnh đừng nóng mà." Phan Vân mím môi nở nụ cười, sau đó cao giọng nói, "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Liên hoan phim Giang Thành năm nay thuộc về —— Lâm Phi Vũ, với vai diễn A Liệp – "Con mồi"!"
Tống Nhiên trong lòng vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Lâm Phi Vũi, Lâm Phi Vũ cũng nhìn anh, con ngươi màu hổ phách xinh đẹp sáng ngời, như đang nói "Mau khen em".
Tống Nhiên vừa buồn cười vừa mềm mại, nhẹ nhàng đẩy đối phương một cái: "Ngốc cái gì, mau đi lên."
"Ừm." Lâm Phi Vũ đáp một tiếng, bước chân nhẹ nhàng đi lên bục trao giải.
"Oa nha ~ Phi Vũ hôm nay rất tuấn tú nha, cậu mặc loại âu phục này thực sự khiến chị nhìn mà hươu con chạy loạn trong lòng nè!" Phan Vân vỗ ngực, khoa trương hít vào.
Lâm Phi Vũ mím môi cười nói: "Cảm ơn Vân tỷ, em cũng rất thích bộ âu phục này."
Hai người nói đùa vài câu, Phan Vân hỏi: "Phi Vũ,"Tuyết Trung Kiếm" ngày trước của cậu phòng vé đạo bạo, mọi người đều cho rằng cậu sẽ không ngừng phát huy, tiếp tục nhận phim thương mại chế tác lớn.

Vậy vì sao khi đó, cậu lại muốn nhận một bộ phim đam mỹ chế tác nhỏ như "Con mồi"?"

Tống Nhiên nhớ Lâm Phi Vũ dựa vào bộ phim này mà dụ dỗ anh bằng mấy thủ đoạn nhàm chán, xin anh phối hợp "diễn thử" với nó, không nhịn được giật giật khóe miệng.
"Có rất nhiều lí do, có lí do thậm chí còn tẻ nhạt buồn cười." Lâm Phi Vũ buông xuống con mắt, nhẹ giọng nói, "Nhưng lí do quan trọng nhất nhất, là vì em rất thích một câu thoại trong kịch bản."
"Câu nào?"
"Lúc giữa phim, A Liệp mới lên thành phố lớn, bởi vì không có tiền nên chỉ có thể thuê phòng trong thôn Thành Trung.

Có lần bị cúp điện mất nước, A Liệp đốt một cây nến, một con thiêu thân đứt nửa cánh liều mạng nhào vào ngọn lửa.

Cậu nhìn xác thiêu thân cháy khét, nhỏ giọng nói: "Một con thiêu thân bẩn thỉu, cũng sẽ từ bỏ sinh mệnh mà đuổi theo ánh sáng."
"Tôi cũng nhớ câu thoại này, kỳ thực đây là một hình ảnh ẩn dụ, A Liệp là con thiêu thân bẩn thỉu kia mà Tô Bạch chính là ánh sáng ấy." Phan Vân gật gật đầu, có chút thổn thức nói, "Chỉ tiếc đến cuối cùng, đến một câu A Liệp cũng chưa nói được với Tô Bạch."
Lâm Phi Vũ cười nói: "Cho nên em tình nguyện làm con thiêu thân bẩn thỉu ấy, chết trong lòng ánh sáng."
"Ưm, Phi Vũ nói rất đúng nha." Phan Vân vừa gật đầu, vừa đưa micro cho Lâm Phi Vũ, "Như vậy, Phi Vũ phát biểu cảm nghĩ nhận thưởng đi nào."
"Cuối cùng cũng tới đoạn cũ này." Lâm Phi Vũ cười nói, phía dưới cũng một mảnh cười vang.
"Hôm nay tôi có thể đứng ở đây, đứng trên bục trao giải này, thật sự là vô cùng kích động.

Ở đây tôi nhất định phải cảm ơn Tô đạo, cảm ơn ngài đã mang câu chuyện này đến với chúng tôi, cũng phải cảm ơn các vị diễn viên lão sư đã cùng hợp tác, cảm ơn mỗi nhân viên công tác sau hậu trường..." Lâm Phi Vũ cầm micro, nghiêm túc êm tai nói.
Lời cảm ơn vô cùng quen thuộc, phối hợp với nụ cười khéo léo thành khẩn của hắn, cộng với thanh âm trong trẻo dễ nghe, khiến mọi người đều cảm thấy thoải mái, rất ấm áp.
Sau khi nói xong, Lâm Phi Vũ chậm rãi thu lại nụ cười xuân phong hóa vũ, giống như cuối cùng cũng được tháo mặt nạ hoàn mỹ xuống.

Đôi mắt màu hồ phách thẳng tắp nhìn về phía Tống Nhiên đang ngồi dưới sân khấu, thấp giọng: "Còn có...!Cảm ơn ánh sáng của em."
Ảnh đế trẻ tuổi tuấn mỹ lẳng lặng nhìn dưới sân khấu, tối nay, hắn phối hợp với MC tẻ nhạt này, đối mặt với khán giả nhàm chán, nói nhiều như vậy, tất cả hết thảy chỉ vì câu này, chỉ vì ánh sáng của hắn.
Tống Nhiên nhìn ảnh đế trẻ tuổi trên sân khấu, trái tim nhẹ lỡ mất một nhịp.
Hai người, một đứng trên sân khấu tràn ngập ánh sáng, một ngồi dưới sân khấu tối tăm, cách nhau một khoảng xa, cách hàng trăm hàng ngàn khán giả, họ thậm chí còn không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng cả hai đều biết, họ đang nhìn nhau.
MC với khán giả không ý thức được cái gì, chỉ nghĩ đây là lời thoại trong "Con mồi" của Lâm Phi Vũ, ngẫu hứng phát huy một chút, nhất thời một mảnh tiếng vỗ tay như sấm động.
Chỉ có Tống Nhiên biết, câu nói kia của Lâm Phi Vũ, là nói cho anh nghe, hơn nữa anh cũng biết rõ, chớp mắt ấy, anh có chút dao động.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, chính là dạ tiệc.
Dạ tiệc rất náo nhiệt, Tô Minh Minh cùng Lâm Phi Vũ bị một đám người vây quanh, a dua nịnh hót nói không hết lời, rượu ngon kính mãi không ngừng.

Tống Nhiên ngược lại không có ai để ý đến,rảnh rỗi ngồi một bên chơi điện thoại di động.
Sau đó anh hơi sững sờ, cấp tốc mở ra một bài weibo ra.
Đó là một tấm ảnh được ghép, bên trái là Lâm Phi Vũ nói "Cảm ơn ánh sáng của em", bên phải là là biểu cảm của anh khi nhìn lên sân khấu.

Vốn là chuyện không rõ ràng, nay lại bị ghép với nhau, quả thực vô cùng sống động.
- -.