Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 42






Sáng sớm cuối tuần, mây gió nhè nhẹ, sắc trời tươi sáng — là một ngày đẹp trời.

Lâm Phi Vũ gắp một quả trứng tráng lòng đào, bỏ vào đĩa trước mặt Tống Nhiên: "Ca ca, xế chiều chúng ta ra công viên chèo thuyền, tối đi ăn quán lẩu mới mở kia có được không?"
"Chèo thuyền? Hôm nay không được." Tống Nhiên một bên ăn trứng, một bên mạn bất kinh tâm nói, "Quên không nói với em, bên Trần mập có chút chuyện, tẹo nữa anh phải ra ngoài, khoảng 7-8h tối mới về, em tự hẹn bạn mà đi chơi đi."
Anh thầm nói trong lòng, 10h sáng nay anh phải đến Tống gia tập hợp, mượn cơ hội quét dọn thuận tiện trộm văn kiện về, nào có rảnh rỗi chèo thuyền cùng nhóc con?
Lâm Phi Vũ rõ ràng có chút thất vọng: "Há, vậy tuần sau chúng ta đi chèo thuyền nhé, hôm nay em sẽ ở nhà đọc kịch bản, dọn vệ sinh nhà cửa."
"Ừ, cũng được." Tống Nhiên gật gật đầu, một ngụm uống xong chút cà phê còn lại, sau đó thoáng thu thập một chút liền ra cửa.

Lâm Phi Vũ nhìn cửa chống trộm đóng lại, không nhịn được khe khẽ thở dài, hắn quấn chặt không tha về nơi này, nhưng sắp được 1 tháng rồi mà không có tiến triển gì thêm, thậm chí bởi vì làm rõ tâm ý, ngay cả đậu hũ non cũng không được ăn.

Ai, thôi, từ từ vậy, theo tính tình của anh, chỉ có thể từ từ thôi.

A, hôm nay phải quét dọn sạch sẽ nhà cửa mới được, đợi đến khi anh về nhất định sẽ rất vui.

Tuy rằng thu nhập của hắn đã đủ tiền để mua nhà, cũng có thể thuê người giúp việc, nhưng hắn vẫn thích cùng anh chen chúc trong phòng nhỏ này, tự tay thu dọn đồ đạc của anh.

Lâm Phi Vũ vừa cân nhắc sự tình, vừa tỉ mỉ lau nhà, trong lúc vô tình lại đi tới trước cửa phòng ngủ phụ, đồ lau nhà đụng phải cửa phòng, phát ra âm thanh "cạnh" một tiếng.

Trong lòng hắn khẽ động, thử thăm dò xoay chốt cửa, quả nhiên bất động, khóa rất chặt.

Vẫn còn khóa à...!

Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt kia, không khỏi có chút tò mò, gian phòng này luôn được khóa kĩ, bên trong rốt cuộc có gì đây? Lúc hắn vừa mới được anh nhặt về, cũng đã hỏi qua, lúc ấy anh rất có lệ mà nói là phòng chứa đồ, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nhưng, nếu như chỉ là phòng chứa đồ thì thỉnh thoảng cũng phải lấy đồ từ trong ra, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng thấy anh mở cửa phòng để lấy đồ.

Ngay cả lúc bình thường anh cũng không nhắc đến gian phòng này, bộ dáng như rất kiêng kị...!Đợi đã, lẽ nào bên trong là di vật của bố mẹ anh?
Lâm Phi Vũ cẩn thận cân nhắc, thái độ của anh đối với căn phòng này, tựa hồ quả thật có loại cảm giác kiêng kị tôn trọng người đã khuất, chưa bao giờ nguyện ý nói thêm gì, hẳn là di vật của bố mẹ anh đi.

Nghĩ tới đây, hắn miễn cưỡng đè nén lòng hiếu kỳ xuống, nếu như là di vât của bố mẹ anh, hắn không nên động loạn, miễn cho anh không cao hứng.

Lâm Phi Vũ đương nhiên không biết, Tống Nhiên bởi vì tự mình trải nghiệm loại chuyện quỷ dị "mượn xác hoàn hồn", hơn nữa người Tống Tiểu Nhiên thích lại là anh, hai chuyện này gộp lại, khiến Tống Nhiên có cảm giác sợ hãi mơ hồ đối với căn phòng ấy, luôn cảm thấy không thể loạn động đồ vật bên trong, cho nên vẫn khóa rất kỹ.

Chính vì thái độ kiêng kị này của anh đã khiến Lâm Phi Vũ hiểu lầm trong phòng là di vật của bố mẹ anh, cư nhiên không cạy cửa, chuyển hướng mở cửa một phòng ngủ khác ra.

Lâm Phi Vũ một bên lau nhà, một bên không nhịn được nói thầm: "Ai, không biết anh đi làm gì nhỉ.

Wechat không có gì khác lạ, 7-8h tối về cũng không tính là muộn, hẳn không phải đi hẹn hò...!Aiz, không thể nghi thần nghi quỷ như thế, nếu không anh sẽ tức giận."
Lúc này, ở nhà cũ Tống gia náo nhiệt vô cùng, một nhóm nhân viên dọn dẹp mặc quần áo lao động màu xanh lam, đeo khẩu trang trắng đang quét dọn xung quanh, có người rắc thuốc diệt côn trùng, có người cắt tỉa cây, có người vệ sinh mặt đất— một mảnh bận rộn.

Chủ quản không ngừng chỉ đạo: "Thảm cỏ bên kia thêm hai người qua đi!"
"Mấy người, đem hai cái máy rửa này kéo đến phòng khách, vệ sinh sạch sẽ thảm phòng khách."
"Ôi chao, cái kia...!Nhiễm Tiểu Tùng, cậu tới đây một chút." Ông ta vẫy vẫy tay với Tống Nhiên.

Tống Nhiên đi tới, cung kính nói: "Chủ quản, làm sao vậy?"
Chủ quản vẻ mặt ôn hòa nói: "Tiểu Nhiễm, cậu đi hậu viện bên kia, vệ sinh mấy cái máy điều hòa ở gian chính, sau đó rửa sạch cửa thông gió ở phòng bên, tỉ mỉ chút."
"Được, tôi biết rồi." Tống Nhiên gật gật đầu, trong lòng mừng thầm, hậu viện rất gần phòng ngủ chính, đợi lát nữa anh dọn dẹp một chút, chỉ cần xem xét xung quanh không có ai là có thể chạy vào phòng ngủ chính trộm đồ.

Tống Nhiên mang theo hộp dụng cụ đi đến hậu viện, làm bộ dùng bọt biển nhúng thuốc tẩy vệ sinh máy điều hòa, dọn được một lúc, anh trộm quan sát bốn phía, cấp tốc lắc mình đi đến trước cửa phòng ngủ chính, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng ngủ chính một mảnh tối tăm, rèm cửa sổ sát đất kéo kín mít, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ở giữa có giường lớn, trên giường dường như có người đang nằm.

Tống Nhiên bị dọa, ban ngày ban mặt sao trên giường lại có người? Chẳng lẽ là Tống Thanh Sương? Nhưng bạch nhãn lang ngày hôm nay không phải đã rời nhà rồi sao, về nhanh như thế?
Cũng may anh là người từng trải, phản ứng cũng nhanh, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, đúng rồi, bây giờ anh đang mặc quần áo lao động, đeo khẩu trang nên Tống Thanh Sương khẳng định không nhận ra, chỉ cần anh đè thấp giọng, nói là nhân viên công tác còn không được sao.

Nhưng người trên giường không hề phản ứng, tựa hồ căn bản không phát hiện anh đi vào, vẫn lẳng lặng nằm đó.

Lẽ nào Tống Thanh Sương đang ngủ?
Tống Nhiên híp mắt, cẩn thận quan sát người trên giường, sau đó cảm thấy...! Không đúng nha? Tuy rằng ánh sáng rất yếu, anh nhìn không rõ lắm nhưng căn cứ vào độ cong của chăn, người trên giường kia dường như lùn hơn 3-4cm so với Tống Thanh Sương 1m87 nhé, cũng gầy hơn nữa.

Nhưng, có thể nằm ngủ say như chết bên trong phòng ngủ chính Tống gia, ngoại trừ Tống Thanh Sương còn có ai? Chẳng lẽ là tiểu tình nhân Tống Thanh Sương nuôi? Lẽ nào tiểu tình nhân tối hôm qua bị Tống Thanh Sương làm mệt muốn chết rồi nên hôm nay mới ngủ thẳng ở đây?
Chà chà, không nghĩ tới thẳng nhóc quỷ khiết phích Tống Thanh Sương kia, cư nhiên sẽ để người khác ngủ trên giường của nó, tiểu tình nhân này rốt cuộc có dáng vẻ chim sa cá lặn cỡ nào đây...!Tống Nhiên không nhịn được có chút ngạc nhiên, rón rén tiến lên trước một bước, muốn xem dung mạo tiểu tình nhân bên người bạch nhãn lang trông như thế nào.

Sau đó anh ngây ngẩn cả người.


Người trên giường nhắm chặt hai mắt, làn da hơi tái nhợt, có chút tiều tụy, lông mi mảnh khảnh rũ xuống, che đi đôi mắt sáng ngời màu hổ phách, nhưng mặc dù như thế, người nọ vẫn cực kì đẹp, mơ hồ còn lưu lại một chút cảm giác thần thái phi dương, tiêu sái bất kham.

Tống Nhiên trừng "tiểu tình nhân chim sa cá lặn" kia, cả người như bị sét đánh.

Là anh, thân thể người thực vật của anh.

Tống Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt quen thuộc mà xa lạ kia, không biết qua bao lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần, chờ chút, anh biết Tống Thanh Sương đem thân thể người thực vật của mình về nhà, nhưng, nhưng Tống Thanh Sương sao lại để người thực vật này ở phòng ngủ chính vậy?!
"Không có huyết thống lại vô cùng chán ghét thân thể người thực vật này của anh trai" —— thứ này, chẳng lẽ nên tùy tiện tìm một gian phòng vứt vào là được sao? Nhà cũ Tống gia cũng không thiếu phòng đâu? Hơn nữa, phòng ngủ chính, mẹ nó, còn là giường ngủ lớn, lẽ nào Tống Thanh Sương cùng người thực vật —ngủ cùng nhau?
Này, đây, cũng quá kinh hãi rồi, giống như phim kinh dị.

Tống Nhiên nổi da gà, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, nhưng giờ này khắc này, anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể tạm thời đem chuyện vô cùng kinh khủng "Người thực vật ngủ trên giường Tống Thanh Sương" vứt bỏ ra sau đầu, đi đến cửa thư phòng.

Phòng ngủ chính vẫn giống năm đó, liền với thư phòng, ở giữa có một bàn làm việc to lớn, sau lưng là giá sách gỗ đàn hương đen, trên giá sách bày hàng loạt loại sách liên quan đến tài chính, có một số cuốn đã bị lật đến cũ mèm, tất cả đều do một tay Tống Nhiên chọn lựa.

Tống Nhiên trực tiếp đi tới giá sách ngoài cùng bên trái, di chuyển một chồng sách ở giữa, lộ ra bảng mật mã nho nhỏ bằng bạc.

Mật mã ban đầu là cha của Tống Thanh Sương, Tống Cương thiết lập, là sinh nhật con trai duy nhất Tống Thanh Sương của ông, sau khi Tống Nhiên trở thành gia chủ Tống gia, cũng không đổi mật mã, vẫn giữ nguyên mật mã là sinh nhật Tống Thanh Sương —— "0612".

Tống Nhiên không chút do dự mà nhập "0612", theo âm thanh thanh thúy "tít tít", bảng mật mã hiện lên một dòng chữ màu đỏ: "Ngài đã nhập sai mật mã lần đầu tiên, còn bốn lần nữa."
Tống Nhiên không khỏi ngẩn ngơ, mật mã sai? Tống Thanh Sương thay đổi mật mã?
A, Tống Thanh Sương đổi mật mã thành gì đây? Nó chưa có vợ cũng chưa có con nên có phải đặt sinh nhật bố mẹ chăng? Tống Nhiên nhăn mày, nỗ lực nhớ lại sinh nhật Tống Cương với Bách Văn Hinh, sau đó thử nhập hai lần nhưng máy vẫn báo mật khẩu sai.

Mật mã rốt cuộc là gì? Tống Nhiên có chút phiền não, anh vất vả lắm mới lấy được chìa khóa tầng hầm, nhưng không ngờ Tống Thanh Sương lại đổi mật mã thư phòng! Anh không nhịn được mắng thầm, bạch nhãn lang đúng là biết gây phiền toái cho anh mà!
Còn có hai lần nữa...!Tống Nhiên cắn răng, liền thử nhập sinh nhật âm lịch của Tống Thanh Sương, vẫn không đúng.

"Ngài đã nhập sai mật mã bốn lần, còn một lần nhập."
Mie.

Tống Nhiên không còn gì để nói, thực sự không nghĩ ra mật mã khác, trực tiếp phá quán tử phá suất*, tiện tay nhập sinh nhật của mình "0314".

*Phá quán tử phá suất: ý ở đây là buông xuôi, không được thì mặc kệ.

"Tích ——" âm thanh nhẹ vang lên, trên màn hình hiện ra chữ "OPEN" màu xanh, giá sách nặng nề lặng lẽ dời sang bên cạnh, để lộ một lối cầu thang đen nhánh.

Tống Nhiên quả thực vừa mừng vừa sợ, vậy mà lại đúng, còn là sinh nhật của anh!
Thân thể người thực vật trong phòng ngủ chính,sinh nhật của anh...!Này, tất cả những điều này khiến Tống Nhiên lờ mờ cảm thấy thái độ của Tống Thanh Sương đang dịu xuống, trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần.

Nhưng giờ này khắc này, anh thật sự không có thời gian suy nghĩ về chuyện bạch nhãn lang, chỉ có thể tạm thời đem chuyện này ném ra sau đầu, sau đó mở đèn pin điện thoại di động, theo cầu thang đen kịt kia đi xuống.

Cuối cầu thang là một cánh cửa bằng sắt, Tống Nhiên đã sớm chuẩn bị, lấy chìa khóa trong túi ra, dễ như ăn cháo mở khóa, đẩy cửa ra.


Tầng hầm này cũng không lớn, bốn bức tường là khung sắt cao cao, trên khung sắt chất đầy hộp hồ sơ giấy kraft bám đầy bụi, được đánh dấu năm từ thập niên 80 đến thập niên 90, hẳn là đều là văn kiện năm xưa của tập đoàn Tống thị.

Tống Nhiên nhanh chóng xem lướt qua năm, sau đó ánh mắt hơi sáng, rút ra khỏi kệ một hộp giấy kraft —— trên cái hộp kia đánh dấu năm cha mẹ anh gặp chuyện không may, không có thời gian lật xem văn kiện bên trong, trực tiếp nhét hộp vào hộp dụng cụ xách trên tay.

Sau đó, anh cấp tốc khôi phục lại nguyên trạng tất cả mọi thứ trong tầng hầm, lúc này mới xách theo hộp công cụ trở về, khóa chặt cửa sắt tầng hầm, dọc theo cầu thang trở lại thư phòng, sau đó khép tủ sách lại, cuối cùng trở lại phòng ngủ chính.

Trước khi rời đi, Tống Nhiên không nhịn được nhìn người thực vật nằm trên giường một lần nữa, trong lòng phức tạp, Tống Thanh Sương vậy mà lại đặt thân thể người thực vật của anh bên trong phòng ngủ chính, còn đổi mật mã thành sinh nhật anh, lẽ nào lương tâm bạch nhãn lang thật sự trỗi dậy?
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa từ xa vọng tới.

Đầu tiên là âm thanh thiếu kiên nhẫn của Tống Thanh Sương: "Đến khi nào mới dọn xong? Mới về đã thấy lộn xộn, nhìn khó chịu."
Sau đó giọng nói của quản gia Lý: "Chiều nay là xong.

Tiểu thiếu gia, buổi tối cậu đi tiệc từ thiện ở Trương gia sao? Tôi sẽ bảo tài xế lái chiếc Lincoln dài ra."
Tống Thanh Sương nhàn nhạt nói: "Được, tôi thay quần áo trước, sau đó sẽ mang theo văn kiện đọc trên xe."
Nghe tiếng bước chân dần dần đến gần, Tống Nhiên nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, sau đó vội vàng quan sát bốn phía, xem có chỗ nào có thể trốn hay không.

Tống Thanh Sương thích đơn giản sạch sẽ, bên trong phòng ngủ không có đồ vật dư thừa nào khác, gầm giường lại quá hẹp, không thể chui vào; thư phòng cũng không được, Tống Thanh Sương nói muốn lấy văn kiện; tầng hầm ngược lại không tệ, nhưng khẳng định không kịp.

Tống Nhiên cấp tốc suy nghĩ, Tống Thanh Sương muốn thay quần áo, còn muốn lấy văn kiện, phòng để áo với thư phòng cách giường lớn rất xa, khoảng mười thước, hơn nữa ánh sáng bên trong phòng ngủ khá tối, không thấy rõ...!
Chỉ qua vài giây, anh liền hạ quyết tâm, cả người nhẹ như mèo con vụt đến bên giường lớn, nhét thùng dụng cụ xuống dưới gầm giường, sau đó xoay người trèo lên giường, chui đầu vào chăn, ôm chặt lấy thân thể người thực vật.

Trong bóng tối, thân thể này lại ấm áp mà mềm mại, chỉ mặc một lớp áo ngủ lụa mềm mại, mang theo mùi thuốc thanh đạm đắng chát, dường như gầy đi so với trước kia.

...!Cái cảm giác này quá kỳ quái, tự mình ôm lấy mình.

Tống Nhiên cố nén loại cảm giác cực kỳ quái dị đó, gắt gao ôm chặt thân thể này, vóc người bây giờ của anh rất gầy, cả người ôm người thực vật cuộn thành một đoàn, hơn nữa trong phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, nếu Tống Thanh Sương chỉ thay quần áo lấy tài liệu, không đến gần giường lớn cẩn thận quan sát, hẳn là sẽ không phát hiện cái gì khác thường.

Vì tận lực thu nhỏ thể tích, anh quả thực như bạch tuộc mà gắt gao quấn lên trên người "mình", hai má dán lồng ngực trần chuồng của "mình", chân quấn lấy đôi chân lạnh như băng của "mình", tay ôm lấy cái eo gầy rắn rỏi của "mình", ngay cả vạt áo ngủ lụa cũng bị anh cọ phanh ra hơn nửa.

Trong bóng tối, Tống Nhiên đau khổ mua vui mà nghĩ, không sao cả, đều là người một nhà, không tính là bất lịch sự.

Lúc này, "Kẹt kẹt ——" tiếng cửa mở vang lên, sau đó là tiếng giày da giẫm thảm trầm ổn, Tống Thanh Sương tiến vào.

.