Một cái lễ Giáng Sinh mới đầu bạo lực về sau vui vẻ lãng mạn qua đi, Bạch Hy cả người dung quang toả sáng, thần thái sáng láng làm cho tất cả mọi người trong công ty đều chấn động. Lão bản Vương Duy Duệ thậm chí còn chậc chậc tán thưởng: “Nhìn làn da của Bạch Hy nhà chúng ta kìa, mềm mại trơn láng làm cho người ta thầm nghĩ một ngụm cắn lên.”
“Bớt nói nhảm, coi ta là trái đào mật a?” Bạch Hy cười cười, trả lời một câu, rồi tiếp tục vùi đầu vào mớ báo cáo, rất cố gắng hoàn thành công tác.
Việc Diệp Ý Tiêu cùng Nghiêm Huyễn Hi giải trừ hôn ước là âm thầm xử lý, không giống lần kia, rầm rộ công bố trên truyền thông. Bất quá, thời điểm Diệp Ý Tiêu trịnh trọng nói cho Bạch Hy, y đã cùng Nghiêm Huyễn Hi không còn bất cứ quan hệ gì, hắn vẫn là cao hứng trọn vẹn ba ngày ba đêm.
Một ngày bận rộn trôi qua, nhận được điện thoại của Nghiêm Huyễn Hi khiến Bạch Hy rất ngạc nhiên, hơn nữa đối phương thái độ thành khẩn, đưa ra yêu cầu đêm nay gặp mặt. Bạch Hy vốn muốn cự tuyệt, chính là nghĩ đến mình cùng Diệp Ý Tiêu đang sống rất ngọt ngào hạnh phúc, đối với Nghiêm Huyễn Hi có điểm đau lòng. Hơn nữa, vừa vặn đêm nay công ty Diệp Ý Tiêu muốn mở tiệc chiêu đãi đối tác, không rảnh bận tâm Bạch Hy, vì vậy, cuối cùng vẫn là đáp ứng lời hẹn kia.
Nghiêm Huyễn Hi ước định gặp mặt tại địa phương rất xa hoa, ngoài cửa được bảo vệ nghiêm mật, tính bảo mật vô cùng cao, chắc là nơi mấy vị chính khách, quan lớn cùng nhân vật nổi tiếng, siêu sao mở tiệc chiêu đãi khách nhân trong truyền thuyết. Bạch Hy ở trước quầy lễ tân nói ra danh tự Nghiêm Huyễn Hi, rất nhanh đã có một tiểu thư lễ tân ăn mặc tinh xảo đi tới, vẻ mặt cung kính đưa hắn tới một nơi gọi là “Sơ hà vọng nguyệt.”
Cửa phòng vừa mở ra, đầu tiên đập vào mắt chính là một hồ sen được làm giống y như thật. Đèn trên trần nhà mô phỏng theo ánh trăng, tản mát ra quang mang nhàn nhạt, còn có tiếng nước chảy róc rách truyền đến, tạo nên một “Hồ sen dưới ánh trăng” vô cùng tươi đẹp. Bước qua một hành lang, liền gặp được Nghiêm Huyễn Hi đang ngồi ở bên trong tiểu đình, trên mặt mang theo biểu cảm chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng: cô đơn lạc lõng.
Sau khi Bạch Hy bước vào tiểu đình, Nghiêm Huyễn Hi mới ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi rốt cục tới rồi, ta chờ ngươi thật lâu.”
“Có chuyện gì?” Bạch Hy cũng lười cùng người kia vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Hiện tại, hắn cùng Nghiêm Huyễn Hi là quan hệ tình địch, tuyệt đối không thể động lòng trắc ẩn, nếu không kết quả chính là chết chẳng ai thương! Bản tính con người vốn ích kỷ, hắn hiện tại rất quý trọng cùng Diệp Ý Tiêu thân mật khăng khít, không nghĩ sẽ chắp tay nhường lại.
“Đêm giáng sinh, lễ Giáng Sinh, Tiêu đều ở cùng ngươi a?” Nghiêm Huyễn Hi rót cho Bạch Hy một chén rượu, sau đó lại rót mình một chén đầy rồi mới hỏi.
Bạch Hy ngây ngẩn người trong chốc lát, không biết nên trả lời thế nào. Nếu như nói thật, có thể hay không quá mức khoe khoang? Kích thích đến Nghiêm Huyễn Hi… chỉ sợ sẽ đem sự tình làm cho rối tinh rối mù.
Bạch Hy trầm mặc làm cho Nghiêm Huyễn Hi cười khổ một tiếng: “Ngươi cứ ăn ngay nói thật là tốt rồi, ta sẽ không để bụng.”
“Đúng.” Đối phương đều đã nói không ngại, Bạch Hy cũng nói thẳng ra. Dù sao, từ trước đến nay, Diệp Ý Tiêu ở trong mắt mọi người đều không phải là loại người chung tình, nổi tiếng phong lưu cũng không phải chỉ mới 1~2 năm.
Tuy đây là đáp án trong dự liệu, Nghiêm Huyễn Hi khuôn mặt thoáng cái liền trở nên đau khổ, mí mắt có chút rủ xuống, đôi môi nở nụ cười cay đắng: “Ta biết ngay, hắn nhất định là với ngươi ở cùng một chỗ. Rõ ràng người hắn yêu không phải ta, vì cái gì còn cố ý phải cùng ta đính hôn, còn muốn tuyên cáo toàn bộ thế giới! Hắn rõ ràng hoàn toàn không cân nhắc tình cảnh của ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Buồn cười nhất chính là, ta cư nhiên còn cao hứng bừng bừng dự họp báo đính hôn, cười nói vui vẻ hơn bất cứ ai. Nguyên lai, tất cả đều là lừa mình dối người.”
Bạch Hy có chút không đành lòng, trong trò chơi thế thân này, Nghiêm Huyễn Hi cũng là một người bị hại. Diệp Ý Tiêu là kẻ lãnh tình, y sẽ không bao giờ vì người khác mà lo lắng nhiều như vậy. Cẩn thận ngẫm lại, tình cảnh Nghiêm Huyễn Hi thật sự cũng rất đáng thương. Thân là một nghệ sĩ, ở tại trước mặt tất cả truyền thông công khai tính hướng, sự nghiệp tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hiện tại, lại không chiếm được bất kỳ chút tình cảm nào của Diệp Ý Tiêu, thật sự là bi thảm thê lương.
“Bạch Hy, ngươi nói, Diệp Ý Tiêu người này rốt cuộc có tim hay không ni? Hắn một lần lại một lần thương tổn ta, một lần lại một lần đem ta xuất hiện trước mặt đại chúng. Đúng vậy, bề ngoài ta là vị hôn phu của hắn, nhưng trên thực tế, trong mắt hắn ta cũng chỉ là một người xa lạ, không có bất kỳ vị trí nào. Chiêu chi tắc lai, vung chi tắc khứ [vẫy tay phải tới, khua tay phải đi], khi cần không tiếc dùng lời ngon tiếng ngọt, đem đủ loại lễ vật tới lừa gạt, lúc không cần lại giống như bao cao su đã qua sử dụng, không chút đắn đo liền ném đi.” Nghiêm Huyễn Hi vừa nói vừa nâng chén rượu, đối với Bạch Hy tiếp tục kể ra đau khổ trong lòng.
“Ngươi ở trong lòng Ý Tiêu, tuy nhỏ nhưng vẫn có một vị trí nhất định.” Bạch Hy nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra một câu như vậy. Hắn không muốn làm người tốt, chính là cũng không muốn lưu lạc tới mức giống như kẻ thứ ba chen vào chuyện tình cảm của người khác.
“Ha ha, ta không cần ngươi an ủi.” Nghiêm Huyễn Hi đặt chén rượu đã cạn xuống, hai tay đan chéo để dưới đệm ghế, ánh mắt mang theo tự giễu, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Hôm nay tìm ngươi là muốn hỏi một chút. Ta đều đã nguyện ý cùng ngươi chung sống hoà bình, vì cái gì còn muốn hướng Tiêu đưa ra yêu cầu đoạn tuyệt với ta?”
“Ách?” Bạch Hy kinh ngạc, có chút không hiểu rõ được ý tứ của Nghiêm Huyễn Hi.
“Tiêu tối hôm qua nói với ta giải trừ hôn ước, còn nói không muốn làm cho ngươi lại ghen. Bạch Hy, ta không ngại ngươi cùng Diệp Ý Tiêu lên giường, vì cái gì ngươi còn không thỏa mãn, muốn một mình chiếm giữ hắn ni? Ngươi rõ ràng biết, yêu cầu như vậy đối với ta vô cùng bất công!” Nghiêm Huyễn Hi cau mày, tựa hồ không cách nào hiểu được hành động của đối phương.
Bạch Hy bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục triệt để minh bạch mục đích Nghiêm Huyễn Hi hẹn gặp mình. Người ta Nghiêm đại bài [bảng hiệu lớn, ý nói có tên tuổi, nổi tiếng] khí độ phi phàm, nguyện ý cùng hắn chung hưởng tình nhân. Nhưng là, không nghĩ đến có người cư nhiên không biết thân phận, muốn một mình độc chiếm ái nhân, cho nên rất không cam lòng, rất phẫn nộ ah.
“Nếu như đây là quan niệm tình yêu của ngươi, như vậy thật có lỗi, ta không thể thưởng thức.” Bạch Hy uống một ly trà, chậm rãi nói.
“Ta không quan tâm ngươi có thưởng thức hay không, tới chỗ này, ta chỉ muốn ở ngươi một đáp án, có thể hay không cùng ta chỗ trở thành huynh đệ, cùng nhau ở cạnh bên Diệp Ý Tiêu.” Nghiêm Huyễn Hi con mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm vào Bạch Hy.
“Ta không có hứng thú.” Bạch Hy lời nói rất kiên quyết: “Nghiêm đại minh tinh, quan niệm tình yêu của ta không giống ngươi. Ta không thể dễ dàng tha thứ chuyện người yêu của mình bên ngoài còn có tình nhân khác. Thứ tình yêu nhẫn nại hèn mọn như vậy ta tình nguyện không cần.”
Nghiêm Huyễn Hi siết chặt nắm tay, trong mắt mang theo tức giận: “Ngươi có được toàn bộ tình cảm của Tiêu, đương nhiên có thể dễ dàng nói ra mấy lời này! Nếu như ngươi ở vào vị trí của ta, tuyệt đối sẽ không phóng khoáng như vậy.”
“Có thể a, bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chánh [Không ở vị trí thích hợp, không nên toan tính chuyện ngoài tầm tay. Ý nói nên bằng lòng chấp nhận hoàn cảnh] Tóm lại, ta sẽ không đáp ứng ngươi.” Bạch Hy là đồng cảm Nghiêm Huyễn Hi. Bất quá, cái kia cũng chỉ là đồng cảm mà thôi.
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu [Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận], có lẽ nói đúng hoàn cảnh ta và ngươi.” Nghiêm Huyễn Hi đột nhiên mỉm cười, dưới ngọn đèn hôn ám càng động lòng người. Giơ chén rượu trên tay, Nghiêm Huyễn Hi hướng Bạch Hy nói: “Bạch Hy, nói trước, ta sẽ không buông tha người nam nhân này. Cho dù hắn quyết tâm muốn cùng ta giải trừ hôn ước, nhưng ta vẫn sẽ chờ hắn. Bởi vì ta tin tưởng, hắn đối với ngươi sẽ có một ngày chán ghét. Người như hắn tuyệt đối sẽ không đem tình cảm đặt trên người ngươi cả đời.”
“Tốt lắm, ngươi liền kiên nhẫn chờ a.” Bạch Hy lắc đầu, thực sự nâng ly cùng đối phương nhẹ nhàng chạm cốc.
Một bữa cơm kết thúc không vui. Bạch Hy đi rồi, Nghiêm Huyễn Hi xuất thần nhìn qua những đóa hoa sen nhân tạo kia. Thật lâu sau mới đứng lên, đem rượu trong chén toàn bộ đổ vào trong ao sen, khóe miệng câu lên một nụ cười nhợt nhạt: “Bạch Hy, ngươi sẽ không thắng, bởi vì ngươi không thật sự hiểu rõ Diệp Ý Tiêu, cũng kỳ vọng quá cao.”