Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 38




Đến khi hai người bàn bạc xong, sắc trời bên ngoài đã ngả tối. Cung Huyền Nguyệt đợi đã lâu, lôi kéo cánh tay Vương Duy Duệ, mồm miệng ồn ào: “Ta thật đói, muốn lập tức đi ăn cơm!”

“Được rồi, ra ngoài liền đi ăn cơm. Bạch Hy, một mình ngươi a? Cùng đi ăn cơm ah.”  Vương Duy Duệ vừa mặc áo khoác vừa nói.

Bạch Hy lắc đầu: “Không được, ta không có hứng thú làm bóng đèn nga.”

“Không có sao, ngươi đêm nay cũng là ăn cơm một mình đi? Biểu tẩu, ta có thể tạm thời thay thế biểu ca chiếu cố ngươi.” Trước nay luôn yêu thích độc chiếm Vương Duy Duệ, Cung Huyền Nguyệt lúc này biểu hiện chính là cực độ hào phóng.

Cuối cùng, Bạch Hy vẫn bị hai người tha lôi khỏi văn phòng. Thời điểm 3 người ra khỏi building, bầu trời giống như có mưa phùn, bất quá lại nặng hạt hơn. Có cái gọi là “Thu lâm dạ vũ[ hình như là đêm mưa cuối thu]”, hiện nay đúng là cuối thu, ban đêm thì thường thấy rồi.

“Các ngươi tại chỗ này đợi, ta đi lái xe tới.” Cung Huyền Nguyệt hướng hai người khoát khoát tay, trực tiếp xông ào vào trong màn mưa.

Bạch Hy đứng cạnh Vương Duy Duệ, nhìn theo bóng lưng ưu nhã mê người của Cung Huyền Nguyệt, mỉm cười: “Lão đại, lão công nhà ngươi cũng không tệ lắm, thật biết săn sóc ngươi.”

Nghe được Bạch Hy nói, Vương Duy Duệ cư nhiên mặt đỏ, có chút xấu hổ liếc nhìn xung quanh. Nhìn lão bản bộ dạng quẫn bách, Bạch Hy rất thoải mái nở nụ cười: “Lão đại, ngươi cũng không nên mặt đỏ, nếu như dựa theo bối phận, ngươi còn phải gọi ta là biểu tẩu ni.”

“Bớt lên mặt đi, biểu tẩu cái rắm. Diệp Ý Tiêu người ta cũng không có đính hôn với ngươi!”  Vương Duy Duệ có chút tức giận.

Bạch Hy đang chuẩn bị tiếp tục trêu ghẹo Vương Duy Duệ, đột nhiên từ chỗ góc cua lao ra bốn năm gã đàn ông tay cầm thiết côn, đằng đằng sát khí, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng tới. Vương Duy Duệ cùng Bạch Hy thấy tình thế không ổn, khó khăn lắm né qua một vòng côn sắt, co chân bỏ chạy!

“Oa! Bạch Hy, cừu gia của ngươi tìm tới cửa a!” Vương Duy Duệ thở hồng hộc, vẫn không quên hỏi.

“Ai biết!” Bạch Hy nhanh nhẹn vọt sang một bên, lần nữa tránh được thiết côn muốn một phát đập bể đầu hắn. Cái này, mỗi côn trên tay mấy gã kia đều muốn lấy mạng người ah! Chẳng lẽ Diệp Ý Tiêu tìm lá chắn kia cũng không có hiệu quả, cái đám người Nhật trực tiếp tìm tới cửa? Nếu thật là như vậy, Diệp Ý Tiêu đính hôn không phải là uổng phí tâm cơ sao!

Hai người trên đường phố sầm uất chạy vội. Xa xa nhìn thấy xe của Cung Huyền Nguyệt đang từ từ khởi động, liền vội vàng tăng tốc. Ngồi ở trong xe, Cung Huyền Nguyệt sớm phát giác không ổn, đạp xuống chân ga, trực tiếp xông tới. Sau đó tính toán chuẩn xác, dừng lại bên cạnh hai người, trấn tĩnh kêu: “Nhanh lên xe!”

Đợi hai người luống cuống tay chân lên xe, Cung Huyền Nguyệt cách cửa sổ  quan sát đám người cách xa khoảng 3 mét, hừ lạnh một tiếng, mãnh liệt nhấn ga vọt ra ngoài.

Vương Duy Duệ cùng Bạch Hy kinh hồn chưa định, quay đầu nhìn bầy “Thiết côn nam” kia, lòng còn sợ hãi thở hào hển. Nếu như Cung Huyền Nguyệt chậm vài chục giây, bọn họ tuyệt đối sẽ bị nện gục.

“Thật có lỗi, để cho ngươi phải sợ hãi.” Cung Huyền Nguyệt tay phải lái xe, tay trái cầm tay Vương Duy Duệ, thấp giọng an ủi.

“Ta cũng không bị gì, những người kia tựa hồ là vì Bạch Hy mà tới.” Vương Duy Duệ dùng sức nắm chặt tay ái nhân, sau đó buông ra: “Chuyên tâm lái xe.”

Cung Huyền Nguyệt thu tay lại, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy Bạch Hy bởi vì chạy trốn mà đỏ mặt, hít một tiếng: “Biểu tẩu, Ý Tiêu biểu ca hình như che dấu thất bại. Tên kia tìm được ngươi, chỉ sợ kế tiếp thủ đoạn sẽ càng thêm lợi hại. Vì an toàn của ngươi, đêm nay hãy cùng ta về Cung gia. Chắc đám người kia cũng không dám đến chỗ đó quấy rối.”

“Nha.” Bạch Hy một tay đè lại ngực, nhè nhẹ gật đầu. Đến lúc này, hắn mới hiểu được, Diệp Ý Tiêu lo lắng cũng không phải là dư thừa. Những người kia bộ dáng thật sự hung ác, hiện tại nhớ tới vẫn còn có chút sợ hãi.

Cung gia tổ trạch ở nơi không thể tưởng tượng nổi — trên một hòn đảo. Bạch Hy biết rõ, thành phố này phía đông tiếp giáp một đầu sông lớn, cũng biết cách bờ hai cây số gì đó có dải đảo diện tích khá lớn hình gợn sóng. Nhưng chưa từng nghĩ đến, toàn bộ quần đảo nàylại thuộc về Cung gia! Khó trách, lần trước Vương Duy Duệ nói cái chỗ này hoang vu, được chỉ thấy mỗi tổ trạch Cung gia. Người kia cư nhiên còn kêu mình lái xe đi đón. Hiện tại, xem ra trừ phi là lái thuyền, nếu không, tuyệt đối không thể đến.

Kết nối tiểu đảo là một cây cầu lớn xinh đẹp, phía trước còn có một trạm kiểm soát, cần phải quét thẻ mới có thể thông qua. Xe Cung Huyền Nguyệt vừa dừng lại, liền gặp được hai gã mặc chế phục bảo an đi tới.

“Nhị thiếu, nhị thiếu phu nhân, hoan nghênh trở về.” Hai người rất có lễ phép chào hỏi.

Cung Huyền Nguyệt vuốt cằm, sau đó quay đầu nhìn Bạch Hy phía sau: “Hắn là biểu thiếu phu nhân. Từ nay về sau, nhìn thấy hắn tới, liền trực tiếp thông qua.”

“Vâng.” Hai người đều nhìn Bạch Hy, sau đó đồng thanh trả lời.

Bạch Hy nhíu mày, đôi tay vươn lên ghế lái, ý muốn hận không thể bóp chết người đều viết ra mặt: “Cung Huyền Nguyệt, ngươi đang ở đây nói bậy bạ  cái gì!”

“Ngươi kích động cái gì, dù sao Ý Tiêu biểu ca cũng chỉ nhận định ngươi. Về sau, hai bên gia đình chúng ta còn phải qua lại nhiều, hơn nữa, những ngày tiếp theo ngươi đều phải ở lại Cung gia, để cho bọn họ nhận thức ngươi là chuyện đúng.” Cung Huyền Nguyệt ngược lại không chút không sợ hãi.

Cung gia chủ trạch rất to lớn, dù cho Bạch Hy xuất thân phú quý cũng nhịn không được, nhìn đến ngây người. Vương Duy Duệ kéo kéo ống tay áo của hắn: “Có phải là bị sợ rồi không? Lúc trước, thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy tòa kiến trúc này, trợn mắt há mồm suốt nửa giờ.”

“Cung gia rốt cuộc là –”

“Ta cũng không rõ ràng lắm, Huyền Nguyệt hắn không cho ta biết rõ.” Vương Duy Duệ không để tâm cười cười. Dù sao, chỉ cần Cung Huyền Nguyệt đối với hắn tốt là được rồi.

Sau khi dùng qua bữa tối, Bạch Hy được an bài ở tại một tòa nhà hai tầng lớn phía nam. Mới mở đèn, đã có nữ dong [người hầu gái] đưa tới một bộ đồ ngủ mới tinh, cung kính đứng cạnh cửa nói: “Bạch tiên sinh, Nhị thiếu gia phân phó, xin ngài sớm một chút nghỉ ngơi, biểu thiếu gia khoảng mười một giờ đêm nay sẽ tới, xin  ngài yên tâm.”

“Biểu thiếu gia? Diệp Ý Tiêu sao?”

“Vâng.” Nữ dong sau khi gật đầu liền cáo từ rời đi.

Tắm rửa, thay đổi quần áo xong, Bạch Hy loạn xạ lau khô tóc, sau đó đi vào phòng ngủ. Gian phòng rất lớn, chừng hơn một trăm mét vuông, dùng một tấm bình phong vẽ tranh phong thủy tinh xảo chia làm 2 phần riêng biệt. Bên ngoài là thư phòng, dựa vào vách tường có kệ tủ lớn, trên mặt bày ra từng chồng sách đủ loại được sắp xếp chỉnh tề. Trước tủ sách là bàn làm việc, bên trên có một dàn máy tính tám phần mười là mới tinh.

Bạch Hy mở máy, phát hiện màn hình desktop vô cùng gọn gàng. Mở phần my computer ra xem, ngoại trừ ổ C có chứa dữ liệu, các ổ cứng khác đều là trống rỗng. Thật sự là kỳ quái, gian phòng này chẳng lẽ không có người ở sao?”

Vừa định mở websites trình duyệt, điện thoại đặt cạnh máy tính lại đổ chuông. Bạch Hy bắt máy, uy một tiếng, thanh âm Cung Huyền Nguyệt liền truyền tới: “Biểu tẩu a, gian phòng đó chính là Ý Tiêu biểu ca trước kia ở, vừa lòng không? Máy tính có thể kết nối internet, nếu như cảm thấy buồn thì lên mạng chơi. Còn có, Ý Tiêu biểu ca nói, đêm nay, sau khi kết thúc công việc sẽ trực tiếp tới, ngươi kiên nhẫn chờ một chút.”

Không đợi Bạch Hy hỏi lại, bên kia đã trực tiếp cúp máy, chắc là tranh thủ từng giây từng phút cùng Vương Duy Duệ thân mật. Bạch Hy nhìn tai nghe, ngây người một hồi lâu, mới buông xuống.