Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 25




“Ách, hắn ở bên trong.” Vương Duy Duệ thế nào cũng không nghĩ tới, “Biểu ca” trong miệng Cung Huyền Nguyệt cư nhiên lại là chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì trong nước. Trong lòng dao động, bên ngoài càng buồn bực, “Lão công”  Bạch Hy thuộc hàng đại đại gia giàu có, vì cái gì còn muốn chạy tới công ty nhỏ của mình làm trợ lý a?

Diệp Ý Tiêu không để ý tới Vương Duy Duệ, mặt lạnh một đường đi thẳng vào. Nhìn thấy Bạch Hy vẻ mặt bất an ngồi trên sofa, tà hỏa sâu kín trong nội tâm đã được châm ngòi mới hơi chút yếu đi.

“Ý Tiêu ——” Bạch Hy chột dạ nhìn người yêu, hy vọng y không nổi giận mới tốt. Chuyện lần này tuy là hắn xuất phát từ hảo tâm, bất quá nói cho cùng đối với Diệp Ý Tiêu mà nói đều là đuối lý đi.

“Về nhà.” Diệp Ý Tiêu gương mặt trầm tĩnh, ngữ điệu bình thản không phập phồng. Chỉ có Bạch Hy đã quá quen thuộc tính tình của y mới biết rõ, người  đứng trước mắt hắn chính là đang ở trạng thái chuẩn bị phun trào. Thảm rồi, đêm nay đừng mơ tưởng toàn thân trở ra.

Cung huyền nguyệt ở bên nhìn có chút hả hê, hơn nữa lại còn châm ngòi thổi gió: “Biểu ca, vừa rồi ngươi cũng không biết bọn hắn liếc mắt đưa tình liên tục, bộ dáng thực là tâm ý tương thông, may mắn là có biểu đệ xinh đẹp lại lanh lợi của ngươi ở chỗ này trông chừng giúp, nếu không nhất định đỉnh đầu ngươi đã đội nón xanh[ bị cắm sừng í] ah! Thế nào, biểu đệ như ta đủ thông minh a? Biệt thự ở Thế Ngoại Đào Nguyên liền cho  ta một căn thì thế nào?”

Diệp ý tiêu cười lạnh: “Được, ghi chi phiếu 5000 vạn[móa 175 tỉ, mềnh có nhầm ko], ta sẽ đưa ngươi một căn trong Thế Ngoại Đào Nguyên.”

Cung Huyền Nguyệt quát to một tiếng, giơ ngón tay run rẩy chỉ hướng Diệp Ý Tiêu, ngữ điệu kích động: “Biểu ca! Ngươi thật sự là ăn cháo đá bát, điển hình của loại  qua cầu rút ván! Nói như thế nào cũng là ta đã giúp ngươi bảo trụ trinh tiết của chị dâu, ngươi thế mà còn muốn dùng giá cao gấp trăm lần giá thị trường bán cho ta!”

“Bớt nói nhảm…” Diệp Ý Tiêu không kiên nhẫn, một đường kéo Bạch Hy đi ra ngoài, vừa đi vừa ném lại ánh mắt lạnh như băng, nói: “Nếu như không phải nể mặt ngươi, ta sớm cho Vương Duy Duệ kia đi bán muối rồi! Cung Huyền Nguyệt, về sau đem người của ngươi quản cho kỹ, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Cung Huyền Nguyệt chán nản, lại không thể làm gì Diệp ý Tiêu, đành phải chuyển hướng Vương Duy Duệ, lộ ra nụ cười như hồ li: “Duệ Duệ, ngươi làm ta chọc phải đại phiền phức rồi, xém chút bản thân cũng khó giữ, nên đền bù tổn thất thế nào cho ta đây?”

Bị nhìn chằm chằm, Vương Duy Duệ ha ha cười gượng: “Cái kia…Ân, Huyền Nguyệt, ngươi đói bụng không? Ta đi làm cơm… Ngươi thích ăn gì? Ta lập tức đi làm…..Ah! Thả ta ra!” Mấy câu nịnh nọt cũng không thể giúp hắn thoát thân, Cung Huyền Nguyệt vẻ mặt âm trầm đi tới gần, sau đó khom người ôm lấy Vương Duy Duệ, đi thẳng tới nơi đã đánh chủ ý từ trước—– phòng ngủ!

“Duệ Duệ ah, Cung gia ta ghét nhất loại người khẩu thị tâm phi, kịch bản của ngươi hôm nay trăm ngàn lỗ hổng, làm ta cười rụng hết răng rồi! Cho nên, ta phải phạt ngươi, ba ngày cũng không cho xuống giường!” Cung Huyền Nguyệt đem người ném lên trên giường, cười mỉm tuyên bố tương lai ba ngày cuộc sống hạnh phúc. Ah, thật đẹp!

Vương Duy Duệ bị áp trên giường, dốc sức liều mạng giãy dụa thân thể. Ba ngày không thể xuống giường, thật là nhiều vận động kịch liệt! Hắn không muốn!

“Duệ Duệ, ngươi ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt.” Cung Huyền Nguyệt tại đầu giường rút ra một chiếc cà- vạt, hai ba cái liền đem hai tay của hắn buộc cùng một chỗ, sau đó lột sạch y phục người dưới thân.

“Cung Huyền Nguyệt! Ta —— Ân!”

Biết rõ  có người mở mồm sẽ nói ra mấy câu làm mất hứng…, Cung Huyền Nguyệt dứt khoát hôn lên môi hắn. Duệ Duệ, chút tâm tư nho nhỏ của ngươi có thể giấu đi đâu a? Yên tâm đi, ta sẽ đem những cái…sự việc loạn thất bát tao kia giải quyết hết, ngươi cứ an tâm  ngốc ngốc ở bên cạnh ta.

Đồng dạng, Bạch Hy bên kia cũng chính là nước sôi lửa bỏng, đau nhức cùng khoái hoạt a. Sau khi tha ái nhân về nhà, việc đầu tiên Diệp ý Tiêu làm chính là đem người vào nhà tắm, hung hăng chà sát cho sạch một phen, thay quần áo xong lại làm từ nhà sau tới phòng khách. Bạch Hy đã vài lần muốn mở miệng giải thích đều bị một tiếng “Câm miệng” lạnh như băng của Diệp Ý Tiêu chặn ngang, đành phải yên lặng tùy người bài bố.

Trải qua một phen dày vò, lửa giận vốn đang hừng hực của Diệp Ý Tiêu cuối cùng cũng lắng xuống, sau khi ngồi xuống ghế sofa mới nhìn người trong ngực nói: “Bây giờ nói.”

“AH~~~” Bạch Hy đang nghĩ ngợi làm như thế nào mở miệng, nghe được lời Diệp Ý Tiêu liền ngẩng đầu. Vừa muốn nói chuyện, đôi môi lại bị người kia dùng lực mút lấy. Khí tức bá đạo nóng ấm chỉ thuộc về đối phương lập tức truyền tới.

Bạch Hy không tự chủ được, nhắm mắt lại, khẽ mở đôi môi nghênh đón đối phương xâm nhập. Rất nhanh, đầu lưỡi Diệp Ý Tiêu lưỡi không gặp trở ngại, một đường liền xông vào, nhiệt liệt mà triền miên dây dưa cuốn lấy Bạch Hy. Hôn thẳng đến khi hắn chìm vào mê man, ý loạn tình mê mới buông ra. Sau đó ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Nếu như đáp án của ngươi không thể làm cho ta thoả mãn, về sau đều không cho đến Nghiên Mục đi làm!”

“Việc này không thể hoàn toàn trách ta ——” Bạch Hy cảm giác mình có chút ủy khuất. Hắn chỉ là xuất phát từ hảo ý hỗ trợ mà thôi. “Cái kia.. biểu đệ Cung Huyền Nguyệt của ngươi đến cùng chọc tới người nào rồi hả? Rõ ràng ba lần bốn lượt đi uy hiếp lão bản  ta. Song thân của hắn, công ty, thậm chí an toàn bản thân đều nhận lấy uy hiếp. Kỳ thật, Duy Duệ bất quá cũng là người bình thường, gặp được chuyện như vậy đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi. Cộng thêm Cung Huyền Nguyệt lại không chịu nói rõ lai lịch của mình, đối với Duy Duệ che giấu rất nhiều chuyện, cho nên ta mới cùng hắn diễn tuồng vui này.”

“Vương Duy Duệ bị người uy hiếp?” Hiển nhiên, Diệp Ý Tiêu cũng không ngờ tới nguyên nhân lại là như vậy. Y thoáng trầm tư mới hỏi: “Cái kia, Vương Duy Duệ nói sao với Huyền Nguyệt?”

“Chắc là không có nói, nếu không Cung Huyền Nguyệt sẽ không sự tình tùy ý phát triển như vậy.” Điểm này Bạch Hy lại rất khẳng định.

“Coi như ngươi còn có chút tiểu thông minh.” Diệp Ý Tiêu ôm chặt người trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng mà gặm cắn vành tai của hắn: “Cung Huyền Nguyệt sẽ không bỏ mặc Vương Duy Duệ không để ý tới.” Những thứ khác, y cũng không nói thêm. Dù sao, đó  cũng là chuyện nhà của người khác. Diệp Ý Tiêu y cũng không muốn nhúng tay vào.

Bạch Hy sợ nhột, rụt rụt cổ, đáng thương nói: “Ý Tiêu, ta đói bụng.”

“Ân? Ngươi còn chưa ăn tối?” Diệp Ý Tiêu rất bất ngờ.

“Tan sở liền theo lão bản đóng kịch, chưa kịp ăn gì.” Bạch Hy quay người ghé vào trên người Diệp Ý Tiêu: “Thật đói.”

“Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, chính mình đi làm ăn.” Diệp Ý Tiêu vịn bả vai Bạch Hy, thần sắc tự nhiên nói.

Bạch Hy bĩu môi: “Ngươi không thể xuống bếp một lần sao? Cho dù cơm trắng ta cũng ăn được a.”

Diệp ý tiêu không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, một hồi lâu mới lên tiếng: “Tốt, ta đi làm cơm uy ngươi ăn no bụng. Bất quá, chờ một lát đến phiên ngươi tới thỏa mãn ta!”

“Ah —— không cần, tự ta đi làm cơm!” Vừa nghe đến cái này, Bạch Hy lập tức thối lui ra khỏi lòng ngực Diệp Ý Tiêu, rất nhanh liền chuẩn bị đi thẳng đến phòng bếp.

Diệp Ý Tiêu đi theo, tựa ở  cửa phòng bếp nhìn Bạch Hy bận trước bận sau, có chút  nở nụ cười: “Quên nói, cho dù ngươi tự nấu cơm, đêm nay cũng phải uy no ta. Không cần nhìn, không có cửa thương lượng. Yên tâm, lão bản của ngươi ngày mai cũng sẽ không đi làm ah.”