Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!

Chương 3: Phần 3




Miệng lưỡi của đám cung nhân nội thị thật là ghê gớm. 

Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm để chuẩn bị cho ngày tuyển tú. Tối qua, Tiểu Sam Tử bị ta dày vò, dằn vặt cả đêm chỉ vì biểu hiện kỳ lạ của Thừa tướng. Nhìn đôi mắt đen như cú vọ của nàng ấy, ta không biết làm cái gì khác ngoài xin lỗi rối rít.

Có lẽ Tiểu Sam Tử nói đúng. Ta không phải thục nữ, Chu Dật Ninh đâu có thèm hảo cầu.

...

Đây là lần đầu ta “tuyển tú”.

Tú nữ xinh đẹp, nhiều vô số kế. Ta phải cố gắng lắm mới ngồi vững trên ghế rồng. Trời ạ, bọn họ đẹp thì đẹp ấy, nhưng bọn họ đâu cần phải diện trang sức lắm đến thế! Nắng chói chang, chiếu vàng cả một khoảng sân. Ta nheo đến mức đôi mắt híp lại thành sợi chỉ mới nhìn rõ được người nào là người nào. Vàng bạc, châu ngọc cứ như chất đống trên đầu họ. Nắng chiếu vào đó, chói cả mắt ta.

Hôm qua, ta đã thương lượng với Đông Phương Anh Anh, tuyệt đối không nạp nữ tử thích xa hoa. Ta đã là Hoàng đế giả rồi, bảo ta học thơ, ta có thể miễn cưỡng, nhưng nếu bảo ta phân biệt mấy thứ đồ trang sức hay gọi tên chính xác của từng cây trâm chiếc vòng, ta làm không được!!!

Nữ tử không thích xa hoa, tất nhiên sẽ biết tiết kiệm. Mỗi lần có đồ mới hay đồ tiến cống, ta cứ sẻ chia cho các nàng, các nàng cũng không cần vòi vĩnh ta lúc này lúc nọ, so đo hơn thua với nhau.

Về phần vị Thái hậu trẻ tuổi... nàng ta chỉ có chơi bài là nhất. Còn Tiểu Sam Tử ấy à? Công phu chạy trốn khi bị ta đuổi đánh có thể xưng là thiên hạ đệ nhất!

Đông Phương Anh Anh nhìn một loạt mấy tú nữ tiến vào rồi bị ta bỏ qua, thở dài ngao ngán. Nàng ta muốn có thêm bạn, ta dĩ nhiên không thể không đáp ứng. Dù sao thì ngoài khả năng chơi bài, nàng ta còn có khả năng phân tích xuất chúng.

“Hoàng nhi à, mẫu hậu mệt quá... Hay là con chọn đại ai đó đi...”

Ta liếc nàng ta một cái. Mới có hai mươi cô nương mà đã kêu mệt, đúng là chẳng có phong thái nào của mẫu nghi thiên hạ.

Được rồi, chọn thì chọn.

Ta thật may mắn quá đi thôi!

Người tiếp theo bước vào trong điện là một thiếu nữ mang vẻ đẹp dịu dàng, phong thái tao nhã, từng cử chỉ thật hớp hồn người ta.

Khuôn mặt điềm đạm, nét đẹp thuần khiết... Ta mà là nam nhi, ta nhất định...

E hèm...!!!

Tiểu Sam Tử đáng chết. Ai mượn nàng ta nhắc nhở? Ta còn chưa tới mức há miệng nhỏ dãi cơ mà!

Và rồi, ta chọn được một người. Nàng ấy là con gái của Anh Vũ Tướng quân Hoắc Chính Trực – Hoắc Hồng Ca.

Đông Phương Anh Anh vuốt cằm, gật gù. Mới có hai mươi bốn tuổi mà đã bắt chước dáng vẻ của đám quan Ngự sử rồi.

Người tiếp theo tiến vào lại là một người khiến ta hài lòng hơn gấp bội... Ai da... Nước da nõn nà, trắng hồng rạng rỡ; đôi môi trái tim chúm chím đáng yêu, thật muốn hôn lên một cái; ngay cả đôi mắt cũng như đang đong đưa sóng tình... Tim ta bất giác đập thình thịch.

Lại là Tiểu Sam Tử không khách khí e hèm thêm một tiếng nữa...

Được rồi, ta sẽ thu hồi dáng vẻ xấu hổ của mình lại. Đông Phương Anh Anh nín cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Đợi đi, sau khi buổi tuyển tú kết thúc, ta không tin vị Thái hậu này được yên...!!!

Đông Phương Anh Anh ghé sát vào tai ta, nói, “Người đó là Phương Niệm Vũ. Ta còn nhớ, năm đó ta được gả qua đây, tiên hoàng theo lệ ba năm tuyển tú một lần, rốt cuộc lại không chọn ai cả. Ta đi rình xem... hình như có thấy Phương cô nương..."

Gì chứ? 

Phương Niệm Vũ... Ta thích cô rồi đấy.

Lại thêm một loạt người tiến vào, đều toàn những kẻ không biết tiết kiệm là gì.

...

Kết thúc buổi tuyển tú đầu tiên, ta chấm được hai người. Một là Hoắc Hồng Ca, hai là Phương Niệm Vũ.

Tiểu Sam Tử không hiểu vì sao ta lại chọn Phương Niệm Vũ.

Ta giải thích, “Ta thích cá tính của Phương Tiểu thư. Đúng như câu: Thua keo này, bày keo khác.”

Tiểu Sam Tử tái mặt, không nói thêm lời nào nữa.

...

Tú nữ chưa được ấn định danh phận. Ta ngồi lật đi lật lại quy chế của tổ tông, suy nghĩ đến nát óc cũng không biết làm sao.

Đông Phương Anh Anh he hé mắt nhìn vào, sau đó nói rất tỉnh bơ, “Hoắc Hồng Ca làm Hiền phi là được nhất. Còn Phương Niệm Vũ... nữ nhân kiên trì như vậy, mục đích nhất định không nhỏ.”

Ta chột dạ, nhưng rồi cũng phê một dòng chữ vào dưới tên nàng ta: Ban phong hiệu Mỹ Nhân, sắc phong Quý tần.

...

Mấy đêm liền, Chu Dật Ninh không tới tìm ta thêm lần nào nữa.

Ta biết hắn có hồng nhan tri kỷ. Nếu không, hắn sẽ chẳng giữ chiếc khăn thêu uyên ương đó nhiều năm làm gì.

Chỉ là... hắn giận ta cái gì chứ?

Ta thừa nhận, lúc hắn hỏi ta chuyện của Hằng Nga và Hậu Nghệ, ta nói mình nhớ Hằng Nga, Hằng Nga chính là tên nhóc con mười tuổi năm xưa.

Không lẽ đúng như lời người ta đồn? Hồng nhan tri kỷ của hắn là Hằng Nga?

Hắn ở bên ta ba bốn năm dài, cũng coi như bằng hữu. Có lẽ hắn nhớ Hằng Nga của hắn, thầm mong bản thân là Hậu Nghệ, một ngày nào đó sẽ gặp lại nàng ta; nào ngờ, ta vừa mở miệng liền nói ta nhớ Hằng Nga, hắn tưởng ta muốn tuyển nàng làm phi, nên tức giận?

Tâm tình của ta rất không tốt... Ta không phải thục nữ, nhưng lại mong có quân tử hảo cầu...

Và rồi, ta lại than thở với Tiểu Sam Tử.

Kết quả, vẫn là ta cầm chổi đuổi đánh nàng ấy.

Nhưng mà sau trận đuổi đánh ấy, mùa xuân của Tiểu Sam Tử cũng bắt đầu.

Ta có hẹn với đường đệ của mình – Trường An Thân vương Đàm Thế Hưng. Ta nhờ hắn tìm giúp ta một cây cung thật đẹp để làm quà sinh thần cho Chu Dật Ninh, hòng mong hòa giải. Hắn tìm ra khá nhanh, nhưng lại đưa đến không đúng lúc. Thấy Càn Nhật cung đóng cửa im lặng, hắn sợ chuyện gì phát sinh không rõ, mặc kệ đám cung nhân can ngăn, cứ thế xông vào.

Tiểu Sam Tử đầu tóc rũ rượi, cả người ướt đầy mồ hôi, y phục xốc xếch vì bị ta rượt theo. Có lẽ vì quá ham vui, cũng có thể vì cả hai chúng ta chẳng còn để ý hình tượng là gì...

Đàm Thế Hưng bước vào, ngay lập tức, hắn ta bị Tiểu Sam Tử tông cái rầm vào người. 

Cả hai ngã ra đất. Tiểu Sam Tử trong y phục thái giám, nằm đè lên Trường An Thân vương mới có mười tám tuổi.

Ta quên mất, hình như nàng ấy cũng mười tám tuổi...

Bốn mắt nhìn nhau chằm chặp, sau đó đồng loạt chĩa mũi dùi về phía ta.

Ta sớm đã chạy ra ngoài rồi, đồng thời hô hào cả đám cung nhân lại nhìn cảnh tượng hấp dẫn.

Sau hôm đó, hậu cung lại truyền ra tin tức: Thái giám hầu cận của Hoàng thượng dám cả gan “ăn đậu hũ” của Trường An Thân vương!!!

Ta quả thật đã tạo nghiệt, đã tạo nghiệt...