Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!

Chương 18: Ta là Hằng Nga, nàng là Hậu Nghệ(1)




Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Từ lúc rời khỏi đồi trà, trở về kinh thành học tập, Chu Dật Ninh chưa từng quên tiểu cô nương đó.

Hắn thích đùa nghịch cùng nàng, cướp lá trà trong tay nàng, sau đó sẽ nhìn khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên vì giận của nàng, lè lưỡi trêu chọc nàng.

Phụ thân nói, sau khi thành tài, con muốn thế nào thì như thế đó.

Vì vậy, hắn dốc sức, nỗ lực học hành, trở thành Thái phó trẻ nhất của Đàm quốc từ trước tới giờ.

Cùng Thái tử bàn luận chuyện triều chính, thi thoảng lại nhìn trăng rồi nhớ tới đồi trà thuở ấu thơ, trong lòng không lúc nào ngưng nỗi nhớ tiểu cô nương đó...

Một ngày nọ, Thái tử đột ngột ngã bệnh. Hắn không kịp trở tay... Giang sơn lung lay, vận mệnh xoay vần. Hoàng thượng chỉ có một người con trai duy nhất là Thái tử, nếu Thái tử mãi không tỉnh dậy, chẳng thể đăng cơ Tân đế, ổn định triều chính, sao hắn có thể danh chính ngôn thuận đi tìm nàng?

Lúc đó, hắn không biết Thái tử là đệ đệ ruột của nàng.

Có một ngày, Trần Tướng quân nói, Thái tử đã khỏe lại rồi. Hắn mừng như điên, vội vàng chạy vào cung thăm bằng hữu. Vừa gặp mặt, hắn vội nhào tới ôm Thái tử. Điều kỳ lạ là Thái tử vốn thân thiết với hắn như huynh đệ lại đột ngột đẩy hắn ra, sau đó còn đỏ mặt một cách kỳ quái...

“Ngươi... ngươi là tên nào? Sao lại dám mạo phạm bổn Thái tử?”

Cái tên này, bệnh một trận liền mất trí à? Hắn theo thói quen vỗ vai Thái tử thật mạnh, nói, “A Quân ơi là A Quân, ngay cả bằng hữu như ta mà ngươi cũng dám quên?”

Đúng lúc đó, Hoàng thượng và Trần Tướng quân bước vào. Hắn hỏi ngay, “Tướng quân, Thái tử vẫn chưa khỏi bệnh sao?”

Hắn đúng là được sủng ái quá mà muốn đâm đầu vào chỗ chết mà. 

Đêm hôm đó, Trần Tướng quân lén nói cho hắn biết... “Thái tử” là con gái, là con gái, tỷ tỷ song sinh của Thái tử thật sự.

Chu Dật Ninh sửng sốt.

Hắn đọc không ít thoại bản, thỉnh thoảng ra phố sẽ ghé qua tào lao vài câu với mấy người diễn kịch. Cái gọi là nữ phẫn nam trang, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy... 

Không... Nhất quyết không! Trong lòng hắn chỉ có tiểu cô nương kia thôi, tuyệt đối không thể dung nạp thêm một ai khác!

Trần Tướng quân còn nói, ông ta để đồ đệ mình là Tiểu Sam Tử đi bảo vệ “Thái tử”.

Bản thân là Thái phó, Chu Dật Ninh có trách nhiệm dạy “Thái tử” học hành. Nhưng “Thái tử” này thật quá quắt, không đi trộm gà nướng thì sẽ dùng chiêu đau bụng, ngày qua tháng nọ hành hạ hắn đau cả đầu.

Có một hôm, hắn đi dạo trong Ngự Hoa viên. Thói quen cũ thích nghe chuyện phiếm, hắn nấp dưới bờ tường, vô tình nghe được hai chủ tử kia trò chuyện.

“Tên Thái phó chết tiệt đó đúng là phiền phức, so ra còn phiền phức hơn cả tên nhóc năm xưa từng trộm trà trong tay ta!”

“Tên nhóc đó ấy hả? Về kinh thành học rồi. Cũng tốt, bớt đi một kẻ phá phách, tuy rằng cũng buồn nhưng lại đỡ mệt.”

“Hắn là kẻ đáng chết nhất thế gian này! Miệng nói huyên thuyên, chân chạy thoăn thoắt, sẽ có một ngày, Hoa Tịch Tuyết ta đánh hắn một trận người không ra người, ma không ra ma!”

Giây phút đó, hắn đã nhận ra “Thái tử” là cô nương mình thầm thương trộm nhớ. Càng để ý, nàng đúng là có nét giống. Nghịch ngợm, lười học, thích đi chơi, ăn trộm đồ ngon... tật xấu không sao kể xiết.

Năm lên mười tám, Hoàng thượng phong cho tên hồ ly như hắn làm Thừa tướng. Ở trong phủ rộng rãi, toàn là đàn ông con trai, hiếm lắm mới có một nãi nương mãi cũng chán, hắn bắt đầu mặt dày vào cung. Khi thì lấy cớ công vụ bận rộn, lúc lại cố tình kéo dài cái chủ đề ở mãi không đâu với “Thái tử”, sau đó lại hứng chí nói mấy câu “Quan quan thư cưu... Quân tử hảo cầu...”

Giảng mãi, giảng miết, “Thái tử” đâm ra bực bội, chán nản. Nàng hỏi thẳng hắn, nàng là quân tử, có phải thục nữ đâu mà cứ giảng ba cái đâu đâu. Hắn đáp gọn hơ, “Thần đây là đang giảng cho điện hạ. Điện hạ nghĩ xem, bao năm nay, tính tình của người tùy ý như vậy, về sau sao có thể làm một quân tử, làm một minh quân? Thục nữ xứng đôi cùng quân tử. Điện hạ, muốn có thục nữ bên cạnh, người phải tu luyện nhiều hơn.”

...

Hoàng đế băng hà, hắn từng bước giúp đỡ nàng ngồi vững trên chiếc ngai vàng. Để khiến kẻ khác không nghi ngờ mà ra tay thêm lần nữa, hắn bắt đầu kêu gọi các quan đại thần dâng tấu, thỉnh Hoàng thượng tuyển tú.

Nàng nổi giận thật rồi. Hắn len lén cười. 

Một đêm trước ngày tuyển tú, hắn lại vào cung. Đêm ấy trăng tròn vành vạnh, sáng rõ một khoảng sân trồng đầy hoa hải đường trước cửa cung Càn Nhật. Hắn chợt nảy ra một ý, bởi lâu lắm rồi không có dịp nói chuyện thừa hơi với nàng.

“Bệ hạ có từng nghe qua câu chuyện giữa Hằng Nga và Hậu Nghệ?”

Nàng đáp gọn, “Dĩ nhiên.”

“Bệ hạ nghĩ sao, nếu có một ngày Hằng Nga và Hậu Nghệ đoàn tụ?” Ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nảy ra ý này.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt nàng dường như sáng lên. Dưới ánh trăng, dung nhan yêu kiều như hoa đào rạng rỡ. Nàng không nhìn hắn. Mắt tựa như đang dõi theo một miền xa xăm.

“Vậy thì sẽ rất tốt chứ sao. Trẫm lúc nào cũng đợi Hằng Nga của mình, mà Hằng Nga thì chẳng bao giờ nhớ tới trẫm... Nhớ khi xưa, Hằng Nga rất thích cướp trà trong tay trẫm...”

Nàng vừa nói cái gì vậy?... Cướp trà? Đợi? Nhớ?

Nàng luôn đợi hắn, nhưng hắn chẳng bao giờ nhớ tới nàng ư?

Hắn yêu nàng nhất trên đời, yêu đến tê tâm liệt phế, ăn chay gần mười năm ròng. Có câu này của nàng, cho dù tình thế trước mắt không cho phép bộc lộ, hắn cũng cảm động lắm rồi.

Khoan đã... 

Hình như có gì đó sai sai

Nàng đợi Hằng Nga... Hằng Nga... Hằng Nga chính là hắn!!!

Trong khoảnh khắc, sắc mặt của hắn chuyển màu liên tục. Đất trời cứ bấp bênh lên xuống trước mắt, hắn không biết phải nói gì trong trường hợp này nữa.

Ba chân bốn cẳng chạy khỏi hoàng cung...

Thẹn thùng ư? Hắn nổi tiếng mặt dày. Ngại ngùng ư? Làm gì có! Phải nói là... hắn cạn lời với nàng!

Tốt nhất nàng nên nhớ lời nàng nói. Nàng đợi Hằng Nga, hắn sẽ thành toàn cho nàng làm Hậu Nghệ một lần!!!