Lúc ta mở mắt cũng là lúc tiếng khóc oe oe chào đời của con trẻ cất lên. Bà đỡ luôn miệng nói, “Chúc mừng Thừa tướng, Công chúa đã hạ sinh một công tử và một tiểu thư.”
Giấc mơ kiếp nào đã kết thúc. Giờ đây, thê tử của chàng là ta, con của chàng cũng là con của ta.
“Cô đang nằm mơ đó hả? Cái tên chết tiệt đó còn chưa thành thân với cô mà?”
Tiểu Sam Tử đáng chết này. Ta nhớ kiếp trước ta đâu phải là oan gia ngõ hẹp của nàng ta?
Nhìn đứa con trai cưng của Tiểu Sam Tử và tên đường đệ ngốc cứ mò mò lại gần con gái mình, ta thật muốn gọi A Ninh túm lấy tên tiểu tử ấy rồi quăng ra ngoài, miễn cho hắn đeo bám con ta cả đời, ta phải dây dưa với Tiểu Sam Tử đáng chết.
Chuyện không dừng lại ở đó. Một ngày nọ, Đông Phương Anh Anh chạy tới tìm ta. Khi ấy, con trai ta được sáu tuổi. Thằng bé hào hứng òa vào lòng “di mẫu” của nó, sau đó vuốt ve cái bụng nàng ta, hỏi nhỏ, “Di mẫu, trong này có đệ đệ... Mẫu thân nói trong này có đệ đệ...”
Đông Phương Anh Anh cười híp mắt, “Ai nói? Trong này có muội muội.”
“Di mẫu... Di mẫu sinh muội muội cho con nha. Con muốn muội muội làm thê tử.”
Ta đen mặt. Thằng nhóc học được câu đấy ở đâu nhỉ?
Chu Dật Ninh vẫn không thành thân với ta, ngược lại, hắn dọn tới phủ Công chúa, ở tới suốt đời.
Mặc dù không biết lý do, ta vẫn không hỏi hắn. Có một số việc cứ để thuận theo tự nhiên.
Hôm nọ, ta vào cung tìm đệ đệ. Đến Càn Nhật cung, không thấy bóng dáng một ai, ta nghi hoặc, đạp cửa xông vào...
Cảnh xuân sắc ngời ngời đập vào mắt. Ai da... Đệ đệ... Khí khái nam nhi còn đâu? Còn cả Phương... Phương Niệm Vũ. Mi dám cường đệ đệ ta???
“Sắc lang, hôm nay chàng sẽ chết trong tay thiếp!”
“Có thể được chết cùng nương tử, vi phu cảm thấy rất mãn nguyện!”
Dẹp đi! Ta gầm gừ nhìn hai kẻ trước mắt, vỗ trán kêu trời. Cuộc đời thật là khó nghĩ tới. Ân nhân năm xưa của ta là kẻ không biết sống chết, đệ đệ bệnh tật của ta là kẻ biến thái tội nghiệp.
Rốt cuộc thì cuối cùng, mẫu thân cũng chịu về cung làm Thái hậu. Ta và đệ đệ không biết đã bao lần năn nỉ bà ấy, thật là gian nan làm sao... ~~~
...
Thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Ba mươi năm sau, tất cả chúng ta rời nhà, hẹn nhau cùng du sơn ngoạn thủy.
Mười sáu con người cùng mua một sơn trang, an hưởng quãng đời còn lại. Dưới tàng hoa đào màu hồng thắm, chúng ta cùng hoài niệm về những năm tháng ngày xưa.
“Nhớ ngày đó, nếu không nhờ lão phu, đệ đệ yếu ớt của cô liệu có được nhi tử tuấn tú để lấy con gái lão phu hay không? Mau trả lại bình thuốc đó cho lão phu!”
Ta quắc mắt nhìn Lãnh Du Hàn, xỉa cho hắn một câu, “Ta phải giấu cái bình này đi, lỡ như hôm nào đó lão già ngươi có hứng, hạ nó vào thuốc phu quân của ta, ta lấy cái gì chống cự?!”
Trong sân cỏ rộng lớn, Phương Niệm Vũ đuổi đánh đệ đệ ta vì cái tật cũ mãi chẳng chừa. Đông Phương Anh Anh lại lôi Hoàng thúc của nàng ta ra ngoài chơi. Tuổi già mà cứ như tuổi xuân, hết ăn kẹo hồ lô tới uống rượu đầu đường, tối tối còn đi thả hoa đăng cầu nguyện.
Tư Đằng Niệm thích vẽ tranh. Khung cảnh nơi này rất đẹp, muội ấy vẽ cả trăm bức. Mỗi lần vẽ xong đều gọi ta bình phẩm. Tha cho ta đi, ta chỉ biết con gà con chó chứ có biết con Phượng hoàng ra sao đâu mà bảo ta nhìn rồi chấm điểm... Aaaaaa
Hoắc tỷ tỷ vẫn hiền lành y như ngày xưa vậy, vẫn ôm ấp ta mỗi khi ta buồn, khiến tên Tướng quân nào đó ghen tới mức máu sôi sùng sục, bởi vì mỗi lần ta gần gũi tỷ ấy, hắn liền nghĩ đến ta trong nhân dạng Hoàng đế năm nào.
Trương Vinh Dương đưa Tuyền tỷ tỷ về quê một chuyến. Dạo gần đây, tỷ ấy ho rất nhiều, có lẽ đã sắp...
Tiểu Sam Tử vẫn cứ thích nói móc ta, hở một chút là móc. Đường đệ ngốc càng già càng khôn ra, đã biết lên mặt mỗi khi kể về chiến tích tán con gái ta của con trai hắn.
Mọi thứ đều mỹ mãn như vậy, nhưng ta còn có một khúc mắc...
Vì sao bao nhiêu năm qua, Chu Dật Ninh không hề cầu thân với ta?
Lúc đầu, ta nghĩ rằng hắn khó lòng tiếp nhận, nhưng càng về sau, dường như hắn có nỗi khổ riêng.
...
Lại thêm hai mươi năm nữa trôi qua.
Từng người từng người một qua đời. Sơn trang chúng ta mỗi lúc một cô đơn. Những khuôn mặt già mỗi lúc một nhăn lại. Ta nhìn thấy trong đôi mắt họ là sự buồn bã, thương tiếc đến bi ai.
Ngày Chu Dật Ninh lìa đời, rốt cuộc ta cũng hỏi lại chàng một lần nữa. Vì sao chàng không lấy ta...
“A Tuyết... nàng chết đi... ta cũng rời khỏi thế gian bốn năm sau đó. Vì hạnh phúc một đời này,... cái giá mà ta phải đổi... là không được lấy nàng làm thê tử... không được có nàng một cách danh chính ngôn thuận... A Tuyết, ta luôn lo sợ nàng không được hạnh phúc... nhưng bây giờ, A Tuyết của ta được hạnh phúc mỹ mãn... Ta rất vui...”
Bàn tay chàng ấm áp làm sao. Ta hiểu rồi, A Ninh, ta hiểu rồi.
Dưới tàng hoa đào rạng rỡ, chàng ngồi dựa vào lòng ta, ánh mắt dần khép lại trong ráng trời chiều. Sơn trang một mình ta cô độc, vầng thái dương lặn khuất nắng chiều...
Cảm ơn cuộc đời này đã cho ta một cuộc sống mỹ mãn như vậy.
Ta là Hoàng đế, chàng là Thục phi...
Thục phi đi rồi, đế vương cũng băng hà ---
~~~~~~~~~HOÀN CHÍNH VĂN~~~~~~~~~