Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi!

Chương 49




Hai người ngồi xuống, Phàn Kỳ vẫn không nói câu nào, chỉ nhìn Hứa Vị Trì mà cười. 

Hứa Vị Trì tránh ánh mắt cậu, cúi đầu khụ một tiếng, nhưng vẫn chưa hết ngượng, còn cầm ly nước trên bàn lên gượng gạo uống một chút. 

Đặt ly nước xuống, Hứa Vị Trì hỏi: “Em muốn hỏi cái gì?”

Phàn Kỳ bật cười: “Trước đây anh đã bao giờ đu idol chưa?”

Hứa Vị Trì: “Chưa từng.”

Câu trả lời này Phàn Kỳ đã đoán được trước, cậu lại hỏi: “Anh có từng chơi với ai đu idol không?”

Hứa Vị Trì vẫn đáp: “Chưa từng.”

Phàn Kỳ lắc đầu thở dài, cậu biết ngay mà, đối với chuyện theo đu idol thì Hứa Vị Trì chắc chắn là một tờ giấy trắng. 

Antifan cái gì mà antifan. 

Phàn Kỳ nghĩ ngợi thoáng chốc, sau đó lấy điện thoại mở tấm hình mấy hôm trước, đọc đoạn bình luận kia: “Đen lẫn trong trắng, ngân hà trong mắt cũng phải chuyển dời. Tĩnh lặng là cậu, mà điên cuồng cũng là cậu. Mùa hè này, mỗi ngày mỗi đêm đều muốn đồng hành cùng Phàn Kỳ trong《 Người thứ hai 》. Chờ mong Phàn Kỳ,” Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn Hứa Vị Trì: “Cái này là do anh viết hở?”

Hứa Vị Trì lại uống nước: “Ừm.”

Phàn Kỳ: “Làm sao mà anh lại biết mấy thứ này? Nhìn qua cứ như fan lão làng ấy, lại còn like ảo.”

Hứa Vị Trì: “Like ảo là gì?”

Phàn Kỳ: “Bình luận này của anh tới hai chục ngàn lượt like, anh có biết không?”

Hứa Vị Trì gật đầu: “Biết.”

Phàn Kỳ: “Mua à?”

Hứa Vị Trì cười: “Chứ còn sao nữa.”

Phàn Kỳ cơ hồ muốn cười phá lên. 

Hứa Vị Trì: “Có lần không cẩn thận bấm vào một cái hot search, nhìn thấy quảng cáo của một ngôi sao nổi tiếng, còn nhìn thấy fan của anh ta bình luận giống vậy ở dưới, rất chỉnh tề.”

Phàn Kỳ bổ sung: “Nên anh cũng học theo?”

Hứa Vị Trì rũ mắt: “Ừm.”

Phàn Kỳ: “Có phải anh cảm thấy tất cả mấy thứ này em cũng nên có được hay không?”

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Phàn Kỳ vừa buồn cười mà lại vừa tức. Bây giờ cậu cứ có cảm giác như đang dạy trẻ nhỏ, mà đứa trẻ này chỉ là làm chuyện mình chưa từng biết bao giờ, cũng không thể tính là sai. 

Phàn Kỳ lại bấm điện thoại, mở hình ảnh mấy hôm trước Nhạc Nhạc gửi qua đưa cho Hứa Vị Trì xem: “Mấy cái này cũng là anh viết à?”

Hứa Vị Trì bấm phóng to ảnh xem thử. 

Phàn Kỳ: “Em cứ nghĩ là công việc của anh bận lắm, bây giờ xem ra…”

Hứa Vị Trì: “Không phải.”

“Không phải?” Phàn Kỳ tò mò: “Không phải cái gì? Không phải do anh viết á?”

Hứa Vị Trì ngẩng đầu nhìn vào mắt Phàn Kỳ: “Ừm.”

Phán Kỳ: “Vậy thì ai viết?”

Hứa Vị Trì nuốt nước miếng: “Trợ lý của anh.”

Lần này Phàn Kỳ nhịn cười không nổi nữa: “Anh còn có người quản lý Weibo luôn á?”

Hứa Vị Trì lại nói: “Cậu ấy cũng thuê vài người khác, nên không biết là ai viết.”

Phàn Kỳ ngẩng đầu lên, tâm tình phức tạp: “Anh còn có hẳn cả một ekip?”

Phàn Kỳ thật sự là bị Hứa Vị Trì chọc cho tức đến bật cười, đút tay vào túi quần nhìn Hứa Vị Trì. 

Sau một lúc lâu, Hứa Vị Trì mới hỏi: “Có vấn đề gì hả em?”

Phàn Kỳ: “……”

Hứa Vị Trì: “Cách nói không ổn à?”

Phàn Kỳ bật cười: “Không ổn chút nào.”

Phàn Kỳ bế tắc, không biết phải giải thích với Hứa Vị Trì như thế nào. 

Trong suy nghĩ của Hứa Vị Trì, theo đuổi thần tượng là nói gì cũng được, chắc sẽ khó mà hiểu mấy cái mà cậu nói, cũng khó mà hiểu được vấn đề xuất phát từ đâu. 

Kỳ thật những lời mà anh nói trên Weibo mà anh từng nói, nếu là thời đại trước thì là rất bình thường. 

Tuy rằng những lời khích lệ dành cho Phàn Kỳ có hơi khoa trương một chút, nhưng nếu đem so với những người khác thì không có ý công kích cá nhân, đưa ra kiến nghị tuy rằng cũng hơi thiếu đòn một chút, nhưng dù sao cũng là chân thành. Nhưng thời đại này đã không còn giống vậy, cứ hữu dụng thì đều được đón nhận, còn vô cùng thì bỏ qua. 

Thời nay là thời cho dù hữu dụng cũng không ai muốn nghe, mà anh không muốn nghe thì đành nghe bọn họ mắng vậy. 

Thế giới trên mạng quá phức tạp, càng đừng nói đến chuyện Hứa Vị Trì dùng hẳn tên idol làm tên nick, cho dù nói gì cũng không còn là chuyện của mình anh, mỗi lần bị mắng là cả fandom đều bị mắng cùng. 

Phàn Kỳ cảm thấy nếu giải thích như này thì dài dòng quá, bèn nói ngắn gọn súc tích: “Cái này anh đừng có đụng vào, em hiểu tâm ý của anh là được rồi.”

Cũng may Hứa Vị Trì là một đứa trẻ ngoan, Phàn Kỳ vừa nói anh đã đồng ý ngay: “Được.”

Nhưng Phàn Kỳ vẫn rất tò mò: “Vì sao anh lại muốn làm chuyện này? Em hơi không hiểu, không phải tụi mình đang ở bên nhau rồi à?”

Hứa Vị Trì nghĩ một chút: “Lần trước xúc động muốn đầu tư vào bộ phim của em nhưng bị em từ chối, anh muốn làm cái gì đó cho em, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.”

Khóe miệng Phàn Kỳ khẽ cong lên: “À…”

Hiểu rồi. 

Phàn Kỳ cứ cười mãi cười mãi không dừng lại được. 

“Nếu anh đã có tâm như vậy, cày số liệu cho em còn chẳng bằng lấy tài nguyên cho em,” Phàn Kỳ sờ cằm: “Anh à, em cho anh một cơ hội nè.”

Hứa Vị Trì hỏi thẳng: “Tên gì thế?”

Phàn Kỳ: “Người Poker.”

Hứa Vị Trì cười: “Anh biết nó.”

Phàn Kỳ kinh ngạc: “Anh biết á?”

Hứa Vị Trì: “Biết.”

Phàn Kỳ chớp chớp mắt. 

Sáng nay lúc chị Dương nói với cậu, cậu cũng không có cảm giác gì lắm, nhưng lúc nãy rảnh rỗi mở ra xem thử tài liệu và thiết lập nhân vật mà chị Dương đã gửi, Phàn Kỳ chợt cảm thấy rất thích bộ phim này, cũng rất muốn diễn vai này. 

Tuy rằng lui một bước mà nói thì vai nam ba cũng rất được, nhưng nếu đã có cơ hội diễn vai chính thì ai lại chọn vai nam ba. 

Phàn Kỳ liếm môi, nghĩ chắc Hứa Vị Trì chắc cũng hiểu được: “Vậy thì?”

Hứa Vị Trì thoáng suy nghĩ: “Cho anh thêm mấy ngày, anh nghiên cứu một chút.”

Phàn Kỳ gật đầu: “Okay, anh cứ nghiên cứu cẩn thận, nếu có nguy cơ gì thì thôi bỏ đi.”

Hứa Vị Trì cười: “Anh biết rồi.”

Người một nhà cần giải quyết chuyện gì cũng ngắn gọn súc tích như thế, đàn ông trưởng thành chín chắn thì dễ nói chuyện, đàn ông quyến rũ làm việc thì sảng khoái, còn Hứa Vị Trì thì đẹp trai. 

Một công đôi việc. 

Phàn Kỳ cười cười, cầm lấy quả táo trên bàn cắn một miếng: “Đúng rồi, lúc nhắn tin cho em anh bảo hôm nay rảnh mà. Em cứ nghĩ hôm nay anh ở nhà chứ, vậy mà anh đi đâu thế?”

Phàn Kỳ nói xong, chìa quả táo mình đang gặm dở đến trước mặt Hứa Vị Trì. 

Hứa Vị Trì cũng cúi đầu cắn một miếng, nói: “Qua nhà ông nội.”

Phàn Kỳ nhất thời sửng sốt, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì hả anh?”

Phàn Kỳ là thế, có cái tật cứ mỗi lần nghe Hứa Vị Trì nhắc tới nhà là lại hoảng hốt, làm thế nào cũng không sửa được. 

Cũng giống như bệnh cứ quá năm ngày mà làm là sẽ phát sốt, đều là bệnh kinh niên. 

Hứa Vị Trì thấy Phàn Kỳ phản ứng mạnh như vậy thì bật cười, xoa xoa đầu cậu: “Có chuyện vui, muốn nghe không?”

Phàn Kỳ gật đầu: “Muốn muốn muốn!”

Hứa Vị Trì: “Em muốn nghe phiên bản chi tiết tỉ mỉ, hay là phiên bản ngắn gọn súc tích nào?”

Phàn Kỳ: “Đương nhiên là muốn nghe phiên bản kể chuyện cổ tích rồi,” Phàn Kỳ lại đưa quả táo tới trước mặt Hứa Vị Trì: “Hứa tiên sinh nhanh lên nhanh lên.”

Hứa tiên sinh đẩy quả táo của Phàn Kỳ ra, gật đầu tỏ ý cảm ơn, tiếp theo rất phối hợp mà vỗ tay một cái như đang đánh bảng. 

Phàn Kỳ bị hành động của anh làm cho không nhịn được mà cười nghiêng ngả: “Ha ha ha ha ha ha.”

Hứa Vị Trì: “Trước nay anh với ông nội không thân với nhau, vì chuyện của mẹ anh, nên anh với cha anh cũng không phải thân lắm.”

Chuyện này thì Phàn Kỳ có biết một chút. Sau khi cha Hứa Vị Trì qua đời, sản nghiệp của gia đình anh ở Úc còn chưa có ai kế thừa, Hứa Vị Trì và mẹ kế của anh bắt đầu tranh đoạt. Mà trong hoàn cảnh như vậy, Hứa Vị Trì vẫn có thể đoạt được. 

Woa…

Bạn trai mình cũng giỏi quá đi.

Chỉ có điều đu idol hơi dở. 

Hai mẹ con Hứa Thịnh di truyền được gen nịnh hót, không chỉ nịnh hót cha, còn nịnh hót cả ông nội. 

Cha Hứa Vị Trì háo sắc, dễ bị dụ dỗ, nhưng ông nội thì không. 

“Ông nội là một người yêu tiền, ông ấy chỉ giao quyền lực cho người có năng lực, như vậy ông sẽ có được càng nhiều tiền hơn,” Hứa tiên sinh kể chuyện nói đến đây thì dừng một chút: “Ông như vậy, vừa dễ mà vừa khó.”

Hứa Vị Trì nhất định phải giành lấy tài sản nhà họ Hứa, anh không muốn để cho người phụ nữ kia bất cứ một phân tiền nào. 

Trần Vinh Quyên đúng là không dễ đối phó, nhưng cũng may, Hứa Thịnh chỉ là một tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp. 

“Trưa nay ông nội gọi anh tới, nhưng không gọi Hứa Dục, mà sau khi anh qua bên đó thì thấy Trần Vinh Quyên và Hứa Thịnh cũng đang ở đó.”

Hứa Vị Trì vừa nói vừa nhìn Phàn Kỳ. 

Phàn Kỳ vỗ tay cái bốp: “Có biến!”

Hứa Vị Trì cười: “Đúng vậy.”

Lúc đầu ngoài mặt mọi người đều duy trì hòa bình, mãi đến khi ăn cơm xong, quản gia mới đưa cho ông nội một phong thư.

“Trần Vinh Quyên hết kiên nhẫn nổi rồi.”

Phàn Kỳ đột nhiên hồi hộp: “Dày không?”

Hứa Vị Trì giơ tay lên minh họa khoảng 5cm: “Dày cỡ này.”

Phàn Kỳ đoán: “Ảnh chụp hả anh?”

Hứa Vị Trì gật đầu: “Ừm.”

Phàn Kỳ lại đoán tiếp: “Ảnh chụp của hai đứa mình đúng không?”

Hứa Vị Trì mỉm cười, bàn tay vuốt ve gương mặt Phàn Kỳ: “Em thông minh lắm.”

Phàn Kỳ gỡ tay của Hứa Vị Trì ra: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó,” Hứa Vị Trì nói: “Ông nội anh mở ra ngay trước mặt tất cả mọi người.”

Phàn Kỳ nín thở.

Chỉ có ông nội mới nhìn thấy nội dung ảnh chụp, sau đó mọi người bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lông mày ông càng lúc càng nhíu tợn. 

“Là ai thế?” Trần Vinh Quyên đột nhiên nói một câu âm dương quái khí: “Chọc ba giận như vậy.”

Trần Vinh Quyên nói cong thì liếc nhìn Hứa Vị Trì một cái. 

Rõ ràng Hứa Vị Trì không hề cố tình khiến cho bầu không khí trở nên hồi hộp, nhưng Phàn Kỳ cũng vẫn cứ hồi hộp hẳn lên. 

Phàn Kỳ hỏi: “Anh có lo lắng không?”

Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không lo.”

Anh không chỉ không lo lắng chút nào, mà còn cực kỳ bình tĩnh tiếp tục ăn canh. 

Trần Vinh Quyên nhìn thấy Hứa Vị Trì như vậy, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Mày chết đến nơi rồi.”, lại quay sang nhìn ông nội, vẫn giọng điệu nịnh hót: “Ba à, tài sản nhà họ Hứa không thể giao cho người không có thế hệ sau, đàn ông với đàn ông thì làm gì có tiền đồ. Thằng em đã thế, không nghĩ tới thằng anh cũng thế nốt.”

Phàn Kỳ đột nhiên nắm lấy tay Hứa Vị Trì. 

Hứa Vị Trì vỗ vỗ tay Phàn Kỳ: “Bà ta vừa nói xong thì ông nội anh đã tức giận ném ảnh chụp ra.”

Nhưng mà ảnh không ném tới trước mặt Hứa Vị Trì, mà là rơi xuống ngay trước mặt Hứa Thịnh ngồi bên phải. 

Ảnh vừa rơi ra, cũng trượt tới trước mặt Trần Vinh Quyên. 

Hai người cúi đầu nhìn, nhưng lại nhìn thấy ảnh Hứa Thịnh đang ôm hôn một người đàn ông mặt tây trang bên bờ sông.

Hứa Thịnh lập tức đứng lên, sắc mặt trắng bệch. 

“Ông nội, cái này…”

Ông nội hỏi Hứa Thịnh: “Đây có phải mày không?”

Hứa Thịnh bất lực mà nhìn Trần Vinh Quyên, đôi mắt bà ta đỏ lên. Một lúc sau, “chát” một tiếng, một cái tát rơi vào mặt Hứa Thịnh. 

Hứa Vị Trì lau tay, từ đầu đến cuối chỉ như một người xem kịch ngồi đó, không hề có phản ứng gì. 

Thậm chí anh còn muốn nói: “Trần Vinh Quyên, không ngờ bà lại công bằng đến vậy, ngay cả ảnh của con mình mà cũng đưa tới đây.”

Trần Vinh Quyên: “Mày…”

Hứa Vị Trì lạnh nhạt nhìn Trần Vinh Quyên. 

Trần Vinh Quyên tức đến chịu không nỏi, lại quay sang tát Hứa Thịnh một cái nữa. 

“Đồ vô dụng.”

Kể xong, Hứa Vị Trì giơ tay khép chiếc cằm đang hạ xuống vì kinh ngạc của Phàn Kỳ. 

Hứa Vị Trì: “Hay không?”

Phàn Kỳ gật đầu, vỗ tay: “Giọng kể chuyện bình thường không có gì đặc biệt, nhưng cốt truyện thì quá là xuất sắc luôn.” Phàn Kỳ ghé đầu tới một chút: “Nhưng mà lạ nhỉ, tại sao vậy?”

Hứa Vị Trì lời ít ý nhiều: “Phong thư đã bị anh tráo đi rồi.”

Phàn Kỳ: “À!”

Phàn Kỳ lại hỏi: “Người đàn ông ở bên Hứa Thịnh là ai?”

Hứa Vị Trì: “Hứa Dục bảo cậu ta tên là Tăng Thần.”

Nghe vậy, Phàn Kỳ nhíu mày: “Là cậu ta sao?”

Hứa Vị Trì: “Sao thế?”

Phàn Kỳ bắt đầu cáo trạng: “Cậu ta bắt nạt em trai của anh đó, chính là chướng ngại vật đầu tiên trên con đường thành danh của em trai anh, cực kỳ đáng ghét. Anh đừng có bỏ qua cho cậu ta đấy, tổng giám đốc bá đạo.”

Hứa Vị Trì như có điều suy nghĩ.

Phàn Kỳ thò đầu tới một chút: “Hứa tổng, trời lạnh rồi…”

Hứa Vị Trì: “Cái gì?”