Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi!

Chương 48




Không ngờ rằng Hứa Vị Trì lại chủ động trêu chọc người khác, mà lại còn là phong cách trắng trợn táo bạo thế này.

Phàn Kỳ cam chịu, ai bảo người này là anh yêu của cậu cơ chứ.

Vì lúc tối nói chuyện với Tô Nguyên Cửu nhắc đến mấy chuyện kia, nên trước khi ngủ Phàn Kỳ đã hỏi Hứa Vị Trì để hiểu rõ thêm một chút về  Hứa Vị Trì, Tô Nguyên Cửu, và nhà họ Hứa.

Nói là hai người bọn họ đã sớm ăn nhịp với nhau, từ đầu năm nay đã có một chút manh mối, Hứa Vị Trì làm việc ở Úc, còn Tô Nguyên Cửu thì cung cấp tin tức trong nước cho anh.

Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đang đi vào quỹ đạo, bọn họ không sợ mẹ của Hứa Thịnh gây chuyện nữa, ngược lại còn sợ mẹ Hứa Thịnh không gây chuyện.

Cụ thể thì Phàn Kỳ nghe cũng không hiểu, vậy nên Hứa Vị Trì cũng không nói tỉ mỉ, nằm nói đến cuối cùng cả hai đều mệt nhoài.

Sau đó không biết là Phàn Kỳ nằm mơ hay là vì lý do nào khác, cậu nghe thấy Hứa Vị Trì nói với mình: “Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Phàn Kỳ nghe được một câu hứa hẹn như vậy của Hứa Vị Trì cũng không dễ dàng gì, dù là nằm mơ hay là thật, Phàn Kỳ nhất định sẽ trả lời lại anh: “Em cũng vậy.”

Ngày hôm qua hai người chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm, sáng sớm khi Phàn Kỳ tỉnh dậy, trong lúc mơ màng thì cảm nhận được Hứa Vị Trì đang ôm lấy cậu.

Hứa Vị Trì nói: “Chữa sốt cho em.”

Sau đó Phàn Kỳ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Có lẽ là vì ngày hôm qua Phàn Kỳ đã nói sáng mai phải đến công ty, sáng nay sau khi làm xong, Phàn Kỳ nhìn đồng hồ thì vẫn chưa đến bảy giờ.

Vào giờ phút này cậu thật sự rất muốn mắng người, thậm chí cậu còn cảm thấy là Hứa Vị Trì cố ý mượn chuyện cậu bị sốt để làm cậu.

Hầy, buồn ngủ quá đi mất.

Thế nhưng vào lúc Hứa Vị Trì bước ra khỏi phòng tắm, thì cơn giận của Phàn Kỳ lại hóa thành mây bay.

Anh đẹp trai quá đi à.

Sao anh ấy lại đẹp trai thế nhỉ.

Phàn Kỳ chẳng lẽ mày không muốn sao?

Đến khi tỉnh dậy lần nữa, cũng là lúc bên studio đang gọi hồn Phàn Kỳ.

Cậu nhìn tin nhắn một lúc sau đó cất điện thoại đi, chui vào ngực Hứa Vị Trì, đối mặt với anh.

Cậu thò móng vuốt ra, dùng lòng bàn tay từng chút từng chút phác họa đường nét khuôn mặt của Hứa Vị Trì, bắt đầu từ lông mày, đến chóp mũi, đến miệng, đến cằm, đến tai, đến vầng trán.

Cuối cùng, cậu áp cả bàn tay lên trên má Hứa Vị Trì, mà vào lúc này Hứa Vị Trì cũng bỗng mở mắt ra.

“Cuối cùng cũng đã dậy rồi ha.”

Trong mắt Hứa Vị Trì còn hằn tơ máu do mới vừa tỉnh ngủ, anh thầm “Ừm” một tiếng.

Phàn Kỳ cười nói với Hứa Vị Trì: “Em đi đây, phải đến công ty.”

Hứa Vị Trì nắm lấy tay Phàn Kỳ, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Phàn Kỳ: “8 giờ.”

Hứa Vị Trì nhắm mắt lại, rồi “Ừm” một tiếng.

Phàn Kỳ: “Vậy sao Hứa tiên sinh còn chưa buông em ra?”

Hứa Vị Trì khẽ cười.

Không những không thả mà Hứa Vị Trì còn kéo Phàn Kỳ vào trong ngực mình.

Thì thầm nói: “Một phút.”

Phàn Kỳ dựa vào ngực Hứa Vị Trì cười nhẹ. 

Cậu cũng nhắm mắt lại, thầm đếm tới sáu mươi giây, rồi ngẩng đầu lên.

Lần này Hứa Vị Trì rất phối hợp, Phàn Kỳ vừa khẽ đẩy thì Hứa Vị Trì đã dậy.

“Cùng ăn sáng không?” Hứa Vị Trì hỏi.

Phàn Kỳ lắc đầu: “Thôi, em ăn đại cái gì là được, sắp phải họp rồi.”

Hứa Vị Trì: “Anh đưa em đi nhé?”

Phàn Kỳ lắc đầu, vỗ vỗ mặt Hứa Vị Trì: “Đừng, có xe công ty đến đây, anh ngủ một giấc thật ngon đi nhé.”

Hứa Vị Trì lại “ừm” một tiếng, hơi kéo tay Phàn Kỳ: “Trưa thì sao?”

Phàn Kỳ: “Có lẽ sẽ không về.”

Hứa Vị Trì: “Còn tối thì sao?”

Phàn Kỳ: “Tối thì không nói chắc được, để nói sau đi.”

Hứa Vị Trì: “Được.”

Sau khi Phàn Kỳ đi không bao lâu, Hứa Vị Trì cũng rời giường rửa mặt một hồi rồi xuống lầu, đang lúc ăn sáng thì điện thoại của anh bỗng vang lên.

Là người ông nội mà nếu không có chuyện gì thì sẽ không gọi cho anh.

Hứa Vị Trì lau tay, cầm điện thoại lên nhận máy.

“Ông nội.”

Bên kia: “Ừ, đang ở Lâm Thành?”

Hứa Vị Trì: “Vâng.”

Ông nội: “Trưa hôm nay về đây dùng cơm.”

Hứa Vị Trì ném giấy vào thùng rác: “Dạ.”

Sau khi cúp máy, Hứa Vị Trì gửi tin nhắn cho Hứa Dục, hỏi xem ông nội có gọi cậu về dùng cơm hay không.

Không lâu sau Hứa Dục đã trả lời, cậu ta nhắn lại là không có.

Hai chữ “Không có” này làm cho Hứa Vị Trì hơi nhíu mày lại.

Xem ra đây không phải bữa cơm gia đình bình thường.

Hứa Vị Trì ngẫm nghĩ rồi cầm điện thoại lên gọi cho thư ký.

Chỉ mới rung chuông vài giây thì thư ký đã nhận máy.

Hứa Vị Trì: “Đi tra thử xem gần đây Trần Vinh Quyên đang làm gì, bà ta có đi đến nơi nào khả nghi hay không, đi đâu gặp ai.”

Trợ lý: “Vâng.”

Hứa Vị Trì: “Cũng tra xem gần đây Hứa Thịnh đang làm gì.”

Trợ lý: “Dạ”

Hứa Vị Trì: “Gửi cho tôi trước mười giờ.”

Trợ lý: “Được.”

Chưa đến mười giờ, mới qua một tiếng thì Hứa Vị Trì đã nhận được tin thư ký gửi vào email, anh nhấp vào mở ra xem, rồi nở nụ cười.

Anh đóng email lại, lại gọi cho một thư ký khác.

“Hứa tổng.” Bên kia cũng nghe máy ngay chỉ sau vài giây.

Hứa Vị Trì: “Mấy cái kịch bản lần trước Khương tổng gửi qua, anh đi tra xem cái nào tốt, trừ những cái đó ra thì cũng nên để ý tới mấy cái kịch bản khác nữa, gần đây anh không bận việc gì cả, tập trung lo vụ này đi, tuần sau gửi kết quả cho tôi.”

Trợ lý: “Dạ.”

Hứa Vị Trì cúp máy, trong đầu anh đột nhiên hiện lên bộ dáng khổ sở đêm qua của Phàn Kỳ, anh để cái ly trên tay xuống, cầm điện thoại lướt vào Weibo…

Lần này Phàn Kỳ về Lâm Thành cũng xem như là không trắng tay mà về, cũng không biết là trời cao thương hại cậu, hay là ông trời bắt đầu nhìn trúng cậu, mà sáng nay cậu vừa đến công ty thì chị Dương đã thông báo cho cậu một tin tốt, rằng có một bộ phim khác tên《 Người Poker 》đang tuyển diễn viên.

Đây là một đoàn phim rất tốt, đạo diễn ổn, tin tức vừa thả ra không bao lâu. Ngày hôm qua sau khi chị Dương biết tin thì đã thức thâu đêm đi tìm hiểu.

“Vai chính rất thích hợp với em.” Chị Dương nói.

Phàn Kỳ bỗng dừng bước nhìn chị Dương, chị Dương cũng nhìn Phàn Kỳ, hai người cùng nhau nở nụ cười.

Chị Dương: “Ôi chao, sống phải có ước mơ không phải sao, em không biết hiểu bây giờ sức hút của em tăng nhanh ra sao đâu, chị cảm thấy vai chính này có thể giành được, nếu như không lấy được thì chị vẫn còn nhìn trúng một nhân vật khác trong bộ phim đó, cũng rất thích hợp với em, đã gửi vào hòm thư của em rồi đấy nhé, họp xong rồi thì mau vào xem thử.”

Phàn Kỳ khoa tay múa chân ra dấu OK với chị Dương.

Chị Dương đột nhiên bật cười vui mừng: “Cũng may con đường diễn xuất của em rộng lớn, cái gì cũng diễn được, cho dù lùi một bước thì cũng có chỗ dựa tư bản vững chắc rồi.”

Phàn Kỳ bật cười: “Nhưng cái chỗ dựa tư bản này em lại không muốn.”

Chị Dương chỉ cười cười.

Đoàn ekip của Phàn Kỳ đã có thói quen tự an ủi mình, ngày hôm qua không lấy được nhân vật, bữa nay tới đây mọi người lại hay biết chuyện này, tiếng cười hi hi ha ha vang lên bắt đầu thảo luận lịch trình tiếp theo với Phàn Kỳ về《Poker Người》.

Ngoài ra còn có một chuyện.

Khi cuộc họp gần đến gần cuối, Nhạc Nhạc gọi Phàn Kỳ một tiếng, rồi báo với cậu: “Phàn Kỳ, người tên Fan Phàn Kỳ lại có hành động.”

Phàn Kỳ ngẩng đầu lên: “Lại thế nào?”

Nhạc Nhạc đưa cho cậu một tờ giấy, vẻ mặt rất kỳ quái, nói: “Anh xem rồi sẽ biết.”

Phàn Kỳ nhận lấy trong nghi ngờ, cúi đầu nhìn thử, trên giấy là một ít tin tức và đầu mối về Fan Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ nhìn thử…

Hửm…

Phàn Kỳ: “…”

Cái này…

Mà ở một bên khác, Hứa Vị Trì mới vừa bước ra khỏi nhà ông mình, anh vừa mở điện thoại lên thì đã nhìn thấy một chuỗi tin nhắn do Phàn Kỳ gửi đến.

Phàn Phàn: Anh ở đâu?

Phàn Phàn: Anh đang làm gì?

Phàn Phàn: Anh đã ăn cơm xong chưa?

Phàn Phàn: Tại sao anh không trả lời em?

Phàn Phàn: Mỗi một câu em đều phải thêm một từ đó ôi trời.

Phàn Phàn: À có một câu trên dư ra hai từ kìa.

Hứa Vị Trì cúi đầu cười khẽ, trả lời lại Phàn Kỳ.

Hứa Vị Trì: Anh ăn rồi.

Hứa Vị Trì: Em đang ở đâu?

Đợi một phút chưa thấy Phàn Kỳ trả lời, Hứa Vị Trì đoán chắc là Phàn Kỳ đang bận.

Nghĩ một lúc, Hứa Vị Trì vẫn gửi cho Phàn Kỳ một tin nhắn.

Hứa Vị Trì: Hôm nay anh không bận gì cả.

Hứa Vị Trì: Có rảnh thì gọi cho anh.

Vừa ra ngoài, tài xế lập tức mở cửa ghế sau ra cho anh.

“Hứa tổng.” Sau khi ngồi vào rồi, thư ký vẫn luôn ngồi chờ trong xe lập tức quay đầu lại chào.

Hứa Vị Trì duỗi tay: “Ở chỗ của anh sao?”

Trợ lý gật đầu: “Đúng vậy.”

Dứt lời, trợ lý lấy một túi hồ sợ ra từ trong cặp.

Trong túi hồ sơ là một chồng ảnh chụp rất dày, Hứa Vị Trì cúi đầu nhìn, thấy một tấm hình không rõ nét, có các loại ảnh chụp giữa anh và Phàn Kỳ.

Cửa khách sạn, nhà hàng, Phàn Kỳ đội mũ lưỡi trai ngồi trên xe anh, còn có cả ảnh chụp bọn họ hôn môi trong xe.

Hứa Vị Trì hơi nghiến răng, bỏ ảnh chụp lại vào trong túi của mình.

Qua một lúc nữa, điện thoại của Hứa Vị Trì bỗng nhiên vang lên, anh vội vàng cầm lên xem, lại thấy bên trên màn hình hiển thị là Hứa Dục.

Hứa Vị Trì nhíu mày, cầm lấy điện thoại nghe.

“Anh.” Bên kia gọi.

Hứa Vị Trì: “Sao thế?”

Hứa Dục: “Trưa nay anh đến chỗ ông nội hả?”

Hứa Vị Trì: “Có tới.”

Hứa Dục: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Hứa Vị Trì lời ít mà ý nhiều tường thuật lại đơn giản mọi chuyện một lần, Hứa Dục ở đầu dây bên kia nghe xong cười không ngớt.

“Đúng là tự cho mình thông minh.” Hứa Dục vừa cười vừa nói tiếp: “Mấy ảnh chụp của Hứa Thịnh thì sao? Có thể cho em xem thử không.”

Hứa Vị Trì cầm lấy điện thoại, bấm vài cái: “Gửi qua cho em rồi.”

Hứa Dục cất giọng ăn dưa: “Em biết người đàn ông này là ai rồi.” 

Hứa Vị Trì: “Là ai?”

Hứa Dục: “Tăng Thần, một người rất đáng ghét, quả nhiên, nồi nào úp vung nấy.”

Hứa Vị Trì thoáng mỉm cười.

Sau khi Hứa Dục cúp máy, Hứa Vị Trì lại đưa mắt nhìn điện thoại, nhưng vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào từ Phàn Kỳ.

Anh cất điện thoại vào, khoảng thời gian còn lại, có chút mệt mỏi mà dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng Hứa Vị Trì lại không ngờ tới đó chính là, cái người không trả lời tin nhắn của anh thế mà lại ngồi rình trước cửa nhà anh.

Khi Hứa Vị Trì đi lên lầu vừa nhìn thấy người suýt nữa đã hoảng sợ.

Anh lấy điện thoại ra, xác định là Phàn Kỳ không hề gửi tin nhắn cho anh thì mới bước qua.

“Sao không nói cho anh một tiếng?” Hứa Vị Trì hỏi.

Phàn Kỳ không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nhìn Hứa Vị Trì.

Hứa Vị Trì: “Chờ bao lâu rồi?”

Bàn tay Phàn Kỳ vẫn nhét vào túi như trước, đôi mắt mang ý cười nhìn Hứa Vị Trì.

Hứa Vị Trì lấy chìa khóa ra: “Một lát anh đổi khóa vân tay, em đến lưu vào đi.”

Phàn Kỳ vẫn không nói lời nào.

Hứa Vị Trì hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại nhìn anh như thế.”

Phàn Kỳ thoáng cười một cái, lúc này mới đi đến gần anh.

Còn tiện tay lấy điện thoại ra.

Tầm mắt Hứa Vị Trì dừng trên điện thoại của Phàn Kỳ, thấy cậu cầm điện thoại mở Weibo ra, lại thấy trên màn hình chính là trang chủ của “Fan Phàn Kỳ”.

Tay Hứa Vị Trì bỗng khựng lại.

Phàn Kỳ: “Hửm?” 

Yết hầu Hứa Vị Trì trượt một cái: “Cái gì?”

Phàn Kỳ cười: “Hứa Vị Trì, tai anh đỏ lên hết rồi kìa.”

Hứa Vị Trì mở cửa ra, né tránh ánh mắt của Phàn Kỳ: “Đi vào trong rồi nói.”

Phàn Kỳ cười một cái, cũng đi theo vào trong: “Là anh thật à?”

Hứa Vị Trì ngẫm nghĩ, vẫn đành nói: “Ừm.”

Phàn Kỳ: “Đệt.”

Phàn Kỳ: “Ha ha há há ha ha ha.”

Phàn Kỳ vội vàng đi vào, đóng cửa lại, bổ nhào lên lưng Hứa Vị Trì.

Phàn Kỳ: “Em thật sự không ngờ đó chính là anh đấy.”

Phàn Kỳ: “Hôm nay khi Nhạc Nhạc đưa cho em xem đầu mối, cuối cùng em mới nghĩ tới đó là anh.”

Phàn Kỳ: “Gì đây nhỉ Hứa Vị Trì.”

Phàn Kỳ: “Anh ơi, em xin anh đừng gửi những bình luận kỳ quái đó nữa, đừng có đu idol nữa, có được không?”

Hứa Vị Trì cúi đầu thay giày, không nói câu nào.

Phàn Kỳ vừa thấy bất lực lại vừa cảm thấy buồn cười: “Sau này cứ trực tiếp theo đuổi em là được rồi, anh đừng làm mấy trò này nữa nhé.”