Đừng Nói Một Ai

Chương 22




Thanh tra Roland Dimonte và Kevin Krinsky của bộ phận phụ trách những vụ án mạng của Sở cảnh sát thành phố New York đến hiện trường đầu tiên, thậm chí trước cả cảnh sát mặc đồng phục. Dimonte, một người đàn ông tóc dầu đam mê bốt da rắn gớm guốc và tăm xỉa răng bị nhai nát, tiến lên trước. Anh ta hét lên ra lệnh. Hiện trường tội ác ngay lập tức được khoanh lại. Một vài phút sau, các kỹ thuật viên phòng lab từ Đơn vị Hiện trường Tội ác đến và tản ra làm việc.

“Cách ly nhân chứng,” Dimonte nói.

Chỉ có hai người: một ông chồng và một kẻ lập dị bí ẩn vận đồ đen. Dimonte nhận thấy người chồng có vẻ quẫn trí, mặc dù có thể là giả vờ. Nhưng cái gì quan trọng thì làm trước.

Dimonte, vẫn nhai tăm, dẫn kẻ lập dị bí ẩn - tên hắn, chẳng lấy gì làm lạ, Arturo - sang một bên. Tên nhóc xanh mét. Thông thường, Dimonte sẽ đoán là ma túy, nhưng hắn đã nôn ra mật xanh mật vàng khi tìm thấy thi thể.

“Cậu ổn chứ?” Dimonte hỏi. Như thể anh ta quan tâm.

Arturo gật đầu.

Dimonte hỏi nó có gì bất thường xảy ra liên quan đến nạn nhân gần đây không. Có, Arturo trả lời. Việc gì? Hôm qua, Rebecca có nhận một cú điện thoại khiến cô bị xáo trộn. Ai gọi? Arturo không rõ, nhưng một giờ sau, có thể chưa đến, Arturo không chắc - một người đàn ông ghé đến gặp Rebecca. Khi người đó đi rồi, Rebecca khủng hoảng tột độ.

“Cậu có nhớ tên người đàn ông đó không?”

“Beck,” Arturo nói. “Cô ấy gọi anh ta là Beck.”

Shauna bỏ tấm ga trải giường của Mark vào máy sấy. Linda đến sau cô.

“Nó lại đái dầm,” Linda nói.

“Chúa ơi, em thật am tường.”

“Đừng xấu tính thế.” Linda bước đi. Shauna mở miệng xin lỗi, nhưng không nói được gì. Khi cô chuyển đi lần đầu tiên - lần duy nhất - Mark đã phản ứng rất tồi tệ. Bắt đầu đái dầm. Khi cô và Linda tái hợp, việc đái dầm chấm dứt. Cho đến bây giờ.

“Nó biết chuyện gì đang xảy ra,” Linda nói. “Nó có thể cảm nhận thấy sự căng thẳng.”

“Thế em muốn tớ làm thế nào, hả Linda?”

“Bất cứ điều gì cần phải làm.”

“Tớ sẽ không chuyển đi nữa đâu. Tớ hứa.”

“Rõ ràng như thế chưa đủ.”

Shauna ném một miếng làm mềm vải vào máy sấy. Nỗi mệt mỏi hằn lên khuôn mặt cô. Cô không cần cái này. Cô là một người mẫu kiếm bộn tiền. Cô không thể đến chỗ làm mà dưới mắt sưng húp thâm quầng hay tóc không óng mượt được. Cô không cần cái thứ phải gió này.

Cô chán ngấy tất cả rồi. Chán việc nội trợ không hợp với cô chút nào. Chán sức ép do những tay cải cách xã hội khốn nạn gây ra. Quên đi sự cố chấp, điều đó thì dễ. Nhưng sức ép lên một cặp đồng tính nữ với một đứa trẻ - do những kẻ ủng hộ được cho là có thiện chí đặt ra - còn quá mức ngạt thở. Nếu mối quan hệ này tan vỡ, nó sẽ là sự thất bại cho toàn bộ chủ nghĩa đồng tính hay thứ gì đó chết tiệt như vậy, như thể mấy cặp đôi không đồng tính chả bao giờ chia tay nhau ấy. Shauna không phải là một chiến sĩ tham gia thập tự chinh. Cô biết điều đó. Ích kỷ hay không, hạnh phúc của cô sẽ không bị hy sinh trên bệ thờ của “điều thiện vĩ đại hơn”.

Cô tự hỏi không biết Linda có cảm thấy thế không.

“Em yêu cậu,” Linda nói.

“Tôi cũng yêu em.”

Họ nhìn nhau. Mark lại đang đái dầm. Shauna không thể hy sinh bản thân vì điều thiện vĩ đại hơn. Nhưng cô sẽ hi sinh vì Mark.

“Vậy mình làm gì đây?” Linda hỏi.

“Mình sẽ giải quyết được.”

“Cậu nghĩ mình có thể ư?”

“Em có yêu tớ không?”

“Cậu biết em có mà,” Linda nói.

“Em có vẫn nghĩ tớ là sinh vật tuyệt vời, thú vị nhất trên hành tinh xanh của Chúa không?”

“Ồ, vẫn ạ,” Linda nói.

“Tớ cũng thế.” Shauna mỉm cười với cô. “Tớ là cái gai ở mông bị chứng ái kỷ.”

“Ừ, đúng thế.”

“Nhưng tớ là cái gai ở mông bị chứng ái kỷ của em.”

“Quá chuẩn.”

Shauna dịch lại gần hơn. “Tớ không dành cho một cuộc đời với những mối quan hệ dễ dàng. Tớ hay thay đổi.”

“Cậu gợi cảm chết đi được khi thay đổi,” Linda nói.

“Và ngay cả khi tớ không thế.”

“Ngậm miệng lại và hôn em đi.”

Chuông cửa ở dưới kêu. Linda nhìn Shauna. Shauna nhún vai. Linda nhấn nút trên máy điện đàm nội bộ và nói, “Vâng?”

“Đó có phải là Linda Beck?”

“Ai đấy?”

“Tôi là đặc vụ Kimberly Green của Cơ quan điều tra Liên bang. Tôi đi cùng đồng sự, đặc vụ Rick Peck. Chúng tôi xin phép lên trên và hỏi cô vài câu.”

Shauna vươn người tới trước khi Linda kịp trả lời. “Luật sư của chúng tôi tên là Hester Crimstein,” cô hét vào máy điện đàm nội bộ. “Ông có thể gọi cho bà ấy.”

“Cô không bị tình nghi phạm tội gì cả. Chúng tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu hỏi...”

“Hester Crimstein,” Shauna ngắt lời. “Tôi chắc là ông có số của bà ấy. Một ngày thực sự tốt lành nhé.”

Shauna nhả nút nhấn ra. Linda nhìn cô. “Cái quái gì thế?”

“Em trai em gặp rắc rối.”

“Sao cơ?”

“Ngồi xuống nào,” Shauna nói. “Chúng mình cần nói chuyện.”

Raisa Markov, nữ y tá chăm sóc ông nội của bác sĩ Beck, mở cửa sau tiếng gõ mạnh. Đặc vụ Carlson và Stone, giờ đây liên kết làm việc với thanh tra Dimonte và Krinsky của Sở cảnh sát thành phố New York, đưa cho cô ta tờ giấy.

“Lệnh của liên bang,” Carlson tuyên bố.

Raisa bước qua một bên không phản ứng. Cô đã lớn lên ở Xô viết. Sự hung hăng của cảnh sát không khiến cô sợ hãi.

Tám tay nhân viên của Carlson ùa vào nơi ở của Beck và tản ra.

“Tôi muốn tất cả mọi thứ được ghi lại,” Carlson hét lớn. “Không sai sót.”

Họ nhanh tay hy vọng đi trước Hester Crimstein nửa bước. Carlson biết rằng Crimstein, giống như nhiều luật sư biện hộ đỏm dáng trong thời đại hậu OJ Simpson này, như một bên nguyên liều mạng, sẽ bám lấy những luận chứng về sự kém cỏi và/hoặc hành vi sai trái của cảnh sát. Mọi bước đi/di chuyển/hơi thở sẽ được ghi chép lại và được đưa ra làm chứng.

Khi Carlson và Stone đầu tiên xông vào studio của Rebecca Schayes, Dimonte không vui vẻ gì mấy khi nhìn thấy họ. Đã có trò vật tay thường lệ giữa những đấng nam nhi hàng xóm cảnh-sát-địa-phương-đối-đầu-với-FBI. Rất ít thứ hợp nhất được lực lượng FBI và cảnh sát địa phương, đặc biệt trong một thành phố lớn như New York.

Nhưng Hester Crimstein là một trong những thứ đó.

Cả hai bên biết rằng Crimstein là một mụ che đậy lão luyện và chó săn trong công chúng. Cả thế giới sẽ theo dõi. Không ai muốn bị loại ra vì kém cỏi. Đó chính là lực đẩy ở đây. Vì vậy họ thành lập một liên minh bằng tất cả sự tin tưởng của một cái bắt tay Palestine-Israel, bởi vì cuối cùng, cả hai bên biết họ cần chụm đầu lại và neo chặt được bằng chứng thật nhanh - trước khi Crimstein làm đục nước.

FBI đã có được lệnh khám nhà. Với họ đây chỉ là chuyện đơn giản, đi qua Tòa nhà Liên bang tới tòa án liên bang ở quận phía Nam. Nếu Dimonte và Sở cảnh sát thành phố New York muốn có một cái lệnh, họ phải đi đến trụ sở tòa án của Hạt ở New Jersey - quá mất thời gian trong khi Hester Crimstein ẩn náu ngay dưới gót chân họ.

“Đặc vụ Carlson!”

Tiếng hét gọi cất lên từ góc phố. Carlson chạy hết tốc lực ra ngoài, Stone lạch bạch theo sau. Dimonte và Krinsky chạy theo. Tại chỗ gờ đường, một đặc vụ liên bang trẻ đứng cạnh một thùng đựng rác đang mở ra.

“Cái gì thế?” Carlson hỏi.

“Có thể không phải thứ gì, thưa ngài, nhưng...” Tay đặc vụ liên bang trẻ chỉ xuống một thứ trông giống như một đôi găng tay bằng nhựa bị vứt bỏ vội vã.

“Gói chúng lại,” Carlson nói. “Tôi muốn ngay lập tức kiểm tra xem có vân tay dùng súng hay không.” Carlson quay sang Dimonte. Thời điểm để hợp tác hơn nữa - lúc này, bằng cách cạnh tranh. “Sẽ mất bao lâu để tiếng hành xong lại phòng lab chỗ anh?”

“Một ngày,” Dimonte nói. Bây giờ anh ta ngậm một cây tăm mới trong miệng và lại bắt đầu nhá nó khá nhiệt tình. “Có thể hai.”

“Không được. Chúng tôi sẽ phải đưa mẫu này ngay xuống phòng lab của chúng tôi tại Quantico.”

“Anh sẽ làm dở hơi như thế,” Dimonte cắm cảu bác lại.

“Chúng ta đã đồng ý theo cái gì nhanh nhất.”

“Ở lại đây là nhanh nhất,” Dimonte nói. “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Carlson gật đầu. Như anh ta đã mong đợi. Nếu bạn muốn cảnh sát địa phương ưu tiên hàng đầu một vụ, hãy đe dọa tước nó đi khỏi tay họ. Cạnh tranh. Mọi thứ đều tuyệt vời.

Nửa giờ sau, họ nghe thấy một tiếng hét khác, lần này đến từ gara. Một lần nữa họ chạy hết tốc lực theo hướng đó.

Stone huýt sáo khe khẽ. Dimonte nhìn chằm chằm. Carlson cúi xuống để nhìn kỹ hơn.

Ở đó, dưới những tờ báo trong một sọt rác, có một khẩu súng ngắn 9 ly. Hít qua một phát, họ biết khẩu súng vừa mới được dùng.

Stone quay sang Carlson. Anh ta chắc chắn để nụ cười của mình không bị máy quay bắt được.

“Bắt được hắn rồi,” Stone khẽ khàng nói.

Carlson không nói gì. Anh ta nhìn kỹ thuật viên gói khẩu súng lại. Rồi, khi đã nghĩ xong xuôi, anh ta bắt đầu cau mày.