Đừng Nói Một Ai

Chương 20




Lúc 2:00 A.M, tôi bò được lên giường và nằm ngửa ra. Trần nhà bắt đầu tạo ra những cú xoay tròn nốc-nhiều-quá-mức. Tôi bám chặt lấy cạnh giường và tì người lên đó.

Shauna trước đó hỏi tôi có từng ham muốn ngoại tình sau khi kết hôn không. Cô thêm đoạn sau - đoạn “sau khi kết hôn” - bởi vì cô biết một vụ khác.

Theo lý thuyết mà nói, tôi thực sự có lừa dối Elizabeth một lần, mặc dù lừa dối nghe không đúng cho lắm. Lừa dối có nghĩa là làm điều hại cho người khác. Nhưng việc đó không gây tổn hại Elizabeth - tôi chắc chắn thế - năm thứ nhất đại học, tôi có dự vào một bước ngoặt đáng khinh được gọi là mối-tình-sinh-viên-một-đêm. Vì tò mò, tôi nghĩ thế. Thử nghiệm hoàn toàn và xác thịt thuần túy. Tôi không thích chuyện đó lắm. Tôi sẽ tránh cho bạn cái sáo ngữ cũ rích tình-dục-không-tình-yêu-là-vô-nghĩa. Không phải vậy. Nhưng trong khi tôi nghĩ khá dễ dàng để quan hệ tình dục với một ai đó mà mình không biết hay thích một cách đặc biệt, thì ở lại qua đêm là cả một khó khăn. Sự ham muốn như nó là thế, thuần túy sinh lý. Một khi sự, e hèm, bức xúc được giải tỏa, tôi muốn biến luôn. Tình dục là cho tất cả mọi người; hậu tình dục thì chỉ cho người tình mà thôi.

Biện minh khá ổn, phải không?

Nếu nó quan trọng, tôi ngờ Elizabeth chắc hẳn cũng làm việc gì đó tương tự. Chúng tôi đều đồng ý cả hai nên thử “gặp gỡ” - “gặp gỡ” là một từ thật mập mờ, hàm chứa tất cả - những người khác khi chúng tôi mới vào đại học. Bất cứ sự không chú ý nào, vì thế sẽ được đưa thêm vào cuộc thử nghiệm sự ràng buộc trong mối quan hệ. Mỗi lần nói đến chuyện đó, Elizabeth đều chối chưa từng có một ai khác. Nhưng rồi lại một lần nữa, tôi cũng thế.

Cái giường cứ xoay tròn khi tôi băn khoăn: Mình làm gì bây giờ?

Việc đầu tiên, tôi đợi đến năm giờ chiều ngày mai. Nhưng tôi không thể chỉ ngồi không cho đến lúc đó. Tôi đã ngồi không đủ rồi, cám ơn rất nhiều. Sự thật là - một sự thật tôi không thích thú nhận ngay cả với chính mình - tôi đã do dự ở chỗ cái hồ. Bởi vì tôi sợ. Tôi lên khỏi nước và ngập ngừng. Việc đó tạo cơ hội cho kẻ kia đánh tôi. Và tôi không đánh trả sau cú đập đầu tiên. Tôi không đâm bổ vào kẻ tấn công mình. Tôi không túm chặt hắn, thậm chí tung một cú đấm cũng không. Tôi chỉ gục xuống. Tôi che người và đầu hàng và để kẻ mạnh hơn kia mang vợ mình đi.

Không phải một lần nữa.

Tôi suy xét việc hỏi chuyện bố vợ tôi một lần nữa - rõ mồn một là Hoyt không hồ hởi giúp đỡ mấy khi tôi đến thăm lần trước - nhưng làm vậy có ích gì không? Hoyt hoặc đang nói dối hoặc... hoặc tôi không biết gì. Nhưng lá thư rất rõ ràng. Đừng nói một ai. Cách duy nhất tôi có thể làm để khiến ông nói ra là nói cho ông biết tôi nhìn thấy cái gì đó ở camera trên phố. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn lòng làm thế.

Tôi ra khỏi giường và nhảy đến chỗ máy tính. Tôi lại bắt đầu lướt mạng. Đến sáng, tôi đã gần lên được kế hoạch.

Gary Lamont, chồng Rebecca Schayes, không hoang mang ngay lập tức. Vợ anh thường làm việc khuya, rất khuya, thỉnh thoảng còn ngủ qua đêm trên một cái võng ở góc xa bên phải của studio. Vì vậy khi đã đến bốn giờ sáng và Rebecca vẫn chưa về nhà, anh chỉ hơi lo chứ không hoang mang.

Ít nhất đó là điều anh thầm nghĩ.

Gary gọi đến studio, nhưng máy tự động trả lời. Một lần nữa, chuyện đó không phải là hiếm. Khi đang làm việc, Rebecca ghét bị làm phiền. Cô thậm chí không đặt điện thoại phụ trong phòng tối. Anh để lại tin nhắn và ra giường nằm lại.

Giấc ngủ đến chập chờn. Gary suy tính làm thứ gì khác, nhưng việc đó sẽ chỉ khiến Rebecca phát cáu. Cô là người tinh thần tự do, và nếu có tình trạng căng thẳng trong mối quan hệ trọn vẹn của họ, thì đó hẳn là do kiểu sống khá “truyền thống” của anh “chặt đứt” đôi cánh tự do sáng tạo của cô. Từ của cô.

Vì vậy anh tạo không gian cho cô. Để không chặt cánh của cô hay bất cứ thứ gì.

Vào lúc bảy giờ sáng, lo lắng cất cao lên thành thứ gì đó gần với nỗi sợ hãi thực sự. Gary gọi điện đánh thức Arturo Ramirez, tay trợ lý gầy nhẳng vận đồ đen của Rebecca.

“Tôi vừa mới về nhà,” Arturo chệnh choạng than phiền.

Gary giải thích tình huống. Arturo, ngủ quên mặc nguyên quần áo, chẳng buồn thay đồ. Anh ta lao ra khỏi cửa. Gary hứa sẽ gặp anh ta tại studio. Anh vội đi xuống khu trung tâm A.

Arturo đến trước và thấy cửa studio mở hé. Anh ta đẩy mở rộng ra.

“Rebecca?”

Không có tiếng trả lời. Artuno gọi tên cô một lần nữa. Vẫn không có tiếng trả lời. Anh ta bước vào và lướt mặt nhìn khắp studio. Cô không có ở đó. Anh ta mở cửa phòng tối. Mùi axit tráng phim gắt như mọi khi vẫn còn nồng nặc, nhưng có thứ gì khác nữa, một thứ mờ mờ và cảm thấy được rõ ràng, vẫn có khả năng khiến anh ta dựng tóc gáy.

Thứ gì đó mang tính người rõ rệt.

Gary rẽ qua góc đường vừa kịp nghe tiếng hét.