Edit: Flanty
Tịch Hoan nhìn chằm chằm câu cuối cùng, vừa cạn lời lại vừa buồn cười.
Thẩm Khinh Lãng: “Em cảm thấy cầu hôn theo cách nào thì ổn?”
Mới yêu đương không lâu đã nghĩ đến chuyện kết hôn, Thẩm Khinh Lãng còn nghĩ xa hơn cả cô.
Mặc dù cô cũng không phản đối…
Tâm trạng Tịch Hoan tốt hơn rất nhiều, cô thả di động xuống. Cô đoán có lẽ bây giờ gửi tin nhắn Thẩm Khinh Lãng cũng không nhìn thấy, nên dứt khoát để đêm gửi.
Hơn mười phút sau, La Hoan Hoan xách túi về.
Cô ấy bưng cháo gạo ra: “Giờ cậu phải lót dạ một chút. Để bản thân mệt mỏi đến độ này, có người mừng lắm.”
Tịch Hoan biết cô ấy đang nói đến ai.
La Hoan Hoan ngồi bên cạnh, hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó, bĩu môi nói: “Trần Văn Ngọc thấy cậu ngất xỉu suýt chút nữa bật cười, đây là thái độ khi thấy đồng đội ngất xỉu à.”
Không nói đến quan tâm, ít nhất cũng không cần vui sướng khi người gặp họa như vậy.
Trần Văn Ngọc này cô ấy thật sự rất chán ghét.
Tịch Hoan kiên nhẫn nghe, dùng muỗng múc một ngụm cháo nóng, dạ dày lập tức ấm áp hẳn, thoải mái hẳn.
La Hoan Hoan càng nói càng kích động: “… Hơn nữa đoàn trưởng về là vì Trần Văn Ngọc gọi điện thoại, tớ đều nghe được.”
Lúc này gọi về thì có thể có chuyện tốt gì. Không cần phải nói chắc chắc là muốn thay thế Tịch Hoan làm người múa chính lần này.
La Hoan Hoan đã xem phần vũ đạo Tịch Hoan luyện tập mang lên sân khấu không chỉ một lần.
Tịch Hoan bình tĩnh nói: “Sẽ không.”
Cô có tự tin. Huống chi chỉ là một lần mệt nhọc quá độ thôi, vừa vặn để cô nghỉ ngơi thả lỏng một thời gian, luôn căng thẳng sẽ không tốt đối với cô.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước ngày biểu diễn. Sau khi nghỉ ngơi cô sẽ càng sung sức hơn, mà Trần Văn Ngọc một lòng muốn thay thế cô không thể so sánh được.
La Hoan Hoan tuy hơi chần chờ, nhưng vẫn nói: “Không thể là tốt nhất. Nghĩ đến chuyện cô ta thay cậu, tớ liền khó chịu.”
Tịch Hoan mỉm cười, “Hoan Hoan, cảm ơn cậu.”
La Hoan Hoan bị sự chuyển hướng của chủ đề làm cho đỏ mặt, “Giữa bọn mình mà còn cần cảm ơn cái gì. Cậu mau ăn cháo đi, đừng để lạnh.”
Tịch Hoan không nói nữa.
Buổi tối, cô gửi WeChat cho Thẩm Khinh Lãng: “Em không sao.”
Không biết Thẩm Khinh Lãng đang làm gì, mãi lâu sau mới trả lời: “Không sao thì tốt… Câu nói kia anh không rút về được…”
Rút về?
Tịch Hoan bật cười, cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tự anh đánh ra, anh còn định rút về? Em thấy hết rồi.”
Thẩm Khinh Lãng: “Thấy thì thấy.”
Tịch Hoan hỏi: “Anh không muốn biết em nghĩ gì à?”
Qua một phút, Thẩm Khinh Lãng mới đưa ra đáp án của mình: “Không nghe. Em không đồng ý cũng không được.”
Tịch Hoan: “…”
Anh lợi hại anh nói.
Tịch Hoan ở bệnh viện cho đến sáng hôm sau, sau đó xử lý thủ tục xuất viện. May là trong đoàn không báo cho mẹ cô, nếu không bà lại lo lắng.
Tịch Hoan đã gần như bình phục. Cô tìm đến một cửa hàng mát xa, sau khi ra ngoài cả người đều thoải mái.
Lúc này cô mới quay về đoàn.
Đoàn múa ba lê thiếu cô thì vẫn luyện tập, nhưng cường độ thấp hơn nhiều, có lẽ đoàn trưởng sợ xảy ra chuyện giống cô.
Ngược lại Trần Văn Ngọc không mang dáng vẻ vui mừng gì hết.
Trong lòng Tịch Hoan nắm chắc, đoán ý tưởng của cô ta đã bị từ chối.
Cô không đến phòng tập nhảy, mà vào văn phòng đoàn trưởng. Vừa vặn đoàn trưởng từ bên ngoài trở về, hai người gặp nhau.
Đoàn trưởng nói: “Ra nhanh thế? Tôi định thả cho em mấy ngày nghỉ. Em cũng đừng cố quá, tôi tin em.”
Tịch Hoan lắc đầu, “Em cảm thấy vẫn ổn. Nhưng lần này tới đúng là để xin nghỉ, chỉ hai ngày thôi.”
Đoàn trưởng cũng không hỏi thêm, “Vậy lần này nghỉ ngơi cho tốt. Khi em quay lại sẽ phải huấn luyện bình thường, đừng để xảy ra chuyện.”
Tịch Hoan nói: “Không đâu.”
Cô nghĩ, rồi vẫn nhắc tới chuyện Trần Văn Ngọc.
Đoàn trưởng nhìn cô, đột nhiên cười: “Sẽ không.”
Trong lòng Tịch Hoan đã sớm có đáp án, nhưng nghe được vẫn rất vui vẻ, cô cười nói: “Đoàn trưởng yên tâm, trạng thái của em sẽ càng ngày càng tốt.”
Đoàn trưởng nhướng mày, “Vậy là tốt nhất.”
Tịch Hoan là cô bé vừa có thiên phú lại vừa có cố gắng mà cô ấy tiếp nhận. Chỉ có thiên phú mà không chịu nỗ lực thì không thể trở thành người múa chính. Giống như Trần Văn Ngọc, tâm tư quá nhiều, nhưng cũng không phải người xấu.
Nếu Trần Văn Ngọc làm người múa chính, chắc chắn sau đó sẽ kiêu ngạo tự mãn, ngược lại mất nhiều hơn được.
Cô ấy là đoàn trưởng, phải chịu trách nhiệm cả cái đoàn này.
Đoàn trưởng suy tư, thấp giọng nói: “Tôi còn mấy năm nữa là về hưu, đến lúc đó tôi muốn giao đoàn múa ba lê này lại cho em.”
Tịch Hoan sửng sốt.
Cô trầm tư một lát, rồi nói: “Đoàn trưởng, hiện tại cách ngày ngài về hưu còn sớm lắm. Đây là chuyện trọng đại.”
Đoàn trưởng chỉ cười mà không nói gì.
Tịch Hoan cũng rời khỏi văn phòng.
———
Sau khi về nhà, Tịch Hoan sửa soạn lại hành lý.
Hai ngày nghỉ này, chỉ để đến Đế Đô xem Thẩm Khinh Lãng thi đấu.
Lúc trước Thẩm Khinh Lãng nói sẽ gọi điện thoại hỏi, kết quả là sau đó đưa luôn cho cô một tấm vé. Nhưng đêm đó cậu rời đi có lẽ cho rằng cô không thể đến.
Cô cũng không nói với Thẩm Khinh Lãng mình muốn đến, coi như tạo ngạc nhiên.
Đến Đế Đô đã giữa trưa, thi đấu vào buổi chiều, may mà cô đến kịp. Tịch Hoan ngồi ăn tại một cửa hàng bên ngoài địa điểm thi, sau đó mới vào trong.
Vì liên quan đến máy bay, cho nên sân bãi rất lớn, nằm trong một khu công nghiệp. Sau khi đi vào rất yên tĩnh, cũng rất ít người.
Tịch Hoan đối chiếu địa điểm toà nhà trên tấm vé, thuận lợi tiến vào.
Bên trong đã bắt đầu thi đấu.
Người đang dự thi là người xếp hạng năm. Mô hình máy bay của cậu ta cũng không phải rất lớn, nhưng nhìn phản ứng của những người khác thì có lẽ khá tốt.
Quả nhiên là chuyên môn chuyên nghiệp.
Tịch Hoan tới muộn, đương nhiên chỉ có thể ngồi một bên.
Cô điều chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng, nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng ở cách đó không xa, chẳng qua cậu không phát hiện ra cô.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Thi đấu đến người thứ ba, thứ hai… cuối cùng tới người đứng đầu.
Thẩm Khinh Lãng điềm tĩnh đi ra, vẻ ngoài xuất sắc hấp dẫn không ít người, thêm cả khí chất xuất chúng, cho người khác ấn tượng vô cùng tốt.
Cậu không nhìn khán giả bên này.
Máy bay của Thẩm Khinh Lãng làm dấy lên các cuộc thảo luận sôi nổi ngay từ khi nó xuất hiện tại hiện trường.
Bề ngoài độc đáo mới mẻ hơn hẳn mô hình thiết kế của những người dự thi, tạo ra sự tương phản rõ ràng với mặt cỏ xanh dưới thân.
Ban giám khảo ở giữa, thỉnh thoảng gật đầu rồi lại thảo luận.
Sau đó mới có một người mở miệng nói: “Đại học hàng không vũ trụ Thẩm Khinh Lãng đúng không. Hãy nói về ý tưởng thiết kế của em trước.”
Thẩm Khinh Lãng rất tự tin về thiết kế của mình.
Cậu đã chuẩn bị sẵn một số tài liệu, đưa cho ban giám khảo, vừa đi vòng quanh máy bay để giải thích, âm thanh trong trẻo truyền ra từ microphone.
“Cái này thoạt nhìn thật sự rất tốt, tốt hơn nhiều so với mấy cái trước.”
“Nghe nói là đứng hạng nhất vòng đấu bán kết. Vậy chắc chắn năng lực thực sự rất tốt, cũng rất sáng tạo, ít nhất có thể hấp dẫn người khác.”
“Sinh viên Lạc Hàng có thể không tốt à?”
Tiếng nghị luận của tốp năm tốp ba truyền vào tai Tịch Hoan.
Đây là lần đầu riên Tịch Hoan thấy thiết kế của Thẩm Khinh Lãng.
Trước kia khi đi dạy hỗ trợ cô thường xuyên nhìn thấy cậu vẽ, làm mô hình, thậm chí còn cả máy bay nhỏ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một sản phẩm hoàn chỉnh thế này.
Cuộc thì này chính là để đo khả năng sáng tạo.
Tịch Hoan vẫn luôn cảm thấy trong các lĩnh vực khác, bộ não Thẩm Khinh Lãng rất lớn. Không ngờ với chuyên ngành của mình, cậu lại càng xuất sắc hơn.
Cậu giải thích mạch suy nghĩ của mình cực kỳ nghiêm túc, đi tới đi lui, thỉnh thoảng trả lời vấn đề của ban giám khảo, thành thạo mà điêu luyện.
Những người vào được trận chung kết không hề đơn giản, nhưng họ đều cảm giác được uy hiếp.
Đương nhiên như Trần Tuyết Dương với Dương Tây An thì là hai người quá Phật hệ.
Hai người họ, người thì ngồi ngẩn ngơ, người thì nghĩ Thẩm Khinh Lãng thắng sẽ đi đập phá một bữa ra sao.
Thẩm Khinh Lãng giải thích xong. Dáng người cậu cao lớn tương đương với chiều cao máy bay, nhưng lại cố tình khiến người ta cảm thấy cậu có thể điều khiển cả bầu trời xanh phía sau.
Rồi sau đó là bay thử.
Thẩm Khinh Lãng cách họ không gần, bởi vì cần phải để lại một không gian thật lớn, mà Tịch Hoan thì đứng ở bên rìa.
Mọi người đứng ngoài quan sát đều bắt đầu chờ mong.
Ngay tại lúc xoay người, Thẩm Khinh Lãng đột nhiên thấy Tịch Hoan ở phía xa, cô còn vẫy tay về phía cậu.
Tịch Hoan làm khẩu hình: “Cố lên, chờ anh.”
Tim Thẩm Khinh Lãng bỗng nhiên đập mạnh, nhìn thêm vài giây.
Sau đó cậu mới xoay người, ý muốn chiến thắng càng thêm mãnh liệt, như thể muốn lao ra khỏi lồng ngực, chấn động đến mức toàn thân run rẩy.
Thắng trước mặt Tịch Hoan.
Thẩm Khinh Lãng kiềm chế không quay đầu lại, chuẩn bị hết những thứ cần thiết, vứt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, bắt đầu bay thử.
Tịch Hoan vô thức đưa tay che mắt.
Mặt trời không ở phía này, bầu trời xanh mây trắng xoá, sáng ngời mà xa xôi, thậm chí còn có chút tia sáng vàng nhạt.
Chiếc máy bay ấy bay vút lên bầu trời, bề ngoài mượt mà, đường cong sắc bén càng tôn thêm vẻ đẹp của nó, như đang bay trong ánh sáng.
Khoảng cách gần như vậy càng khiến người ta cảm thấy chấn động mãnh liệt.
Bởi vì chỉ là bay thử, xét đến vấn đề an toàn nên không thực hiện các động tác hoa hòe loè loẹt, chỉ thực hành cho ban giám khảo xem.
Không biết qua bao lâu, bay thử kết thúc.
Mọi người ở đây đều yên lặng không tiếng động, không ai nói chuyện.
Thẩm Khinh Lãng cũng trở về vị trí ban đầu của mình, chẳng qua lần này tầm mắt cậu nhắm thẳng vào vị trí của Tịch Hoan.
Trong khoảnh khắc máy bay cất cánh, cậu đã biết —
Mình chiến thắng.
Tịch Hoan mỉm cười với cậu, chỉ chỉ di động.
Song hiện tại Thẩm Khinh Lãng không thể dùng di động, cũng không biết cô đã gửi cái gì cho mình, nhưng có thể nhìn thấy cô ở đây, trong lòng cậu tất cả đều là vui sướng.
Trải qua hơn nửa giờ thảo luận, kết quả thi đấu đã có.
Thẩm Khinh Lãng là người đứng đầu.
Trần Tuyết Dương còn vui vẻ hào hứng hơn cả Thẩm Khinh Lãng, hoan hô một tiếng, rồi thò lại gần nói: “Đêm nay có cơm ăn rồi.”
Thẩm Khinh Lãng không để ý tới cậu ta.
Kế tiếp là trao giải, trình tự cũng không quá phức tạp, chỉ là nhận phỏng vấn của phóng viên truyền thông, mất khá nhiều thời gian.
Thẩm Khinh Lãng nhận cúp, chụp ảnh với một khuôn mặt không biểu cảm, sau đó trả lời phỏng vấn vô cùng ngắn gọn mà chuyên nghiệp.
Qua hồi lâu, rốt cuộc cũng xong.
Nơi cầm cúp đã dần nóng lên. Thẩm Khinh Lãng nhìn quanh đại sảnh một vòng, ngay lúc cảm thấy mất mát thì phát hiện Tịch Hoan ở ngoài cửa.
Tịch Hoan vẫy tay với cậu: “Kết thúc chưa?”
Cuối cùng Thẩm Khinh Lãng cũng đi đến bên cạnh cô, nhớ tới chuyện buổi tối trước khi đi, cậu lo lắng nói: “Sao em không ở nhà nghỉ ngơi?”
Tịch Hoan lắc đầu, “Luyện múa nhiều nên mệt, ngủ một đêm là ổn rồi.”
Cô nhìn cúp, lúm đồng tiền như hoa: “Chúc mừng anh.”
Thẩm Khinh Lãng đột nhiên bỏ cúp vào trong lòng cô.
Tịch Hoan dù đột ngột không kịp chuẩn bị, nhưng vẫn cầm lấy được. Đầu ngón tay chạm vào nơi vừa lạnh lẽo vừa ấm áp, dường như nhiệt độ cơ thể Thẩm Khinh Lãng vẫn lưu lại phía trên.
Cô sờ cúp, cái này khác hoàn toàn với cúp khiêu vũ trước đây của cô, tạo hình chuyên nghiệp hơn, lại càng tinh xảo hơn.
Nghĩ đến việc vừa rồi Thẩm Khinh Lãng đối mặt với bầu trời xanh, trái tim Tịch Hoan như bị thứ gì đó va vào.
Tịch Hoan hỏi: “Anh muốn dùng cái này cầu hôn em hả?”
Nghe vậy, lúc này Thẩm Khinh Lãng mới phản ứng kịp, hơi ảo não.
Đúng rồi, sao cậu không nghĩ đến cách cầu hôn này chứ, giờ thì hay rồi, lỡ mất cơ hội tốt…
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy mình thật thất sách, thật sự.