Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em

Chương 27




Edit: Flanty

Thẩm Khinh Lãng "hả" một tiếng, có chút mờ mịt.

Chờ đến lúc cậu nhớ ra rau chân vịt là rau gì thì phía sau đã vang lên giọng nói của mẹ Tịch: "Hoan Hoan."

Tịch Hoan ra dấu với cậu rồi đi đến bên giường bệnh.

Thẩm Khinh Lãng xoay người, nhớ tới vấn đề rau chân vịt vừa rồi Tịch Hoan nói, trong lòng hơi buồn cười.

Trần Tuyết Dương thò qua hỏi: "Tịch Hoan vừa mới hỏi cậu cái gì?"

Thẩm Khinh Lãng nói: "Hỏi tớ vừa ăn rau chân vịt à."

Ban đầu Trần Tuyết Dương không có phản ứng gì, mãi sau mới nghĩ tới điều gì đó, cậu ta che miệng nhịn cười, nếu không phải đang ở trong phòng bệnh, cậu ta đã cười ra thành tiếng rồi.

Tịch Hoan hỏi thế cũng quá khôi hài đi.

Ăn rau chân vịt... sao có thể nghĩ ra. Chỉ một việc nhỏ, cô lại có thể liên tưởng đến Thuỷ thủ Popeye.

Hai người này quả thực là một sự kết hợp hoàn hảo.

Thẩm Khinh Lãng liếc cậu ta, "Cười xong chưa?"

Trần Tuyết Dương xua tay, "Được được, tớ khống chế cảm xúc một chút... Được rồi, chúng ta qua chỗ dì bên kia đi."

Vốn dĩ lúc đến họ còn mang theo giỏ trái cây, kết quả là tình hình trong phòng bệnh lúc ấy quá khẩn trương, nên cứ thể đặt ở cửa.

Thẩm Khinh Lãng ra ngoài cầm vào, đặt bên cạnh giường mẹ Tịch.

Mẹ Tịch nhìn họ, hỏi: "Đây là bạn con à?"

Trần Tuyết Dương lập tức nói: "Xin chào dì, bọn cháu là đồng nghiệp cùng dạy hỗ trợ với Tịch Hoan, hôm nay đến đây thăm dì."

Tịch Hoan giải thích với bà: "Họ cũng đi dạy hỗ trợ, là sinh viên Lạc Hàng, bọn con cùng nhau đến."

Mẹ Tịch gật đầu, bỗng nhiên lại dời ánh mắt về phía Thẩm Khinh Lãng đang không nói lời nào, tò mò hỏi: "Cậu nhóc này, sao không nói gì?"

Thẩm Khinh Lãng không dám nhìn bà.

Mẹ Tịch nói: "Cháu đừng xấu hổ."

Tịch Hoan quay đầu nhìn dáng vẻ của Thẩm Khinh Lãng, biết ngay là cậu đang khẩn trương, cô kéo góc áo cậu, "Mẹ tôi hỏi cậu đấy."

Thẩm Khinh Lãng ngập ngừng nói: "Xin... xin chào dì."

Mẹ Tịch nhìn con gái với vẻ lo lắng, một đứa trẻ xinh đẹp như vậy lại bị nói lắp, thật đáng tiếc.

Những người hiểu ý của bà đều nghẹn cười.

Thẩm Khinh Lãng hít sâu một hơi, "Xin chào dì, chúc dì sớm ngày bình phục."

Mẹ Tịch kinh ngạc, hoá ra không phải nói lắp à, bà cười cười, "Cảm ơn các cháu tới thăm tôi... tôi cũng không có chuyện gì lớn."

Nhìn thấy bà cười với mình, Thẩm Khinh Lãng thở phào một hơi.

Thoạt nhìn có vẻ ấn tượng đối với cậu cũng không tệ.

Sau khi trò chuyện được một lúc, cũng đến thời điểm phải rời đi. Tịch Hoan dặn dò mẹ Tịch chút việc, lại gọi cho cậu mình một cuộc điện thoại bảo ông ấy đêm nay đến đây.

Còn cô bé kia, đã bị chuyển qua một gian phòng bệnh khác.

Tịch Hoan cũng sợ người đàn ông trung niên kia sẽ đến trả thù, bởi vì lúc ấy bọn họ ngăn cản ông ta. Nhìn cái dáng vẻ lòng dạ hẹp hòi của ông ta, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.

Cô không yên tâm để mẹ ở lại đây một mình.

Mặc dù cậu chọc mẹ tức giận, nhưng cũng biết sai rồi. Vả lại thân cường cậu thể tráng, từ nhỏ đã nghịch ngợm đánh nhau, chắc chắn có thể đánh thắng được người đàn ông kia. Có ông ấy ở đây cô mới yên tâm được.

Cậu Tịch Hoan vừa nghe đến việc này, bảo sẽ lập tức đến ngay.

Sau khi Trần Tuyết Dương với Thẩm Khinh Lãng rời khỏi phòng bệnh, mẹ Tịch kéo Tịch Hoan lại, "Hai đứa kia thật sự là đồng nghiệp của con?"

Tịch Hoan dở khóc dở cười, "Thật mà."

Mẹ Tịch thất vọng, "Mẹ còn tưởng có biến gì cơ. Con đã lớn như vậy rồi, bạn trai cũng không có nổi một người, Vi Vi cũng thế, hai người các con thật là..."

Vưu Vi mắt thấy lửa sắp đốt tới người mình, vội vàng thoái thác: "Dì à, dì cũng đừng nói cháu..."

Cô ấy xoay chuyển tròng mắt, cười nói: "Dì thấy Hoan Hoan hiện tại không có, không có nghĩa là trong thời gian ngắn không có."

Mẹ Tịch thấy lời nói có ẩn ý, sau một hồi suy tư thì không nhịn được cười.

Tịch Hoan trừng Vưu Vi rồi nói với mẹ, "Đợi lát nữa cậu qua đây, mẹ đừng cãi nhau với cậu nữa, cậu biết sai rồi."

Mẹ Tịch nói: "Mẹ nào có tức giận với nó."

Tịch Hoan nói: "Vậy tốt nhất, bằng không con lại không yên tâm. Ngày mai con với Vưu Vi còn có tiết, con đi trước, mẹ nhớ tĩnh dưỡng cho kỹ đấy."

"Con bận con cứ đi đi." Mẹ Tịch gật đầu khéo léo.

Tịch Hoan lại hàn huyên thêm với bác sĩ một lát, sau khi xác định hết thảy mọi thứ đều bình thường mới rời đi.

Trần Tuyết Dương và Thẩm Khinh Lãng vẫn luôn ngồi chờ trên dãy ghế ngoài phòng bệnh, thấy các cô ra ngoài thì đứng lên chuẩn bị đi.

Không ngờ thang máy có quá nhiều người, Trần Tuyết Dương với Vưu Vi đi xuống trước, hai người họ sẽ đi chuyến sau.

Nhìn cửa sắp mở, Tịch Hoan đứng thẳng.

Không ngờ cửa vừa mở ra, nhìn thấy người bên trong, cô liền ngây ngẩn cả người, "Cậu, sao cậu đến nhanh thế?"

Bên trong là cậu của Tịch Hoan, mới hơn ba mươi tuổi, đúng là thời điểm tốt của người đàn ông, trên người mang theo chút vô lại.

Ông ấy nói: "Cậu vừa nghe thì chạy nhanh đến đây."

Tịch Hoan nói: "Vừa vặn cháu đang muốn về, mẹ ở phòng bệnh."

Nghe vậy, cậu Tịch Hoan gật đầu, lại chuyển ánh mắt đến người đứng bên cạnh không mở miệng là Thẩm Khinh Lãng, ý bảo: Đây là ai?

"Đúng rồi, đây là một người bạn cháu quen lúc đi dạy hỗ trợ, Thẩm Khinh Lãng." Tịch Hoan giới thiệu: "Đây là cậu tôi."

Thẩm Khinh Lãng vô thức gọi theo một tiếng: "Cậu."

Cậu Tịch Hoan lập tức trừng lớn mắt, rất giống Diêm Vương chuẩn bị lấy mạng người, "Cậu gọi tôi là gì?"

Thẩm Khinh Lãng phản ứng lại, vội vàng sửa miệng: "Chú."

Tịch Hoan nghẹn cười, "Cậu đến rồi thì cháu đi trước đây, cậu nhất định phải chăm sóc mẹ cháu thật tốt đấy, đừng chọc bà ấy tức giận."

Cậu Tịch Hoan nhìn Thẩm Khinh Lãng từ trên xuống dưới, vừa nói: "Cậu biết."

Thẩm Khinh Lãng bị nhìn đến mức trong lòng dựng lông.

Tịch Hoan sợ lại có rắc rối, kéo ống tay áo Thẩm Khinh Lãng vào thang máy, rời khỏi tầm mắt của cậu mình.

Thấy người rời đi, cậu Tịch Hoan hừ một tiếng.

Trong thang máy, Thẩm Khinh Lãng không nhịn được mà nói: "Cậu cô thật đáng sợ."

Tịch Hoan bật cười, "Đó là do cậu mới vừa biết ông ấy, không quen thuộc, thật ra cậu tôi rất đáng yêu, tính tình ông ấy tương đối bạo."

Thẩm Khinh Lãng nghĩ thầm cậu cũng đã nhìn ra.

Vừa rồi lúc gọi ra tiếng kia, đối phương tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, may là cậu kịp thời sửa miệng.

Tịch Hoan nói: "Dáng vẻ trước đó của cậu, sức lực thật lớn."

Cái nhìn hung ác của người đàn ông trung niên đã thâm nhập vào trái tim mọi người, tuy có thể là giả vờ lợi hại ở bề ngoài, nhưng Thẩm Khinh Lãng có thể nhẹ nhàng đẩy ông ta ra ngoài, vẫn rất khiếp sợ.

Thẩm Khinh Lãng hơi thẹn thùng nói: "Tôi không yếu."

Tịch Hoan không nhịn được cười: "Không có, tôi đang khen cậu mà. Lần này may mà có cậu, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

Một ghế kia mà hạ xuống, cô không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ hiện tại của mình trong phòng bệnh sẽ như thế nào nữa.

Mẹ Tịch ở đây để dưỡng bệnh, nếu lại nhìn thấy hình ảnh như vậy, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng lớn đến bệnh tình.

Thẩm Khinh Lãng nói: "Không thì đổi một gian phòng bệnh khác đi."

Tịch Hoan nói: "Vốn là bởi vì trong khoảng thời gian này có nhiều bệnh nhân, ngày mai cậu tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho mẹ, ở nhà tĩnh dưỡng."

Có quá nhiều điều không chắc chắn trong bệnh viện.

Thẩm Khinh Lãng cũng cảm thấy như vậy khá tốt.

Vưu Vi và Trần Tuyết Dương chờ ở trong xe, nhìn thấy bọn họ từ từ đi đến, "Tớ còn tưởng các cậu không quay về đấy."

Tịch Hoan nói: "Sao có thể."

Vưu Vi cười đùa véo má cô, "Tớ ngủ đây, lái xe về đi, tớ buồn ngủ chết mất."

Tịch Hoan một chút cũng không đồng ý, "Ai bảo cậu tối qua thức đêm ăn cái gì."

Vưu Vi bĩu môi, nói: "Đồ ăn vặt còn chưa ăn xong đâu, tớ để trên xe này, về rồi tiếp tục ăn."

Lúc gần đi, cô ấy đến cửa hàng tiện lợi cầm một thùng mì gói, nhưng lại không nhìn thấy người đàn ông đẹp tựa gió trăng kia.

Tịch Hoan không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì.

———

Lúc trở lại tiểu học Lâm Xuyên, trời đã gần tối.

Xe dừng lại, bốn người tách ra.

Trần Tuyết Dương khoác vai Thẩm Khinh Lãng trở về, tò mò hỏi: "Sao các cậu trì hoãn ở trên tầng lâu thế?"

Thẩm Khinh Lãng nói: "Gặp cậu của Tịch Hoan."

Cho đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ rõ tình huống lúc đó, ký ức như vậy, có lẽ đời này cũng khó quên.

Trần Tuyết Dương vỗ đùi, hét lên: "Vậy cậu nguy rồi đây, lần này gặp mẹ vợ, ngay cả cậu cũng gặp!"

Cậu ta biết Tịch Hoan chỉ có mẹ với cậu còn trên đời, không ngờ lúc này Thẩm Khinh Lãng lại gặp hết.

Thẩm Khinh Lãng che miệng cậu ta lại, "Cậu nói gì đấy?"

"Tớ vì cậu mà kích động chứ sao." Trần Tuyết Dương cười hì hì, "Thế nào, cảm giác như thế nào? Có phải rất kích động, rất vui vẻ hay không?"

Thẩm Khinh Lãng không trả lời cậu ta.

Trần Tuyết Dương mặt dày mày dạn quấn lấy hồi lâu, vẫn không biết được đáp án, dứt khoát bỏ cậu đi trong cơn tức giận.

———

Tịch Hoan cũng không trì hoãn thêm, về ký túc xá rồi nhanh chóng tắm rửa một cái. Sau khi xong việc, cô cứ ra ngoài hành lang chải tóc theo lẽ thường.

Trần Tuyết Dương đang thu quần áo ở bên ngoài thì thấy cô, cảm khái nói: "Tốc độ nhanh như vậy à, trâu thật."

Tịch Hoan cười hỏi: "Thời gian tới đó dài như thế sao các cậu không đi chơi?"

Trần Tuyết Dương xua tay, "Tôi không chơi, muốn chơi cũng là Thẩm Khinh Lãng, cậu ta đang chơi trò chơi đấy."

Tịch Hoan hiếu kỳ hỏi: "Thẩm Khinh Lãng chơi trò chơi? Chơi trò gì?"

Nghe thấy vấn đề này, Trần Tuyết Dương cười một cách quái dị, "Cô hỏi cậu ta xem cậu ta chơi cái gì, là game điện thoại, cô đoán đi, tôi xem cô có thể đoán được không."

Thấy miệng lưỡi cậu ta như vậy, Tịch Hoan biết chắc chắn game mà Thẩm Khinh Lãng chơi không hề bình thường.

Cô tìm kiếm một số trò chơi hot gần đây, loại bỏ mấy trò không hợp với tính cách của cậu lắm thì chỉ còn mấy trò tương đối có tâm hồn thiếu nữ.

Cuối cùng thì tâm hồn thiếu nữ — Thẩm Khinh Lãng đã phá vỡ mọi rào cản.

"Bắt chước nhân sinh[1]? Ếch du lịch[2]? Nhảy và nhảy[3]?"

[1] The Sims (模拟人生) là một loại trò chơi lập giả cuộc sống con người với các hoạt động sinh hoạt thường ngày giống thật như ăn, ngủ, nấu nướng, làm việc,... cũng như xây dựng các ngôi nhà dành riêng cho nhân vật của mình.

[2] Travel Frog (旅行青蛙) là trò chơi về một chú Ếch đi du lịch đến rất nhiều nơi, gửi về cho bạn những bức ảnh từ các chuyến phiêu lưu của nó, và rồi trở về với những món quà (vật phẩm sưu tầm), chủ yếu là các món đặc sản từ những vùng mà nó từng ghé thăm. Việc của bạn là chuẩn bị Túi cho Ếch sử dụng trong các chuyến hành trình, và thu thập tất cả những món quà lưu niệm mà nó mang về.

[3] Nhảy và nhảy (跳一跳) là một mini-game trên ứng dụng WeChat. Cách chơi rất đơn giản, game thủ cần di chuyển một khối đen nhảy từ vị trí này sang vị trí khác bằng cách chạm vào màn hình điện thoại. Nhấn vào màn hình càng lâu, khoảng cách mà nó có thể nhảy càng xa.

Nói liên tiếp vài cái, Trần Tuyết Dương đều lắc đầu, "Cô ngẫm lại xem, trò chơi này chắc chắn cô biết đấy, tôi nhớ là nữ sinh các cô đều thích kiểu đó."

Tịch Hoan động não: "Chẳng lẽ cậu ấy đang chơi Bốn điều không thể nói của đàn ông?"

Trần Tuyết Dương: "..."

Nhìn thấy sắc mặt của cậu ta, Tịch Hoan phụt cười, thay đổi một trò chơi khác: "Trò chơi Bóp mặt hả?"

Gần đây trên Weibo có trò chơi Bóp mặt đang rất hot, tuy cô không chơi, nhưng nhìn thấy rất nhiều người chia sẻ.

Tịch Hoan lớn mật suy đoán, không chừng Thẩm Khinh Lãng bóp so với những người khác còn đẹp hơn ấy.

Trần Tuyết Dương thất bại, chủ động nói: "Là một game thời trang."

Linh quang Tịch Hoan chợt lóe, "Thay quần áo? Không phải là Ngôi sao thời trang chứ?"

Trần Tuyết Dương lập tức vỗ tay, nói: "Chúc mừng cô đã đoán đúng, vui lòng hoá trang thành hoàng tử bé Thẩm Khinh Lãng."

Tịch Hoan không thể tin được.

Cô đoán vài trò chơi, kết quả không ngờ lại là trò này.

Trần Tuyết Dương thấy dáng vẻ không tin của cô, bĩu môi nói: "Cô đừng không tin, cấp bậc cậu ấy chắc chắn cao hơn cô, không thì chúng ta cược đi?"

Tịch Hoan không nhịn được cười, "Tôi không cá cược."

Mặc dù nói như vậy, cô vẫn tin một chút.