Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 41: Gặp nhau trên đất khách quê người




Convert: Ngocquynh520

Dịch lại: Heidi

Tôi cùng Tô nghe lời ‘so với sáng sớm còn sớm hơn chút’ đến trường học. Hai chúng tôi cứ cho là chúng tôi đã tới đủ sớm rồi, nhưng lại không thể sớm hơn so với giáo sư.

Vừa nhìn thấy giáo sư, Tô liền tự động tìm chỗ đứng của mình, chính là đứng phía sau tôi.

Tôi đã từng nói với Tô rằng: cậu đứng bên cạnh tôi cũng không vấn đề gì, lúc các giáo sư nói chuyện với tôi sẽ nhìn tôi, sẽ không chú ý tới người nghe không hiểu bọn họ nói gì là cậu đâu.

Tô nói: "Mới không phải đâu, cậu đừng cho là các giáo sư đều giống cậu vừa ngốc nghếch lại mù mờ, bọn họ đều biết ‘Psychologist’*!"

*Tớ tra từ này đến khổ, bạn Tô nhà ta khả năng phát âm tiếng Hoa quá tệ, “赛拷累宅思特” dịch tiếng Anh là Psychologist, cái từ này cũng được nhắc tới trong một tiểu phẩm do Triệu Bản Sơn và Tống Đan Đan diễn, lời thoại dùng trong đó mỗi lần nói chỉ có 1 từ. Vui lắm^^, giống hài kịch của mình.

Tôi nói: "Cậu nói lại lần nữa cho tớ nghe mấy chữ cuối cùng xem nào!"

Tô nói: "‘Psy-cho-lo-gist’, tâm lý học, sao thế Ann, có vấn đề sao? Tôi chỉ biết nói một từ có số âm tiết lớn hơn cả từ đơn hai âm tiết trong tiếng Anh nhé, cậu không cần đả kích tớ có được hay không!"

Tôi choáng! Tôi hỏi Tô: "Phát âm này là cậu học của ai? Những chữ này để cậu nói ra có cảm giác hoàn toàn giống một môn ngoại ngữ khác!"

Tô trợn mắt nhìn tôi một cái nói: "Cậu có thể sỉ nhục tớ, nhưng không thể sỉ nhục thần tượng của tớ. Tớ học theo Tống Đan Đan a!"

Lúc ấy tôi cảm giác thần trí của mình có chút rối loạn rồi.

Giáo sư thấy Tô từ lúc gặp ông liền đứng sau người tôi như trời trồng không ló đầu ra, rất buồn bực liền hỏi tôi Tô bị sao vậy. Tôi nói, đó là do phong tục ở quê hương của cô ấy, lúc nói chuyện cùng trưởng bối phải đứng ở phía sau người có vóc dáng cao hơn mình xếp hàng.

Giáo sư kinh ngạc lắc đầu liên tục nói không thể tưởng tượng nổi. Tôi nhịn cười, nhịn đến đứt ruột, may không có bị nghẹn rút gân.

Chỉ là lời kế tiếp giáo sư nói ra, tôi một chút cũng không cười được. Ruột của tôi cũng sẽ không bị rút gân đi, mà bắt đầu bị thắt lại. Đau lòng xót dạ.

Giáo sư nói: "Cuối tuần trường sẽ kỷ niệm ngày thành lập trường, chúng ta đã mời Đỗ Thăng tiên sinh tham gia với tư cách khách quý, ba ngày trước đã rất long trọng chân thành mời, hi vọng đến lúc đó anh ta có thể trở về trường học cũ tham gia lễ mừng kỷ niệm ngày thành lập trường. Ngày hôm qua, Đỗ tiên sinh đã xác nhận với chúng ta rằng sẽ tham gia, anh ta cam kết sẽ tới đây trước ba ngày! Ann, em và Tô đều tới từ Trung Quốc, hơn nữa Ann đã từng cùng Đỗ tiên sinh làm việc qua với nhau, vì vậy thầy muốn nhờ các em sau khi Đỗ tiên sinh tới nơi này, giúp trường chúng ta chiêu đãi anh ta thật tốt."

Trong lòng tôi cả kinh, đây thật là sự an bài ‘cẩu huyết’ của vận mạng ‘cẩu huyết’ a!

Tôi nói với giáo sư: "Giáo sư, Anh ngữ của em không tệ, em nên giúp thầy đi tiếp đãi những vị khách nói tiếng Anh kia, để em đi tiếp người trong nước mình, có chút lãng phí tài nguyên chứ ạ?"

Giáo sư điên cuồng nóng nảy, ba tấc không nát đầu lưỡi bắn liên hoàn nói ‘No’ với tôi: "Ann, không phải như thế, phong tục của chúng ta từ trước đến nay đều là người bổn quốc giúp tiếp đãi khách bổn quốc, để cho người tới đây có cảm giác như ở nhà."

Nói trắng ra là nhất định bắt tôi tiếp đãi Đỗ Thăng. Tôi thật nhanh vận dụng đầu óc đảo liên tục, tôi nói với giáo sư: "Giáo sư, kiến thức của em quá nông cạn, sợ thất lễ với khách quý của trường, không bằng tìm ra trên mấy khóa trên một vài đàn anh là du học sinh Trung quốc đến tiếp đón Đỗ Tiên sinh."

Giáo sư nhìn tôi với ánh mắt cực kì không hiểu nổi, sau đó nói ra một câu khá bất ngờ: "Ann, chẳng lẽ tiếp đón chính đồng bào của mình lại là một chuyện rất đau khổ sao? Tại sao em phải một mực từ chối không chịu đáp ứng chứ?"

Tôi thấy giáo sư liên tiếp nói với tôi hai câu hỏi chất vấn với giọng điệu tương đối nặng đó, vội vàng thu lại tâm trạng cá nhân của mình. Tôi ở trong lòng tự dụ dỗ bản thân: Lợi ích của tổ quốc cao hơn tất cả, Nhậm Phẩm, mày nên nghe theo giáo sư đi!

Trải qua một phen kịch liệt đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc tôi cũng gật đầu với giáo sư. Giáo sư vui như mở cờ trong bụng, còn tôi lại hoảng hốt.

Lúc tôi với Tô vừa mới đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của giáo sư, Tô gấp rút thay đổi chỗ đứng, "Vèo" một cái từ phía sau tôi nhảy lên đến bên cạnh tôi, vội túm cánh tay tôi, dùng sức nắm kéo sau đó trừng mắt giống như một tên ngốc, bộ dạng rất vội hỏi tôi: "Vừa rồi cậu với giáo sư nói gì vậy, tớ một câu cũng không hiểu!"

Tôi nhìn biểu tình khát khao muốn biết trên khuôn mặt của Tô, hung hãn nói với cô ấy: "Giáo sư ép chúng ta tiếp khách!"

Tô há miệng tròn vo mà nói một tiếng: "Oa oh! Làm thế nào đây Ann, đến ngày tiếp khách tớ sẽ bị bệnh mất, tớ sẽ sốt cao không bớt, nằm trên giường không dậy nổi, xem ra cái nhiệm vụ này chỉ có thể do một mình cậu hoàn thành thôi!"

Tôi "Phỉ nhổ" vào Tô một tiếng sau đó hỏi cô ấy: "Nếu để cho cậu tiếp Đỗ Thăng Đỗ Đại Lão Gia, bà cô Tô à, ngày đó ngài còn bệnh không?"

Lời của tôi vừa rớt xuống, liền thấy Tô chân trái đá chân phải mấy cái, giẫm vào trên chính chân phải cô ấy, cả người cô ấy dựa vào một loại trí tuệ loài người không cách nào tưởng tượng ra được, rất biến thái, lay động, giãy giụa, cắm xuống mặt đất.

Chờ Tô bò dậy từ mặt đất, đến ngay cả những bụi đất bám trên mông quần cũng không kịp phủi xuống vội lao tới trước mặt tôi, tỏ ra biểu tình sướng phát khóc nới với tôi: "Ann, tớ nói sai rồi, thật ra thì đến ngày tiếp khách đó người bị bệnh sẽ là cậu, cậu sẽ bị sốt cao không bớt, nằm trên giường không dậy nổi! Ann, đến lúc đó cậu chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh thật tốt, một mình tớ là đủ, tin tưởng tớ nhé!"

Tôi nói: "Cây không có vỏ, phải chết không thể nghi ngờ; người không cần mặt mũi, thiên hạ vô địch. Tô bây giờ là siêu cấp vô địch!" Vô địch Lôi Thần Tô.

Tô "Hừ" một tiếng nói: "Vậy cậu hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi. Phối hợp với cậu nói cây không có vỏ, đến đây đi Ann, để cho tớ trước tiên lột cậu trần như nhộng đã!"

Tôi nói với Tô: "Chuyện cởi quần áo để đến tối trước khi ngủ nghiên cứu sau, giờ nói cho tớ biết tại sao lúc nghe thấy được đón Đỗ Thăng cậu liền thay đổi, kích động bệnh hoạn như vậy."

Tô nói: "Tò mò."

Tôi hỏi Tô: "Tò mò gì?"

Tô nói: "Bất kì websites cá nhân hoặc là tài liệu hoặc là hòm mail cái gì đó, bất luận là của người nào, chỉ cần tớ muốn thì đều có thể lấy được, chỉ ngoại trừ một người, đó chính là Đỗ Thăng. Bất kỳ vật gì của anh ta, tớ cũng không thể xâm nhập vào, cho nên, anh ta rất thần bí a!"

Tôi lại lần nữa im luôn.

Vào giờ phút này, chỉ có một từ có thể biểu đạt sự cực kỳ kích động tràn ngập trong lòng tôi.

Mẹ nó!

Đợi đến lúc cách ngày kỷ niệm thành lập trường ba ngày, giờ phút này nếu như mà tôi còn có sức lực để nói, tôi sẽ đi thu lượm vật phẩm như sau, rồi ném toàn bộ trên người Tô: Đậu tương. Máu gà. Kiếm gỗ đào. Bùa hàng yêu.

Tôi muốn trừ yêu, trừ đi con đại yêu tinh miệng mồm quạ đen đến từ núi A Lỉ kia!

Tôi thật sự bị cái miệng thúi yêu quái họ Tô kia nói đến bị bệnh luôn, sốt cao không lùi, nằm trên giường không dậy nổi.

Tôi nghĩ, nguyên nhân chân chính bị bệnh là do trước lúc ngủ tôi quên đóng cửa sổ. Việc này minh chứng cho việc, ông trời biết tôi muốn tránh xa Đỗ Thăng, cho nên mới giáng cho tôi một trận ốm sốt.

Tô thấy tôi thật sự bị bệnh, lo lắng tự trách thậm tệ, giống như đi vái thần thánh vậy, ở trong phòng lạy tới lạy lui. Tôi thấy bộ dạng cô ấy vội vàng hấp tấp có chút không đành lòng, liền cam kết chuyện tôi bị bệnh này không trách cô ấy, một chút cũng không trách cô ấy, lúc này cô ấy mới bình tĩnh lại.

Tôi với Tô cùng đi ra khỏi nhà. Cô ấy đi phi trường đón Đỗ đại lão gia, tôi đi bệnh viện khám bệnh.

Từ nửa đêm hôm qua tôi bắt đầu phát sốt, cũng chưa chợp mắt được chút nào, vừa rồi lại ở trong bệnh viện giằng co một hồi, cho nên đợi đến lúc truyền nước biển, tôi rất dễ dàng lọt vào trạng thái sương mù mê man. Chính là lúc tôi ngủ mê man đó, điện thoại di động của tôi rất không biết bản thân nó đáng ghét nhiều thế nào bắt đầu “ong ong” chấn động mãnh liệt.

Tôi mơ mơ màng màng nghe điện thoại, sau khi mơ mơ màng màng nói tiếng Hello, điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Tô vội vàng mà hưng phấn: "Ann, mau nói cho tớ biết bây giờ cậu đang ở cái góc nào trong bệnh viện, chúng tớ đi thăm cậu!"

Tôi mơ mơ màng màng nói số phòng, sau đó mơ mơ màng màng chìm xuống.

Không biết qua mấy phút, tôi ở trong ý thức mông lung, cảm thấy cửa phòng bị đẩy mở khe khẽ, sau đó có người nhẹ nhàng bước vào.

Tôi nghĩ người tiến vào nhất định là Tô rồi. Tôi nhắm mắt lại lẩm bẩm càu nhàu mà nói: "Tô, đón được người chưa? Tớ không sao, thật ra thì cậu không cần đến."

Tôi nói xong một lúc lâu Tô cũng không phát ra tiếng, điều này so với tác phong hành sự lúc bình thường của Tô rất khác, tôi nói một câu là Tô phải tiếp ngay một câu.

Tôi có chút kỳ quái, nỗ lực đem mình từ trong trạng thái mệt mỏi buồn ngủ tỉnh lại, sau đó từ từ nâng mí mắt nặng trĩu lên, hướng đến bóng dáng đứng bên cạnh giường.

Sau khi ảnh tượng mơ hồ dần dần rõ ràng lại, tôi thấy được gương mặt tuấn mỹ giống như yêu nghiệt.

Người tiến vào nào phải là Tô, rõ ràng chính là, Đỗ Thăng!

_________________