Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 37: Gallery (Cửa hàng/Phòng bán Tranh)




Đến Newyork đã hai tuần lễ, thừa dịp chủ nhật không có lớp, tôi một mình đi dạo quanh các con đường lớn.

Tô gần đây quen biết một chàng mà theo cô nàng nói là rất đẹp trai, hai người mấy ngày nay đều rất nồng nàn, sau khi tan học Tô thường đi rất khuya mới về. Ngày hôm qua Tô nói với tôi là vào chủ nhật này, trai đẹp muốn tới chỗ ở của chúng tôi để tăng thêm hiểu biết giữa hai người, tôi liền hỏi Tô: "Buổi tối đó có cần tớ đi lang thang ngoài phố lâu hơn một chút để cho cậu hưởng thụ một tối dạt dào ý xuân?"

Tô vội vàng nói không cần không cần, tôi nói nha đầu cuối cùng cậu còn có lương tâm không đến nỗi đến trọng sắc khinh bạn. Tô nói: "Cũng không phải như thế, An cậu chớ hiểu lầm, tớ muốn nói với cậu là...buổi tối cậu không cần đi lang thang làm gì... chỉ cần sáng chủ nhật cậu ra ngoài sớm là được rồi, tớ và John thường thích.. ách, cái đó...vào buổi sáng!"

Tôi không nói hai lời liền tông cửa xông ra ngoài. Nếu không một lát sau tôi nhất định bị cô nàng làm cho đầu óc choáng váng.

Tôi đi một mình trên con đường xạ lạ, nhìn người đi đường qua lại, tôi không biết bọn họ, bọn họ cũng không biết tôi, ở chỗ này, tôi có thể hoàn toàn buông lỏng chính mình.

Vừa lúc tôi đi tới phía ngoài một “Gallery”, tôi bị thu hút bởi cánh cửa có hình chiếc lá liễu nhạt màu hấp dẫn, tâm huyết dâng trào liền đẩy cửa bước vào.

Nơi này hình như đang có triển lãm tranh, bức tranh nào cũng đều được cùng một người ký tên, tôi nhìn kỹ, ngạc nhiên phát hiện, kế bên chữ ký tên tiếng anh là Sum thì vẫn thấy rõ ràng cái dấu đóng tên tiếng Hoa: Âu Tề.

Tôi dừng bước trước bức tranh có tên “Hoài Niệm”, trong tranh vẽ một cô gái tóc dài mặc quần trắng đang nhìn về phía xa trong một buổi chiều, ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu vào giống như một làn sương mù bao quanh người cô gái thoáng ẩn thoáng hiện, làm cho cô ấy trở nên thoát tục như tiên, thuần mỹ, thánh khiết, làm cho người xem kinh ngạc

Tôi nhìn hình người trong bức tranh, cô gái có dáng hình của người châu Á, trong lòng tôi có một cảm giác quen thuộc nhưng lại không giải thích được.

Tôi đứng nhìn bức tranh thật lâu không cách nào rời chân đi được, không thể nói tại sao, sắc thái tình cảm trong bức tranh này làm cho trong lòng tôi có chút gì đó chua xót.

Một lát sau, tôi cảm thấy ở phía sau lưng mình có người đứng, người kia mở miệng nói, nhẹ nhàng giống như đang độc thoại một mình: "Bức tranh này, đẹp không?"

Tôi có chút bất ngờ, người này lại nói tiếng Hoa rất rõ! Tôi quay đầu lại, thấy ngay một khuôn mặt đúng chất châu Á.

Người đàn ông trước mắt tôi tản mát ra một khí chất rất nam tính, một loại giống như phóng túng, tôi biết rằng đây là loại người rất có sức hút, đặc biệt là đối với phụ nữ.

Tôi nhìn thẳng anh ta, lễ phép mỉm cười, tôi nói: " Lúc vẽ bức tranh này, nhất định trong lòng người hoạ sĩ rất là hạnh phúc, thế nhưng phía sau sự hạnh phúc đó lại xen lẫn với nỗi đau thương vô tận, làm cho người ta khi nhìn bức tranh này vừa cảm thấy ấm áp lại vừa cảm thấy chua xót! Đại khái đây chính là, nghĩ tới một người không nên nghĩ nhưng vẫn không quên được, yêu một người không nên yêu nhưng không thể không yêu người đó, vừa thống khổ lại vừa ấm áp!" Tựu như, giống như tôi và Đỗ Thăng.

Trong ánh mắt của anh ta có chút rung động, sau đó nhoẻn miệng cười, đưa tay về phía tôi rồi nói: "Không nghĩ tới người có thể hiểu được bức tranh này lại là một cô bé. Xin chào, tôi tên là Âu Tề!"

Tôi lấy làm kinh hãi, đưa tay ra bắt tay anh ta, tôi trợn to hai mắt nói: "Thì ra anh  là người vẽ bức tranh này! Không đúng không đúng, anh là người vẽ toàn bộ tranh trong phòng này! Xin chào tôi tên là An!"

Tôi nhìn Âu Tề không nhịn được mà hỏi: "Anh là người gốc Trung Quốc? Làm sao mà anh chỉ nhìn bóng lưng thôi đã có thể biết chắc tôi là người Trung Quốc?"

Âu Tề nhàn nhạt cười nói: "Tôi đúng là gốc người Trung Quốc, nhưng kỳ thật tôi cũng không biết cô cũng là người Trung Quốc."

Tôi buồn bực hỏi: "Vậy sao anh lại trực tiếp sử dụng tiếng Hoa mà hỏi tôi?"

Khuôn mặt Âu Tề trở nên mơ màng ngước nhìn bức tranh nói với tôi: "Tôi không phải đang hỏi cô, tôi không hỏi bất luận người nào, chỉ là mỗi ngày tôi đều tự hỏi chính mình, bức tranh này, đẹp không? Tại sao có nhiều người trả giá cao để mua nó, nhưng mà vì sao tôi thà rằng mỗi lần nhìn nó sẽ đau lòng nhưng vẫn không đành lòng bán nó đi đây?"

Tôi cảm thấy nhất định người làm nghệ thuật sẽ có khả năng bắt chuyện rất hay, Âu Tề kia với giọng nói và gương mặt nhất là ánh mắt nhất định sẽ lôi được những thứ mà tôi đã cất dấu dưới đáy lòng lên. Tôi thừa dịp tâm mình chưa động liền vội vàng ngắt lời: "Âu Tề, tôi khát, muốn uống chút nước lạnh, anh có thể cho tôi một cốc nước được không?"

Tôi vừa dứt lời, trên mặt Âu Tề có biểu hiện như bị sét đánh trúng, anh ta quay đầu nhìn tôi hai giây sau đó nghiêm túc nói với tôi: "An, thật xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ có cà phê Blue Mountain."

Tôi lập tức gật gật đầu như bửa củi nói: "Xong! Không phải nó! Tôi nói uống nước lạnh là loại mà có cái vòi đưa lên miệng hút một cái là đã khát đó, không phải là không có nhe, lần đầu gặp mặt tôi cũng rất ngượng khi xin anh nước đó nha."

Âu Tề giống như bị sét đánh lần hai, lại nhìn tôi chăm chú hai giây, sau đó vẻ mặt mang theo sự nghi ngờ, nhìn tôi nghiêm túc hỏi: "An, bạn bè bên cạnh cô, sớm chiều chung sống với cô, ngày ngày nghe cô dùng cách nói chuyện “thần quỷ khó đoán” như vậy, có bị rối loạn tinh thần loại nhẹ hay không?"

Lần này đổi thành tôi bị … xẹt cái … sét đánh qua. Tôi là cậy vào chính mình trời sanh ngây thơ cho nên nói cái gì cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà ai ngờ vị công tử trước mặt tôi không phải nghệ thuật gia sao, nghệ thuật gia tại sao có thể có lời bình luận dữ dội như thế đối với người lần đầu tiên gặp mặt lại cùng là người Trung Quốc đây?

Tôi nói: "Nghệ thuật gia như anh cũng có chút phúc hắc rồi! Có thể nói móc kích thích một thiếu nữ vô tội mà khuôn mặt vẫn tươi cười nhẹ nhàng, tôi đây cuối cùng là thấy được cái gì gọi là sói đuôi dài rồi! Còn có Âu Tề, tôi khát!"

Âu Tề ánh mắt vui cười đi lấy cho tôi một ly cà phê. Tôi quay đầu xem lại bức tranh kia một lần nữa, trong bức tranh chất chứa một chút tưởng niệm giống như... chua xót, làm cho lỗ mũi tôi nghèn nghẹn.

Tôi nói với Âu Tề: "Âu Tề, tôi không đoán sai đâu, hai ta đúng là đồng bệnh tương thông (người cùng cảnh ngộ), yêu thì không được, muốn cắt đứt cũng không được, biết rất rõ ràng là khổ mình, trong lòng lại luôn không cách nào để xuống được, nhớ, quên, và giải thoát."

Âu Tề kinh ngạc nhìn tôi hơn hai giây, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói với tôi: "An, thật sự xin lỗi, không có cà phê, cô thực sự chỉ có thể uống nước lọc rồi!"

Tôi giống như bị sét đánh (hai anh chị này cứ bị sét đánh miết người cháy là m.truyen nè), hai mắt đầy ắp ai oán nhìn thẳng Âu Tề.

Tôi làm ra một bộ dạng u oán mở miệng nói: "Ca a, mặc dù tôi biết hai ta chỉ mới quen, nhưng dầu gì hai ta cũng là đồng bào, nhất lại là cùng tha hương nơi đất khách giống nhau, cho nên tôi có lời nói anh đừng để bụng nhe, anh thật là keo kiệt! Tôi từ tổ quốc xa xôi tới, lại cố tình không có café mà chỉ có nước lọc là sao! Tôi sẽ không đối đãi với đồng bào mình như vậy đâu!"

Âu Tề nghe tôi oán trách, có chút hoảng hốt mới giật mình khôi phục lại tinh thần cười ha ha nói với tôi: "Kìa nếu không, tôi mời cô đi ăn cơm, có thể ở nơi đất khách quê người gặp được đồng bào, lại còn là một tri kỷ thú vị, đây là trời cao ban cho hai ta duyên phận. Hơn nữa, tôi cũng không thể để uổng phí một tiếng “Ca” của cô đi!"

Tôi nghe đến có đồ ăn, liền không nói hai lời gọn gàng linh hoạt thu hồi lại vẻ mặt buồn bã. Tôi vừa muốn trả lời Âu Tề một tiếng "Tốt", thì bỗng nhiên cái điện thoại trong túi bắt đầu ông ông ông điên cuồng chấn động. Tôi lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, là Hạ Tu gọi tới!

Tôi nhắm mắt tiếp thông điện thoại, cố làm giọng nhẹ nhõm, kích động hô một tiếng "Ca", sau đó Hạ Tu ở bờ bên kia đại dương dùng giọng hơi khàn khàn hỏi tôi: "Phẩm phẩm, anh hỏi em một chuyện, rất quan trọng, em phải trả lời thật với anh. Người đã từng ở cùng em cũng là người hại em mang thai cũng lại là người đã để cho em bị tổn thương, người đàn ông đó, có phải là Đỗ Thăng?"

Trong đầu tôi nhất thời hôn mê, Hạ Tu làm sao biết người đàn ông đó là Đỗ Thăng? Anh ấy không phải muốn tìm Đỗ Thăng để “dạy dỗ” gì đó chứ?

Hạ Tu trong điện thoại lại lập lại vấn đề đó: "Phẩm phẩm, trả lời anh, người đàn ông kia, có phải là Đỗ Thăng?" Anh ấy rất nghiêm túc không cho cự tuyệt không trả lời, vì vậy tôi rung động trả lời anh: "Dạ!"

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, hô hấp của Hạ Tu trở nên dồi dập, sau đó anh dùng một giọng mang theo phiền não và lo lắng nói với tôi: "Phẩm phẩm, hứa với anh, về sau cách Đỗ Thăng cùng với những người có liên quan tới Đỗ Thăng xa một chút, được không!" 

Tôi thấy rất kỳ quái, tôi hỏi: "Nhưng mà anh, hiện tại em đang ở nước ngoài, đã cách anh ấy đủ xa rồi đó nha!"

Hạ Tu nói: "Phẩm phẩm, nghe lời anh nói, cách Đỗ Thăng cùng người liên quan tới Đỗ Thăng xa một chút. Đỗ Thăng ở Mĩ có một bằng hữu, người đó là một hoạ sĩ, tên là Âu Tề, Phẩm Phẩm em nhớ, nếu như sau này có nghe hoặc thấy người này thì phải cách xa ra, càng xa càng tốt đó nha!"

Tôi có chút giật mình trợn to hai mắt, nghe Hạ Tu dặn dò nâng mí mắt nhìn về hướng Âu Tề, lúc này anh ta đang nhìn bức tranh với vẻ mặt thương cảm. Tôi nuốt ngụm nước miếng, sau đó thận trọng hỏi lại Hạ Tu: "Anh, cái đó, tại sao lại phải làm như vậy?"

Hạ Tu nói với một giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: "Phẩm phẩm, nghe lời! Trước mắt đừng hỏi tới tại sao, cứ theo lời anh nói mà làm! Nhớ đừng nhắc tới những lời anh nói lúc này cùng bất luận người nào! Cho dù là cha mẹ cũng không nên nói, biết không!"

Trong nhất thời, đầu óc tôi còn chưa có chuyển hoá xong, chỉ có thể ngơ ngác đáp ứng trước. Cho đến khi tôi cùng Hạ Tu cúp điện thoại, cả người tôi vẫn còn chìm nghỉm trong đại dương đầy dấu chấm hỏi chưa nổi lên được.

Âu Tề xoay đầu lại, khi anh nhìn thấy gương mặt vẫn còn đần ra của tôi liền buồn cười nói:"An? Linh hồn có còn trong thân thể không? Không có thì hồn ở đâu xin  trở về!"

Tôi dùng sức nâng cơ mặt lên, cố gắng nặng ra một nụ cười cứng ngắc nói: "Ngại quá Âu Tề, tôi có việc phải đi rồi, lần sau có cơ hội sẽ cùng anh uống cà phê."

Từ trong phòng tranh của Âu Tề đi ra, đứng trên con đường xa lạ, nhìn người trên đường qua lại, mặc dù trên đỉnh đầu mặt trời toả ra tia nắng ấm áp, nhưng tôi không cảm thấy một chút ấm áp nào. 

Tôi cảm thấy vừa rồi có gì đó không đúng lắm.

Chợt một đạo linh quang ở trong đầu tôi lóe lên, cuối cùng tôi đã hiểu đến tột cùng thứ làm cho tôi cảm thấy không bình thường là gì!

Người con gái Âu Tề vẽ trong bức tranh kia, cô gái tóc dài quần trắng cho tôi một cảm giác quen thuộc, bởi vì, cô ấy rõ ràng chính là, Hứa Linh!