Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 23: Biết cái gì là chia tay không?




Thầy nói với tôi: Nhậm Phẩm, em bị cái gì kích thích à, tại sao gần đây tiến bộ như vậy? Chương trình em viết thật sự rất hoàn mỹ, gần đây em có bị tai nạn xe cộ hay bị đụng đầu không? Làm cách nào mà chỉ trong một đêm lại có thể như thay da đổi thịt, đầu óc trở nên sáng suốt vậy!.

Sư huynh nói với tôi: Nhậm Phẩm, trông em rất lạ! Em biết bây giờ em giống ai không? Em giống Đậu Nga; giống cô ấy Mạnh Khương (tích cô ấy MK: chồng đi xây Vạn Lý Trường Thành, đến khi cô ấy đan áo đem ra cho chồng thì mới hay chồng đã chết, cô ấy khóc 3 ngày 3 đêm làm sụp đỗ một khúc tường thành,lộ ra thi thể của chồng, cô ấy an táng chồng, sau đó nhảy sông tử tự), giống như quả phụ nơi khuê phòng; giống như, thất tình.

Cố Thiến nói: “rốt cuộc cậu bị gì vậy Nhậm Phẩm?”

Tôi nói: “Thiến Thiến, biết cái gì là chia tay không?”

Biết cái gì là chia tay không? Chia tay chính là trước kia hai người cực kỳ thân mật, hiện tại không bao giờ...nữa có thể ở chung một chỗ, một bên nhẹ nhàng nói, một nên ngọt ngào cười, hận không thể đem khóe miệng vểnh đến lỗ tai. Chỉ sợ sau này, ngay cả khi mặt đối mặt, hai người cũng giống như người xa lạ, khách khí chào hỏi, không nói nhiều hơn một câu. Tình huống này là còn tốt, có lúc thậm chí, phải cắn răng nuốt lệ vào, tự nói với mình cũng nói cho anh ta biết, chúng ta từ nay về sau, cả đời không qua lại với nhau. Thật bi ai đến cỡ nào, trước kia yêu, hôm nay thù!

Biết cái gì là chia tay không? Trước kia lúc vui vẻ sẽ cười, lúc khổ sở sẽ khóc, bất luận cười hay khóc, sẽ luôn có một người ở bên cạnh. Hiện tại khi vui vẻ vẫn biết cười, mà lúc khổ sở càng thêm cười, càng khó khăn lại càng cười ha ha, làm cho người ta cảm thấy, ngày ngày tôi đều thật sự vui vẻ. Từ nay về sau, sẽ không còn người chia sẻ lúc buồn vui nữa, chỉ lại một mình mình thôi, ở trước mặt người cười vui, ở phía sau người bi thương.

Tôi cười rất nghiêm túc nói với Cố Thiến: “Thiến Thiến, biết cái gì là chia tay không? Tôi như vậy, là được”.

Cố Thiến bi thương nhìn tôi nói: “Phẩm Phẩm, cậu đừng cười nữa; cậu cứ khóc đi Phẩm Phẩm!”

Gần đây lại xảy ra chuyện lớn liên quan đến tôi.

Chuyện thứ nhất: Hạng mục nghiên cứu của thầy đã gần hoàn thành. Nói cách khác quan hệ hợp tác giữa chúng tôi và Vĩ Sĩ có thể chấm dứt. Thật ra thì tất cả những người có liên quan đến hạng mục này, sau khi tôi và Đỗ Thăng tách ra cũng không ai chịu làm tiếp, tất cả đều bãi công. Sư huynh vì che chở cho tôi, sợ thầy trách cứ liền đem tất cả những chuyện liên quan đến hạng mục ôm hết vào người. Cho nên tạm thời tôi phải giữ chức “giáo sư”, thay thế sư huynh đi dạy những sinh viên chưa tốt nghiệp.

Chuyện thứ hai: Đỗ Thăng đính hôn. Ngày Đỗ Thăng đính hôn, cả thành phố chấn động. Tôi thấy hình trên báo chí, Đỗ Thăng vẫn như cũ tuấn mỹ yêu nghiệt; mà vị hôn thê của anh ấy, tên là Hứa Linh, có vẻ đẹp như tiên giáng trần thanh trần thoát tục. Quả nhiên là xứng đôi, là trai tài gái sắc.

Đêm hôm đó, tôi say khướt, nằm trên giường, lệ tuôn như suối trào.

Ngày hôm sau tỉnh lại tôi biết rằng cuộc sống sau này cho dù có bi thương nhiều hơn nữa thì…cũng không rớt một giọt nước mắt nào nữa.

Chuyện thứ ba: tôi phát hiện tôi mang thai. Kinh nguyệt của tôi luôn không chính xác, hơn nữa vì trong khoảng thời gian này tôi vẫn ngây ngô dại dột, căn bản không có cẩn thận nghĩ tới kinh nguyệt đã lâu rồi chưa có. Cho đến khi cùng Cố Thiến đi siêu thị, nhìn Cố Thiến đi lấy một bọc băng vệ sinh thật to, tôi mới giật mình nhớ ra “người bạn tốt” kia đã lâu chưa tới.

Ngày thứ hai tôi lén đi mua giấy thử, quả nhiên “trúng số”.

Ngày thứ ba tôi đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói “ thai nhi đã được ba tháng, có muốn hay không?”

Tôi nói, “ không muốn”.

Bác sĩ nói “ vậy ngày mai cô tới bệnh viện làm giải phẫu sinh non đi”.

Tôi không nói cho ai về chuyện này. Khi nằm ở trên bàn mổ, tôi đem thời gian  ngọt ngào lúc ở cùng Đỗ Thăng nhớ lại ở trong đầu, tôi để cho mình hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp đó, mà cố quên đi không để ý tới nỗi đau thể xác như muốn bóp nát trái tim tôi khi cái dụng cụ lạnh như băng tiến vào trong cơ thể.

Tôi cho là kể từ khi Đỗ Thăng đính hôn, tôi đã mất đi khả năng khóc. Nhưng khi đứa bé dần dần cách xa tôi, tôi phát hiện, thì ra ở trong thân thể của tôi có vô tận đau thương lại một lần nữa hóa thành nước mắt, thắm đẫm mắt tôi, nhuộm ướt cả linh hồn tôi.

Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi tự giam mình ở trong túc xá ba ngày ba đêm. Cũng may trong phòng chỉ có một mình tôi, hai người bạn khác đều có nhà tại thành phố, nên bình thường họ cũng ít ở lại trường học.

Ngày thứ tư, Cố Thiến gõ cửa phòng tôi như điên. Tôi muốn ra mở cửa cho cô ấy, nhưng tôi không đủ sức để xuống giường. Tôi muốn kêu Cố Thiến tới chỗ bảo vệ lấy chìa khóa, nhưng khi tôi mở miệng lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn đến nỗi không phát ra được âm thanh nào.

Sau đó Cố Thiến cùng bác bảo vệ mở cửa đi vào, sau khi thấy bộ dáng của tôi cô ấy liền nhào tới ôm tôi khóc: “Phẩm Phẩm, tại sao cậu lại bị sốt như vậy, tại sao trên giường lại nhiều máu như vậy, cậu làm sao vậy!”

Cố Thiến muốn tìm sư huynh giúp mang tôi đi bệnh viện, tôi giùng giằng nói: “không cần! mình cầu xin cậu! Đừng để người quen biết!”

Cố Thiến khóc nói: “Phẩm Phẩm, mình cũng cầu xin cậu, cậu phải đi bệnh viện!”

Tôi nói: “Vậy cậu gọi anh tớ đến đây đi”.

Cố Thiến lập tức gọi điện thoại cho Điền Nga hỏi số điện thoại di động của Hạ Tu.

Khi Hạ tu chạy tới, tôi đã bắt đầu hôn mê, trong mơ hồ tôi cảm thấy mình được ôm lấy.

Cái ôm ấm áp này làm cho tôi nhớ đến Đỗ Thăng.

Bỗng nhiên tôi nhớ lại mình đã từng nói với Đỗ Thăng một câu: Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau. (Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạc đầu bất tương ly)

Tôi cứ lẩm bẩm câu thơ đó.

Người ôm tôi lớn tiếng la to: “Nhậm Phẩm! Em tỉnh táo lại cho anh! Đừng để cho anh thấy em tệ như vậy! Em muốn chết sao, nếu như vậy anh sẽ coi thường em, và sẽ càng coi thường mẹ em!”

Mẹ!

Đúng vậy, tôi còn có mẹ! Tôi không thể có chuyện, nếu không mẹ sẽ rất khổ sở!

Mẹ, tôi giận bà, thế nhưng tôi yêu bà hơn!

Tôi cố hết sức lực mới có thể mở mắt ra một chút, lại gắng sức nói với người đang ôm tôi: “Anh, chờ em hết bệnh dẫn em về nhà được không! Em muốn về nhà! Em muốn mẹ!”

Tôi thấy sắc mặt Hạ Tu rất bi thương, Cố Thiến ở bên cạnh đã sớm khóc không thành tiếng.

Tôi nói: “Thiến Thiến đừng khóc, tôi chỉ mệt mỏi. Tôi ngủ chút là được”.

Hạ Tu gào lên còn Cố Thiến thì khóc thảm thiết, tôi dần dần chìm vào bóng tối.