Cambria;">Tojikachan: Đến phát điên vì cái mạng TT^TT mấy hôm toàn post muộn, sr nhé TT^TT
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com
Sáng sớm thứ bảy, tôi không đến đạo quán Sanada của Kanagawa, mà là lẳng lặng đứng trước một căn nhà lớn có hoa viên. Nhìn hai chữ “Nhà Ohtori” trên bảng treo ở cổng, tôi nặng nề thở dài một hơi. Ngón tay vươn ra lại thu về, duỗi ra lại rụt lại, hôm nay sẽ tiến hành đặc huấn học tập ở đây. Cuộc sống của tôi thật bi thảm, căm giận nhìn bầu trời. Đột nhiên, một chiếc xe ô tô chạy sát qua bên tôi, khiến tôi mất thăng bằng một cái, ngón tay đang chỉ vào chuông cửa bị nhấn vào một cái.
“Sao bây giờ mới đến!” trong Micro vang ra một tiếng quát chói tai, thân thể bất giác khuynh ra sau, ngoáy ngoáy lỗ tai, nhỏ giọng hỏi: “Senpai làm sao mà biết là em?”
“Bởi vì trừ em ra, mọi người đều đến cả rồi! Mau lăn tới đây, Nhất Tịch!” chắc chắn chị Kikuri hôm nay ăn quá no, sáng sớm đã bày ra công phu sư tử rống. Sờ sờ đầu, không tình nguyện đi vào.
“Hoan nghênh.” mỹ nhân Ohtori mặc áo len màu vàng, đứng ở cửa nghênh đón.
“Senpai, chào buổi sáng, hôm nay phiền toái chị rồi.” Tôi nghiêm túc cúi người chào, nắm túi sách trên người thật chặt, nhìn vào bên trong, những bạn cần học bổ túc khác sao tới sớm thế.
“Em phải nói hôm nay phiền toái mọi người mới đúng!” Nhìn kĩ, thấy trên sofa ở đại sảnh có bốn người đang ngồi: Suzuki Kikuri, Ohtori Choutarou, Atobe Keigo và Oshitari Yuushi, đúng là một đội hình học thêm siêu xa hoa, tôi nuốt một ngụm nước miếng, xem ra hôm nay khá gian nan đây.
Cục cưng Ohtori ngoan ngoãn cúi người chào tôi: “Senpai, hoan nghênh quang lâm.”
“A, chị phiền toái em rồi.” Tôi không hiểu ra sao nhìn cậu ấy, do dự mở miệng, “Xin hỏi Ohtori-kouhai hôm nay dạy chị môn nào?”
“Vũ đạo.” sắc mặt Choutarou ửng đỏ, ngượng ngùng mở miệng.
“Vậy chị nhờ em nhé!” Khẽ gật đầu, môn này hẳn là sẽ không làm cậu quá khó xử. “Còn Oshitari-kun?”
“Hóa Học.” Giọng Kansai uyển chuyển, tạo hình tỏa sáng khêu gợi, ánh mắt phóng điện. Tôi ngăn trở điện áp liên tiếp, xoay người về phía Thủy Tiên Atobe, nâng nâng lông mày ý hỏi.
“Vật Lý.” Atobe đặt ngang hai tay lên chỗ tựa lưng của sofa, buồn cười nhìn tôi, “Lúc senpai nhờ tớ đến, tớ vẫn không biết cậu lại phải học thêm những ba môn đấy, đúng là cô gái không hoa lệ, hm ~ ”
Tức giận trợn trừng mắt, thở phì phì biện giải: “Khoa học Tự nhiên của tớ đều đạt tiêu chuẩn, đừng khinh thường người ta!”
“Hừ!” Chị Kikuri hừ mũi một tiếng, “Không biết xấu hổ à, dù hai môn Khoa học Tự nhiên được thi gộp 1 lần cho em may mắn qua sáu mươi điểm, nhưng mà Vũ đạo của em thì sao? Hm ~” tôi lập tức ủ rũ, vẫn còn mạnh miệng: “Chỉ là em không học tập nghiêm túc thôi, chỉ cần bản thiên tài nỗ lực, cam đoan vượt qua tiêu chuẩn.”
“Em còn không phục sao!” Chị Kikuri vung tờ giấy trong tay một cái, đùng một tiếng đứng lên, vọt tới trước mặt tôi, ngầm bi thương nói, “Cái điểm đáng thương kia của em có giống hạt đậu không? Hm?” Tôi thoáng chốc giống như khinh khí cầu bị xịt, ủ rũ đứng đó, chờ đợi sắp xếp.
“Kỳ thực còn có một thành viên quan trọng giúp em học chưa đến.” Hm? Hai môn khoa học Tự nhiên, Nấu ăn và Vũ đạo, chẳng phải đủ hết rồi sao? Tôi nhếch lông mày kỳ quái nhìn chị Kikuri. Chị ấy xấu xa nhếch miệng, gian trá cười hai tiếng: “Ha ha, không thể công bố sớm.”
“Thế học môn nào trước?” Tôi sờ sờ cái mũi, chân phải di di lên mặt đất, bất an hỏi.
“Vũ đạo.” mỹ nhân Ohtori nhàn nhạt nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp lóe áng sáng, “Atobe-san và Oshitari-san sẽ hỗ trợ các bạn khác trước, hôm nay cha mẹ chị đều không ở nhà, bác giúp việc cũng nghỉ phép, cho nên chị và Kikuri sẽ chuẩn bị cơm trưa cho mọi người. Bởi vậy hiện tại người duy nhất có rảnh chính là Choutarou, phòng Vũ đạo ở phía đông, các em đi bây giờ đi.” Rồi xoay người nhìn em Ohtori, “Choutarou, em giúp Nakamura nhé.”
“Vũ đạo của Ohtori-kouhai tốt lắm đúng không.” Nhìn Ohtori Choutarou tìm kiếm nhạc ở trên giá CD, tôi tìm đề tài định đánh vỡ không khí xấu hổ.
“Trung cùng lứa tuổi hẳn là không tệ.” Cậu ấy thật hay đỏ mặt, vóc người thon dài cao ngất, ôn hòa ngại ngùng. Tính cách tuyệt không giống chị gái, nhưng về phương diện sắc đẹp thì thật đúng là liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra là hai chị em. “Các chị ấy giúp chị hỏi rồi, đề thi là Waltz. Cho nên chúng ta bắt đầu luyện tập từ bước nhảy cơ bản, được không, senpai?”
“Ừ.” Âm nhạc vang lên, là 《Waltz bi thương》, nhàn nhạt u buồn toát lên căn phòng nhảy trống trải. Ohtori Choutarou hơi cúi người, tư thế mời nhảy. Tôi đi đến trước mặt cậu ấy, tay phải vươn ra nhẹ nhàng đặt vào bàn tay cậu ấy, tay trái gấp khúc đáp lên bờ vai cậu ấy, thân thể hơi hơi khuynh ra sau.
Cậu ấy cao ngất, nhìn phía trước, theo quy tắc, tôi tự động nghiêng đầu sang một bên.”Chúng ta luyện tập các bước chân cơ bản trước, chị chuẩn bị tốt rồi chứ? Senpai.” Ohtori Choutarou thoáng có chút khẩn trương. “Ừ, đã chuẩn bị xong rồi.” mỉm cười, làm dịu không khí xấu hổ.
Theo âm nhạc, cậu ấy bước ra chân trái, đồng thời chân phải tôi lui một bước, hơi hơi nghiêng người. Ba nhịp chậm, chân phải của cậu ấy sát qua bên cạnh chân trái, lướt ngang tao nhã, thân thể hơi nghiêng trái. Đi theo bước chân cậu ấy, tôi đồng thời đem chân trái sát qua chân phải, lướt ngang một bước, mềm nhẹ nghiêng phải. Lại xuống lần nữa, cậu ấy bắt đầu động chân phải, tôi động chân trái, vũ khúc Waltz ai oán, đặt trọng tâm luân phiên len hai chân, thân thể lên xuống như sóng cuộn.
Hoàn thành trọn vẹn bước nhảy cơ bản, hai người thoáng thở phào một hơi. Ohtori Choutarou vui sướng nhìn tôi, hơi kinh ngạc nói: “Senpai nhảy cực kỳ tốt, sao lại không đạt tiêu chuẩn vậy?”
“Ha ha, bước nhảy thì không thành vấn đề.” Tôi vuốt đầu ngây ngô cười, “Vấn đề của chị là xoay tròn cùng bước lướt, ừm ~” giọng điệu đột nhiên ngừng một chút, “Lát nữa mong em bỏ qua cho nhé.”
Có lẽ ngay từ đầu, tiểu đệ Ohtori còn không hiểu lắm, nhưng lúc bước lướt, lúc nhảy quay về, cậu ấy bị tôi kéo ra rất xa, trong bước xoay tròn, tôi nhiều lần trượt chân dẫm phải giày da của cậu ấy. Bạn Ohtori rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, ừm, đây là nguyên nhân bản thiên tài không đỗ cuộc thi Waltz: không thể hợp tác ăn ý với bạn nhảy.
Ngay tại lúc chúng tôi một lần nữa tập phối hợp xoay tròn, một giọng nói kiêu ngạo mà lại đầy nhịp điệu vang lên: “Ồ ~ đúng là xoay tròn không hoa lệ.” Oshitari đứng bên cạnh cười nhẹ.
“Kỳ thựcbước nhảy cơ bản của chị ấy cực kỳ tuyệt đẹp, chỉ là không thể hợp tác với em được.” tiểu đệ Ohtori tốt bụng biện giải giúp tôi, đúng là một đứa trẻ ngoan.
Atobe mắt sáng quắc đi tới, cầm lấy tay phải của tôi đang ở trong tay Ohtori Choutarou, cúi người chào giống một thân sĩ Châu Âu: “Reizendes Fräulein, Könnte ich einen Tanzzu dir haben?” (Tiểu thư đáng yêu, tôi có thể hân hạnh được đón tiếp cô nhảy một điệu với tôi không?)
Ý gì? Tôi híp mắt, kỳ quái đánh giá cậu ta. Thủy Tiên Atobe đứng thẳng dậy, cái gáy xuất hiện một ‘ngã tư đường’, cắn răng hung hăng nói: “Tiếng Đức, cái cô gái không hoa lệ này không học bao giờ sao?”
“Không!” Tôi đúng lý hợp tình cao giọng đáp, “Ngoại ngữ thứ hai của bản thiên tài là tiếng Trung!”
Atobe hít sâu một hơi, một phen ôm eo tôi, theo nhịp Waltz chậm, bắt đầu mang tôi múa. Bước lùi, quỳ gối, gót chân hơi cách mặt đất, hết thảy đều thật thuận lợi. Bước lướt một cái, tuy rằng cực lực muốn khống chế tốt lực đạo, nhưng mà bước chân vẫn chếch đi một ít. Bắt đầu từ bước này, bắt đầu không thể hợp tác tốt với cậu ấy. Atobe nắm eo tôi thật chặt, kéo tôi về quỹ đạo. Kế tiếp xoay tròn, bước chân của tôi bắt đầu hoảng loạn, chân trái chuyển động nhanh nửa nhịp, bỗng chốc dẫm nát lên chân cậu ấy.
“Rất xin lỗi.” Ngoài miệng xin lỗi, trong lòng lại âm thầm cười trộm một chút.
“Không sao, dù sao lần trước ở tiệc sinh nhật của Matsumoto đã bị cậu dẫm quen rồi.” Atobe chế nhạo, đúng là Thủy Tiên Atobe nát! Trong lòng căm giận, bất giác sải một bước lên ở bước lướt kế tiếp, bỗng chốc kéo Atobe đến xa xa. Hai người tách ra, trong mắt cậu ta bốc hỏa đi về phía tôi: “Cái cô gái này không thể phối hợp được sao? Hm?”
“Trong kiếm đạo chỉ có đấu đơn, không có quần ẩu.” Tôi nghiêm túc trả lời, đây không phải lỗi của tôi mà, còn vô tội giơ tay.
“Cái cô gái không hoa lệ này!” trong đôi mắt màu xám của Thủy Tiên Atobe lấp lánh sáng lên, xen lẫn tức giận còn có một chút tình cảm mà tôi không rõ.
Lúc này, một khúc《Waltz bi thương》kết thúc, trong âm hưởng truyền đến tiếng đàn violon với tiết tấu thư hoãn mà mạnh mẽ. Atobe kéo lấy eo nhỏ của tôi, tôi nặng nề ngã vào lòng cậu ta, trợn mắt nhìn: “Waltz phải giữ khoảng cách!”
Cậu ta trượt ngang chân trái, mang theo tôi nhẹ nhàng chậm rãi sang phải. Như dụ hoặc nghiêng mặt đến bên tai tôi, nhẹ nhàng mà nói: “Đây không phải Waltz, là Tango.”
Tiếng kéo đàn violon mạnh mẽ, nốt nhạc tùy ý mà lưu sướng dập dờn trong không khí. Cảm giác được hơi thở ấm áp bên tai, tôi tức tối đẩy cậu ta ra. Ngay tại lúc phải rút tay khỏi tay cậu ta, tay phải cảm thấy bị kéo mạnh, quán tính lại vọt vào trong lòng cậu ấy. Thân thể cậu ta kề sát tôi, một mùi hương của biển phả vào mặt.
Cánh tay bên hông rất mạnh mẽ, bên cổ là hô hấp đều đều của cậu ấy, ngứa ngáy. Mới vài bước mềm mại, đột nhiên nhớ tới đóa Thủy Tiên Atobe nát này rất xấu xa. Lại đẩy cậu ta ra, lui một bước ra sau, lúc này trong âm nhạc truyền đến tiếng đàn dương cầm âm cao. Hơi nghiêm mặt, hai mắt bốc hỏa, lại bị lôi kéo một cái, kém chút kề mặt, hạ eo một cái hiểm tránh thoát.
Cậu ta mang khí thế bức nhân tới gần, tóc của tôi đã xà xuống mặt đất, cái eo dướicánh tay cậu ta như muốn gãy thành hai đoạn. Lại là một tiếng đánh đàn dương cầm, cậu ta dùng lực kéo cơ thể của tôi lên, cơ hồ lại là mặt kề mặt, trên mặt rõ ràng cảm giác được hô hấp dồn dập của cậu ta. Atobe thoáng khuynh người về sau, mắt thấy môi hai người sẽ dán nhau, chân trái tôi duỗi thẳng ra sau, tay phải giơ ngang, đột nhiên nghiêng đầu một cái, vừa khéo tránh thoát. Cậu ta thẳng người dậy, cánh tay nhẹ nhàng kéo tôi. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu ta, không lùi bước, không tránh, ngẩng cằm, kiêu ngạo không hề kém cậu ta. Atobe khẽ cười một tiếng, không áp sat từng bước như vừa rồi nữa, lại kéo tôi vào trong lòng. Dùng sức mạnh gắt gao đặt tôi ở trước ngực, khuôn mặt tựa vào mái tóc xoăn của tôi, ôm lấy eo tôi. Theo tiếng đàn violon du dương mà kiêu ngạo ngân lên, mang theo tôi xoay quanh trong phòng Vũ đạo, chuyển động. Theo một cái nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, điệu nhảy dừng lại, bên tai truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng: “Đúng là một cô gái không hoa lệ.”
Cấp tốc tách ra đóa Thủy Tiên Atobe nát kia, nhảy cách xa cậu ta mấy bước, trợn mắt nhìn. Trong phòng trống trải, vài tiếng vỗ tay vang lên. “Hai anh chị nhảy thật tuyệt vời.” Ohtori Choutarou chân thành ca ngợi, “Hoàn toàn biểu đạt được lực lượng và sự lưu luyến của Tango.”
“Ha ha, một đôi thật ăn ý.” Oshitari tựa vào tường, trong mắt hàm chứa thâm ý, “Một điệu Tango làm người ta khắc sâu ấn tượng.”
“Hừ ~ đề thi đâu phải Tango!” Tôi căm giận nhìn bọn họ, “Bản thiên tài chỉ cần Waltz qua bảy mươi, là đi đốt trầm hương!” Vừa nói vừa hai tay tạo thành chữ thập, cầu nguyện với Thượng Đế.
“Tớ đến dạy cậu.” Một giọng nói thanh lãnh rõ ràng truyền vào tai tôi. Nhoẻn miệng cười, chạy về phía cửa: “Kunimitsu, sao cậu lại tới đây?” Lôi kéo tay cậu ấy kinh hoảng, hơi làm nũng.
Cậu ấy cúi đầu mỉm cười, gắt gao nắm tay của tôi. Sau một lúc lâu, mắt phượng híp lại, lạnh lùng nhìn Atobe, tản mát ra hơi thở quyết tuyệt.
Oshitari chậm rãi đi về phía Atobe, dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy, nói thầm: “Điệu nhảy Tango vừa rồi là por una cabeza.”
Atobe lưu luyến nhìn về phía cô bé tươi ngọt bên cạnh Tezuka, thở dài, giọng nói thương cảm trong phòng vũ đạo yên lặng như có như không.
“Từng bước xa.”
Spoi:
“Em còn không biết xấu hổ ăn cơm?! Nhìn kết quả môn Nấu ăn của em đi, phần thủ công ――20 điểm! Cô Zenkano đánh giá là: Nakamura hẳn là nên trở lại thời kì đồ đá, không! Thời kì đồ đá đã xuất hiện dá Needle rồi, em ấy thích hợp sống ở thời đại người vượn cổ hơn!”
Chị Kikuri rút ra một cái vở nhỏ, ngón tay phát run vẩy vẩy: “Phần điểm tâm ――10 điểm! Cô Shishen nhắn lại là: vừa nhìn thấy Nakamura-san, là cô cực kỳ muốn tự sát tạ tội!” Lúc này chị ấy bắt đầu run run, một phen xé ra một trang giấy, cực lực đè nén lửa giận: “Phần nấu nướng…”
“Chị… Chị… Đừng xằng bậy!”