Cambria;">
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com
Buổi sáng tỉnh lại, thoáng nghe thấy tiếng đấm đá trong vườn. Dụi dụi mắt, mở cửa sổ ra. Thấy dưới tàng cây Basho trong vườn, bố mặc trang phục TaeKwonDo, hai chân bó băng vải màu trắng. Không phát ra tiếng động gì, chỉ cúi đầu, yên lặng đứng đó nửa phút. Đột nhiên nhảy cao tung một cú đá, lưng bàn chân phải nện lên vai rối gỗ, vai mộc rơi xuống. Nhanh như gió xoáy, nhanh như tia chớp, lại là một cú đá móc, eo gỗ nứt ra. Cuối cùng chậm rãi thu lại chân trái, đùi phải đá bay, ngực bụng con rối gỗ hoàn toàn bị vỡ tan tành.
Thu lại tư thế, đứng thẳng, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bố! Đôi mắt tôi ửng đỏ, thì ra bố là người lưu luyến nhất, thì ra là bố đau lòng nhất. Đang lúc tôi định lên tiếng an ủi, một bóng người màu trắng nhào vào lòng bố: “Bố, con xin lỗi, con xin lỗi. Huhuhuhuhuhu, Kuyou sai lầm rồi, Kuyou sai lầm rồi…”
Bố không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm chị ấy, để chị ấy khóc, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của chị ấy. Nước mắt tôi rốt cục không ức chế được tuôn ra, mu bàn tay che mắt, chắn đi nắng sớm xán lạn. Một đôi tay dịu dàng từ phía sau ôm lấy tôi, bên tai vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ nhàng của mẹ: “Bố mẹ luyến tiếc nhất là các con, không đánh lòng rời xa các con. Chỉ mong sau này chim nhỏ rời nhà có thể ngẫu nhiên về thăm nhà, như vậy là đủ rồi.”
Xoay người, ôm cổ mẹ, lồng ngực rầu rĩ, mũi hơi nghẹt, đôi mắt chát chát. Trốn vào trong ngực mẹ, giống như ngủ trên sự mềm mại ấy, trong lòng dâng lên cảm giác an toàn, ấm áp như thủy triều. Sau một lúc lâu, lau khô nước mắt, nghiêng đầu, bĩu môi, hô xuống dưới tầng: “Bố và chị thật là, sáng sớm đã tình cảm khiến Kimiko-chan khóc thành mắt hột đào, đỏ đầu mũi rồi. Hôm nay con gặp người khác kiểu gì đây, hai người mau trả con hình tượng dịu dàng hiền thục, xinh đẹp động lòng người cho con!”
Dưới tàng cây Basho, bố ngẩng mặt mỉm cười, chị hai mắt đẫm lệ mông lung, hết thảy đều rất tốt đẹp.
Trong lồng ngực như có một tảng đá lớn được hạ xuống, tâm tình như trời sau cơn mưa. Tuy rằng hốc mắt ửng đỏ, nhưng gương mặt mỉm cười. Mặt mày hớn hở đi vào phòng học, lẳng lặng ngồi tại chỗ, dư vị của sự dịu dàng buổi sớm.
“Kimiko, sao mắt cậu đỏ thế?” Mai khẩn trương kéo lấy tôi, cẩn thận nhìn, “Ai bắt nạt cậu?”
Ngồi ở ghế sau, khóe miệng Oshitari cứng ngắc, không trêu đùa các nữ sinh nữa. Atobe buông tư liệu trong tay xuống, một tay vuốt nốt ruồi, nhíu mày.
“Là ai?” Bá tước đột nhiên ngồi ở phía trước tôi, ôm ngực nghiêm túc hỏi, “Là bạn trai cậu sao? Tớ phái người mời cậu ta đến uống trà chiều, được không?” hai tròng mắt màu vàng loé sáng ra vẻ nguy hiểm.
“Phì!” Tôi phun ra một hơi, cảm xúc trong lòng biến mất, ôm bụng cười to ra tiếng, “Ha ha ha ha ha ha, bắt nạt tớ? Có ai sống ngại chưa phiền à?”
“Cậu đừng ngượng nói ra, mọi người đều là bạn cả. Cần hỗ trợ, chỉ nói một câu là được.” Konokie lắc lắc mái tóc hồng, lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu ấn phím.
Tưởng tượng ra dáng vẻ Kunimitsu bị trói thành thịt, khóe miệng tôi run rẩy, một phen đoạt lấy di động của cậu ấy, gập ngay máy lại: “Kunimitsu rất tốt với tớ, cậu đừng làm ẩu.”
“Thế mới sáng sớm mà cậu đã bi thiết thế kia, định gia nhập câu lạc bộ Kịch sao?” Yuki vừa lấy sách giáo khoa ra, vừa chọc ghẹo nói. Nữ độc miệng bt, Mukahi mà muốn cậu, tuyệt đối là vì cậu ta bách độc bất xâm! Miễn cưỡng quét mọi người một cái, lập tức nhào vào cái ôm mềm mại của Mai, dùng mặt dụi dụi: “Chị tớ sắp kết hôn, tớ không nỡ.”
“Hả?” Mọi người cùng nhíu mày, thấy bọn họ không hiểu ra sao, tôi tiếp tục giải thích, “Tháng sau, chị ấy phải lập gia đình, phải rời khỏi tớ. Huhu ~ thật khổ sở, thật khổ sở.” Buồn bã nằm sấp vào lòng Mai, đúng là thân thể mềm mại, nước miếng~ing. (Tác giả Phi: BT! )
“Cậu ấy là tên cuồng luyến chị.” Yuki lạnh lùng giải thích, tôi căm giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm.
“À ~” mọi người đều sáng tỏ, Oshitari trong tư thế xinh đẹp cười khẽ nhìn tôi. Khóe miệng thủy Tiên Atobe vẽ ra một độ cong duyên dáng, bắt chéo chân, tỉ mỉ đánh giá tôi mấy lượt. Hừ! Các cậu còn quá trẻ, vẫn không thể lý giải tình cảm thâm trầm của tôi! Hừ lạnh một tiếng, lại bắt đầu dụi Mai.
(Tác giả Phi: ngây thơ quá ngây thơ!
Kimiko rút ra Bế Nguyệt đưa cho mỗ khanh: hoặc là tôi xuống tay, hoặc là chính bà mổ bụng, chọn một cái đi
Phi:-_-)
Câu lạc bộ tập luyện xong, chị Kikuri lại xếp lịch ngày mai bắt đầu đặc huấn lúc tám giờ, không được đến trễ. Cuối cùng, còn dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn tôi chằm chằm, ám chỉ đặc biệt chuẩn bị một đội hình tinh anh giúp tôi học. Nuốt một ngụm nước miếng, rét lạnh một cái, run lên một chút: Thượng Đế ơi, xin hãy cho tôi thời gian vĩnh viễn lưu lại ở hôm nay. Yên lặng vẽ ở ngực một cái chữ thập, hai tay tạo thành chữ thập thành tâm cầu nguyện.
Lưng đeo túi kiếm, cầm theo túi sách, lắp bắp nhìn mây đỏ phương xa, ai điếu ngày mai bi thảm. Lại nghe thấy một tiếng kêu thê thảm: “Ngao ~ meo ô ~” bước nhanh vào ngõ sâu, thấy một đàn quạ đen to chụm vào góc tường, tập thể công kích vào cái gì đó. Sờ sờ cái mũi, quạ đen ở Tokyo là băng đảng Yamaguchi thứ hai đấy, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
(Tojikachan: băng đảng Yamaguchi là băng đảng Mafia lớn nhất trên thế giới)
Vừa định xoay người rời đi, đã thấy một cái gì đó có lông màu xám trắng kêu thảm thiết: “Meo ô! Ngao ô ~” trong lòng chợt mềm, đứa trẻ đáng thương, động vật bổn cô nương thích nhất chính là mèo! Lấy xuống túi kiếm trên đầu vai, rút ra thanh kiếm Senbonzakura vung điên cuồng lên không trung, mấy chiếc lông chim màu đen chậm rãi rơi xuống. Một tay ôm lấy tiểu đáng thương, thu lại kiếm trúc, quay đầu bỏ chạy.
Một hơi chạy ra hơn một trăm mét, dừng lại, cẩn thận đánh giá ‘cậu nhóc’ trong lòng, mắt sáng lên. Đây chẳng phải là tiểu bảo bối Karupin của Ryoma sao, lông dày mềm mại, thật đáng yêu. Ôm lấy liên tục dụi, có vẻ như biết tôi là ân nhân cứu mạng, Karupin liếm liếm gương mặt tôi. Coi như xong, vụng trộm mang về nhà, không trả! Đang lúc tôi động não, sau đầu đột nhiên bị một cái gì đó mổ một chút. Tức giận quay đầu, gương mặt đau xót, bất giác lấy tay bảo vệ khuôn mặt, thì ra đống quạ đen này vẫn còn đi theo!
Nắm túi sách trên tay thật chặt, một tay kẹp lấy Karupin, một tay bảo vệ đầu, chạy như điên. Tóc, mu bàn tay đều bị chim hung mãnh mổ, cố không quan tâm đến đau đớn, vừa chạy vừa tìm kiếm nơi có thể tị nạn. “Meo!” Hét thảm một tiếng, chỉ thấy mông Karupin bị một con quạ đen hung ác mổ một cái, bộ lông của nó xù lên, kinh hãi run run. Thật quá đáng! Cậu nhóc này đắc tội các ngươi chỗ nào chứ, có cần thiết phải hung ác đuổi theo mổ liên tục như thế không? Tôi gập tay lại một cái, lấy thanh kiếm Senbonzakura trên lưng, ra sức xua vào không trung. Cau mày, tay phải phát lực, đánh bay một đàn quạ đen. Nhìn đống lông chim đen rơi xuống, bốn phía không còn con nào nữa.
Tra lại thanh kiếm Senbonzakura vào túi kiếm, cúi đầu đắc ý nói với Karupin: “Về sau, đi theo chị đi, chị bao nuôi em!” “Mị ngô ~” nhóc tri kỷ ngọt ngào kêu một tiếng. Không đợi tôi lên tiếng cười to, đã thấy chân trời có một đóa “Mây đen” bay tới, quạ đen thành đàn thành đôi vừa xoay quanh vừa lao xuống, thử hô bỉ hòa, táo cá bất hưu*!
(Tojikachan: Một trong những câu kinh điển miêu tả quạ đen trong hoàng hôn)
Bổn cô nương xoay người chạy, bắt đầu chạy trối chết. Lấy ra mọi sức lực, lấy ra quyết tâm liều chết, sử dụng năng lực có thể chém được người, anh dũng vọt về phía trước, tuyệt không quay đầu lại! Trong lòng hò hét: A ~ chọc ai cũng không thể chọc “xã hội đen”!!!
Cả người chật vật, đầu tóc bù xù, ôm con mèo nhỏ tránh ở trong siêu thị ven đường. Nhìn xuyên qua cánh cửa thủy tinh, nhìn về phía cây lớn phố đối diện. Cừ thật, một đám đông nghìn nghịt ngồi xổm ở đó, đôi mắt đen nào cũng đằng đằng sát khí. Đúng là đội ngũ có tổ chức, có kỷ luật, có sức chiến đấu, có thể đánh trận đánh ác liệt! Không hổ là địch nhân mạnh nhất mà trước mắt bổn cô nương mới gặp được!
Lấy ra điện thoại, ấn xuống phím tắt gọi nhanh: “Alo, Kunimitsu à? Cậu tập luyện kết thúc chưa?” Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo.
“Có phải Echizen-kouhai có một con mèo Himalayas không?” Biết rõ còn cố hỏi~ing.
“Ừ ừ, nó đang ở chỗ tớ, nhưng bọn tớ gặp phải chút phiền toái, cậu có thể tới đón tớ không?” Vừa nói vừa khẩn trương nhìn chằm chằm phố đối diện.
“Tớ ở ngay trong siêu thị tiện lợi phố Sanbokuteisenchou, tớ chờ cậu nhé.” Tắt điện thoại, hít sâu một hơi, hi vọng hôm nay có thể toàn thân trở ra.
Mười phút sau, cửa thủy tinh của siêu thị tự động mở ra. “Hoan nghênh quang lâm!” Người phục vụ lễ phép chào.
Ôm Karupin, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kunimitsu. Mắt cậu ấy thoáng run run, ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt tôi: “Sao lại bị thương đến mức này?” Ngữ khí áp lực, ngón tay khẽ vuốt, nhíu mày.
“Sh ~” cảm thấy gương mặt đau đớn, tôi không khỏi ra tiếng, “Đau.”
“Ai làm?” Cậu ấy lạnh lùng nói, nắm chặt nắm tay.
Tôi chỉ thẳng về phía phố đối diện, hung tợn nhìn chằm chằm cái cây đầy quạ: “Chúng nó! Băng đảng Yamaguchi đệ nhị của Tokyo!”
Kunimitsu quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, lẳng lặng giúp tôi vén tóc mái hơi rối trên gương mặt. Sau đó đứng dậy đi vào siêu thị tiện lợi, một lúc sau, cầm hai túi gì đó đi tới. Ngồi xổm xuống, yên lặng thở dài, dùng khăn giấy khử trùng mới mua nhẹ nhàng lau mặt tôi, ánh mắt chuyên chú, ngón tay dịu dàng.
“Không phải tớ chủ động trêu chọc chúng nó, mà là nhìn thấy mèo con bị quạ đen quần ẩu, tớ mới làm việc nghĩa.” Vội vàng giải thích, tay phải lo âu vuốt ve bộ lông mềm mại của Karupin. Động tác của Kunimitsu hơi ngừng lại, lạnh lùng quét cậu nhóc trong lòng tôi, đáy mắt bắt đầu đóng băng. Cảm giác được tay chân đột nhiên cứng ngắc, Karupin nghiễm nhiên thành một con mèo đông lạnh.
Nhìn vào cánh cửa thủy tinh, nghiêng đầu trái phải, thưởng thức ót mình và bên quai hàm có một cái băng keo cá nhân ngốc nghếch. Quay đầu bày ra một cái tạo hình Mèo Lớn Kikumaru, cười tủm tỉm nói: “Kikumaru Eiji, xin chào!” Thành công nhìn thấy Kunimitsu trở nên nhu hòa, khóe mắt mỉm cười, cũng cảm giác được thân thể Karupin ấm lại, bắt đầu tỉnh táo.
Đứng ở cửa siêu thị tiện lợi, nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra. Tôi trịnh trọng gật đầu với Kunimitsu, cậu ấy giơ lên áo đồng phục trường, che ở đỉnh đầu chúng tôi.
“Chạy!” kêu to một tiếng, hai người chạy như điên, phía sau là một đám quạ đen đang kêu gào.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Karupin!” Nhìn thiếu niên trước mặt vui sướng vạn phần, đoạt lấy mèo yêu quý. Rất khó làm người ta liên tưởng đến hình ảnh kiêu ngạo lạnh nhạt trên sân bóng, Ryoma quả nhiên vẫn chỉ là một cậu bé mà thôi.
“Cám ơn, senpai.” Cậu ấy nói thấp, ngoan ngoãn cúi đầu với tôi, “Mặt của senpai?” Ryoma không thể tin nhìn tôi, mắt mèo màu hổ phách đầy kinh ngạc.
“Ha ha ha ha.” Cảm giác được Kunimitsu lại bắt đầu tản khí lạnh, tôi vuốt đầu ngây ngô cười, định hòa dịu không khí, “Ừm, gần đây có phải Karupin chọc phải quạ đen không?”
“Vâng, ngày hôm qua nó ngậm một con quạ nhỏ chạy về.” Ryoma thành thật trả lời, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mèo yêu, tình cảm của một người một mèo thật tốt.
“Thảo nào hôm nay nó bị đàn quạ đen vây công.” Tôi chỉ chỉ vết thương trên mặt và trên tay, mở to mắt nhìn, “Chị là anh hùng cứu mỹ nhân đấy ~ ”
“A, em rất xin lỗi.” Ryoma xin lỗi, hơi cúi đầu. Cảm giác được Tezuka đã biến thành băng sơn, Echizen lại nhỏ giọng nói: “Phiền toái đội trưởng quá.”
“Đúng rồi, hiện tại Echizen và Karupin có phải là nợ chị không?” Tôi vỗ tay một cái, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn con mèo nhỏ, tên kia lạnh run trốn vào trong lòng Ryoma, chớp chớp mắt to cảnh giác nhìn lén tôi.
“Thế này đi, chờ Karupin sinh con xong, cho chị một con, thế nào?” Để sát vào Ryoma, vươn tay sờ sờ con mèo nhỏ, xúc cảm siêu tuyệt vời!
“Hm? Không đồng ý?” Tôi nhíu mày lạnh lùng nhìn, cưỡng bức nói.
“Không phải.” Echizen dừng một chút.
“Thế thì tại sao?” Tiếp tục tới gần, đột nhiên tay trái bị Kunimitsu bám lấy, nhẹ nhàng kéo tôi về bên cạnh cậu ấy.
“Senpai.” Ryoma đè đè vành nón, yếu ớt nói, “Karupin là đực.”
Khóe miệng hơi run rẩy, hết cứu…
“Echizen, về sau trông chừng nó.” Lạnh lùng dặn dò, Kunimitsu dắt tay tôi, xoay người rời đi.
Buồn bực quá, hôm nay buồn bực, ngày mai không hay ho, cuộc sống thật không dễ dàng! Tôi ai oán nhìn ánh sáng mờ ở chân trời, nhẹ nhàng mà thở dài.
“Kimiko, cậu thích mèo?” Vừa quay đầu, Kunimitsu nhàn nhạt lên tiếng, lẳng lặng nhìn tôi.
“Ừ, lúc ở Kanagawa, tớ có nuôi một con.” Tôi ôm cánh tay cậu ấy, có chút bi thương nói, “Từ nhỏ nó cùng tớ cùng nhau lớn lên, nhưng mà tuổi thọ của mèo kém hơn người, hồi trung học cơ sở, nó đã rời khỏi nhân gian, lúc đó tớ khóc rất lâu.”
Cậu ấy dừng lại, hơi cúi người ôm lấy tôi, cúi đầu nói: “Tớ sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu.”
“Ừ.” Liên tục gật gật đầu, ôm lấy eo cậu ấy.
“Về sau đừng bị thương nữa.” Kunimitsu hơi thương xót nói, ôm lấy cánh tay của tôi, ôm rất chặt.
“Ừ!” Tôi ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn cậu ấy, “Kunimitsu cũng vậy nhé.”
Mỉm cười hứa hẹn, ánh tà dương kéo dài dưới chân, một đôi bóng hình ngây ngô.
Spoi:
“Tớ đến dạy cậu.” Một giọng nói thanh lãnh rõ ràng truyền vào tai tôi. Nhoẻn miệng cười, chạy về phía cửa: “Kunimitsu, sao cậu lại tới đây?” Lôi kéo tay cậu ấy kinh hoảng, hơi làm nũng.
Cậu ấy cúi đầu mỉm cười, gắt gao nắm tay của tôi. Sau một lúc lâu, mắt phượng híp lại, lạnh lùng nhìn Atobe, tản mát ra hơi thở quyết tuyệt.
Oshitari chậm rãi đi về phía Atobe, dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy, nói thầm: “Điệu nhảy Tango vừa rồi của cậu và Nakamura tên là por una cabeza.”