Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 64: Không ai khiêu chiến X Phá giải nước Inui




Cambria;">

Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

Thả vào miệng một viên kẹo bạc hà, tâm tình cực tốt nhìn bóng người bay nhảy bên trong sân.

“Ne, sao Nakamura-san hôm nay lại rảnh rỗi đến xem bọn tớ luyện tập thế.” Một giọng nói mềm nhẹ vang lên bên cạnh. Vừa quay đầu lại, Gấu Nhỏ Fuji cười tủm tỉm nhìn tôi, quả nhiên là người luôn cười.

“Fuji-kun, buổi sáng tốt lành.” Tôi hơi hơi gật đầu với cậu ấy, “Sáng nay là lúc hai trường khiêu chiến nhau, nhưng không biết vì sao lại không có ai khiêu chiến tớ.” Nghiêng đầu, đỡ cằm, rất nghi hoặc nói: “Bình thường các cậu ấy đều coi tôi là bánh thơm ngon, ai cũng chỉ hận không thể đánh với tớ một trận. Nhưng hôm nay lại kỳ quái, chẳng lẽ là chưa tỉnh ngủ?”

Inui Sadaharu đứng ở bên cạnh tôi đang ghi chép bỗng cứng ngắc, sau một lúc lâu, chậm rãi ngẩng đầu, đẩy đẩy mắt kính, yếu ớt nói: “Cậu không biết vì sao không ai dám khiêu chiến với cậu?” Vừa nói vừa vươn một ngón tay run rẩy chỉ vào tôi.

Tôi rất vô tội lắc đầu, chờ mong nhìn cậu ấy, chẳng lẽ Kính Mắt-kun biết vì sao?

Inui và Fuji nhìn nhau cười, nhưng chỉ là khóe miệng khẽ động. “Ne, là biểu hiện của Nakamura ngày hôm qua khiến mọi người rất giật mình mà thôi.” Gấu Nhỏ tốt bụng nhắc nhở.

“A!” Tôi không khỏi xấu hổ đỏ mặt, “Đó là do chị Kikuri yêu cầu.” Cúi đầu, dùng mũi giày vẽ vẽ mặt đất.

“Không phải lần đánh bài đó…” Inui có chút bất đắc dĩ.

“Sao cơ?” Tôi lập tức ngẩng đầu, hếch lông mày lên, nhớ lại một chút, vỗ tay một cái, “Chẳng lẽ là cái tên tội phạm trốn tù kia?” Hai người họ đều mang biểu cảm “Giờ cậu mới hiểu sao” buồn cười nhìn tôi.

“Chuyện đó có gì không đúng sao?” Nghiêng đầu hỏi.

“Khụ khụ, không có gì không đúng.” Inui ho khan, nghiền ngẫm một chút, cẩn thận nói, “Nakamura-san, cậu dùng chiêu thức và lực sát thương với kẻ bắt cóc kia thật sự làm người ta rất chấn động.” Gấu Nhỏ cũng cười tủm tỉm gật đầu đồng ý.

“À, cái này à, cũng không lợi hại lắm.” Tôi vuốt đầu, ngượng ngùng nói, “Còn chưa được một nửa lực sát thương của bố tớ đâu.” Tôi chắp tay sau lưng, nhảy hai cái tại chỗ.

“Thế, lực sát thương của cha cậu là?” Gương mặt tươi cười của Fuji hơi cứng lại, chậm rãi mở miệng.

“Bố tớ bổ móc một cái, rối gỗ liền gãy từ vai đến bụng.” Tôi trừng lớn mắt, vui sướng phấn chấn giải thích, ” Cú đá ra sau của bố tớ còn có thể khiến đầu rối gỗ nứt gãy kịch liệt rồi lăn xuống đất, lợi hại không.” Kiêu ngạo nhìn bọn họ. ( bố Nakamura mỉm cười đi qua, kéo một con rối gố bị tàn phá. )

Inui đánh rơi bút bi xuống đất, tôi lại thấy rõ được đôi mắt xanh của Fuji. Xem ra sự uy vũ của bố đã khiến bọn họ bị chấn động. (Tác giả Phi: các cậu ấy đang cảm thán cha nào con nấy! )

“Ủa? Fuji và Inui sao trông choáng váng thế?” Mèo Lớn bỗng chốc bổ nhào vào người Gấu Nhỏ, nhìn trái nhìn phải, rất kinh ngạc.

“À, bọn tớ đang nghe đến sự tích của bác trai Nakamura, không khỏi ngây ra.” Gấu Nhỏ hơi mở môi ra, nhẹ nhàng nói.

“Tớ cũng muốn nghe! Tớ cũng muốn nghe!” Kikumaru giơ vợt Tennis lên, khẩn thiết nhìn tôi.

“Vậy thì tớ sẽ nói cụ thể hơn, mấy chiêu ngày hôm qua chính là năm chiêu trong mười tám chiêu phòng sói mà bố tớ truyền thụ.” Tôi gật gật đầu, kéo lấy Kính Mắt-kun, “Inui, hợp tác với tớ đi, tớ sẽ biểu diễn hết cho các cậu xem.” Thành công nhìn thấy Inui há mồm ngốc nghếch, không đợi cậu ta cự tuyệt, liền bắt đầu.

Lúc ra chiêu chỉ nhẹ nhàng đụng tới Inui, không hề mạnh tay. Nhưng lúc gần chạm vào Kính Mắt-kun, cậu ấy theo bản năng xoay người tránh, xoay đến xoay đi như bánh quai chèo vậy. Thu chiêu, đứng lại, đánh giá cậu ấy từ trên xuống dưới, rất nghiêm túc nói: “Thân thể Inui-kun mềm dẻo thật.”

Quay đầu thấy Gấu Nhỏ khôi phục lại gương mặt cười tủm tỉm, vuốt cằm thưởng thức tư thế của Inui Sadaharu. Mèo Lớn dán vào lưới sắt sân Tennis, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi.

Tôi đến gần bọn họ, lấy kẹo bạc hà ra, đưa qua: “Muốn ăn không?”

Gấu Nhỏ cười cười nhận lấy thả vào miệng: “Ừm ~ vị rất ngon.”

“Còn Kikumaru-kun?” vẫy vẫy kẹo với Mèo Lớn.

“Á!!!” Mèo Lớn đột nhiên nhảy lên, chạy vọt ra sau, “Oishi, Oishi, cứu mạng với!”

“Cậu ấy có chứng sợ kẹo?” Tôi nghi hoặc nhìn phía đó, hỏi Gấu Nhỏ – người duy nhất bình thường.

“Ha ha, chỉ sợ về sau có chứng sợ con gái.”

“Hả?”

°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°

Vui vẻ chạy về phía Tezuka đang đi ra sân bóng: “Kunimitsu, cậu mệt mỏi đúng không.” đưa khăn thấm mồ hôi ra, dịu dàng nhìn cậu ấy. Đúng là tùng phong thủy nguyệt, vị túc bỉ kỳ thanh hoa; tiên lộ minh châu, cự năng phương kỳ lãng nhuận. Rất muốn xông lên cắn một cái quá, vị nhất định là tuyệt vời.

(Tác giả Phi: cậu cho rằng Tezuka là quả táo sao, nói cắn liền cắn?

Kimiko: hừ! Không ăn được liền nói còn xanh ~

Phi: phun ra hai lít máu )

“Không sao đâu.” nhè nhẹ trả lời, đôi mắt ấm áp.

“Giải đấu cả nước là đầu bảy tháng sao?” Đi bên cạnh cậu ấy, nghiêng đầu hỏi.

“Ừ.” Cậu ấy nhìn ra xa, kiên định mạnh mẽ.

“Kunimitsu nhất định có thể thắng! Cố lên!” Nắm chặt nắm tay, phấn chấn nhìn cậu ấy.

“Cậu cũng vậy.” Cậu ấy cúi đầu ngóng nhìn, trong giọng nói tràn đầy tin tưởng.

“Tezuka, đây là phần của cậu.” Trở lại trạng thái bình thường, Inui đưa cho Kunimitsu một ly đồ uống đen đặc.

Kunimitsu dừng một chút, quyết đoán nhận lấy, không chút do dự uống. Các thành viên khác của câu lạc bộ đều tò mò nhìn cậu ấy, cổ họng Kunimitsu khẽ nhúc nhích, một ly nước Inui ghê tởm nhanh chóng thấy đáy. Tôi lấy khăn giấy ra đưa cho cậu ấy, Kunimitsu cầm, nhẹ nhàng chà lau khóe miệng, mặt không biểu cảm.

“Quả nhiên là Tezuka, bọn tớ uống xong, trong 20 phút đều mất hết cảm giác.” Oishi sùng bái nhìn Kunimitsu, sau đó nghiêng đầu, lại nhìn về phía Gấu Nhỏ, “Đương nhiên vẫn đối không có tác dụng với Fuji.”

Khóe mắt thoáng nhìn lúc Kunimitsu nhận lấy khăn giấy, khóe miệng cậu ấy hơi hơi xệch xuống. Thì ra không phải không có tác dụng, mà là ý chí rất kiên cường. “Vì sao phải uống thứ này?” Tôi tò mò chỉ chỉ nước Inui khủng bố.

Inui đẩy kính mắt, quỷ dị đi đến bên cạnh tôi, giơ một ly nước Inui lên, đưa qua: “Đây là sản phẩm mà tự tay tớ chế tạo ra, là đồ uống bắt buộc của cả đội sau khi luyện tập xong, thế nào? Nếm thử đi, Nakamura-san.” Ngữ khí mềm nhẹ, giống hệt như đang dụ dỗ người ta.

Chưa uống nước Inui bao giờ, quả thật là tiếc nuối lớn trong cuộc sống. Nghe theo một tín niệm như vậy, tôi nhận lấy cái ly kia. Inui hưng phấn, cầm bút bi trong tay khẩn cấp chuẩn bị ghi lại. Khóe miệng Gấu Nhỏ càng nhấc cao, Oishi hoảng sợ, Kikumaru đầy bội phục. Ngay cả tiền bối Yamato cũng bắt đầu nắm chặt nắm tay hơn, các thành viên khác đều đến gần tôi.

“Đừng uống.” Kunimitsu yên lặng nhìn tôi, trong mắt biểu lộ vẻ lo lắng.

Mỉm cười với cậu ấy, nhẹ nhàng nhấp môi vào ly một cái. Chậc chậc miệng, để nước Inui chạy các góc trong khoang miệng một lần. Quả thật rất kinh khủng! Tôi mở miệng tiếp xúc với không khí mới mẻ. Thứ này nếu uống hết một lần, nhất định sẽ chết người. Tôi kính nể nhìn Kunimitsu, ý chí của cậu đúng là người phàm không thể với tới. Lại híp mắt, đánh giá Fuji từ trên xuống dưới, trong lòng niệm: con gấu này không phải gấu của trái đất. Lấy ra một viên kẹo bạc hà, thả vào trong miệng, đúng là thuốc cứu mạng hiệu quả nhanh.

“Nakamura-san muốn bỏ cuộc sao?” Inui mỉm cười quỷ dị, kính mắt phản quang.

“Ai nói, tốt lắm uống.” Tôi cười cười nhìn về phía hắn, một ngụm uống hết nước Inui, “Hm, vị ngon lắm, đề cử mạnh.” Học khẩu khí của Gấu Nhỏ, cuối cùng còn cảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi.

“Không thể nào!” Inui giống như bị đánh nát một tia hy vọng cuối cùng vậy, cầm lấy cái ly không kia, biểu cảm vỡ nát nhìn tôi, “Lúc uống ngụm thứ nhất, rõ ràng cậu không chịu nổi cơ mà!”

Chậm rì rì lấy ra một cái kẹo bạc hà mới, phát từng viên cho mọi người, cuối cùng đi đến trước mặt Inui-kun, cười tủm tỉm nói: “Lúc đầu đúng là rất khó uống, vị này giống như là thuốc bắc thêm nước ôi.” Mọi người dùng sức gật đầu, đồng ý với tôi. “Nhưng mà, sau khi tớ ăn kẹo bạc hà, vị liền trở nên hoàn toàn khác nhau.” Mở to mắt, giơ túi kẹo lên, “Hỗn hợp vào nhau, giống như là vị coke, ừm ừm, rất ngon.”

Thấy mọi người không tin, lại bổ sung một câu: “Các cậu có thể ngậm kẹo trong miệng trước, sau đó nhấp một ngụm nhỏ, là biết tớ có nói dối hay không.”

Lưỡng lự rất lâu, một người dũng cảm không sợ chết dẫn đầu nếm thử, đám Seigaku vây quanh ‘sản phẩm thí nghiệm’ kia, khẩn trương chờ kết quả. “Ừ! Là thật! Đúng là vị coke!” Người nọ vui vẻ nhảy lên, một hơi uống xong một ly nước Inui lớn.

Mina giống như nhìn thấy chúa cứu thế vậy, tràn ngập kính phục nhìn tôi, không ít đàn anh thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cục không cần phải sợ hãi đồ uống sau khi luyện tập nữa rồi.”

Tôi học tạo hình Chủ Tịch Mao khi duyệt binh, tay trái sau lưng, tay phải nhẹ nhàng vẫy với mọi người. Cuối cùng đi đến trước mặt Kính Mắt-kun giống như bị sét đánh, vỗ vỗ vai cậu ấy, thấm thía nói: “Cách mạng chưa thành công, Inui-kun hãy nỗ lực lên nhé.”

Kéo Kunimitsu, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào đi vào nhà Urukawa. “Nakamura, sao bây giờ em mới trở về!” chị Kikuri giữ chặt tôi, “Có người đã đợi em cả buổi sáng!”

“Sao cơ? Ai vậy?” Tôi bị kéo đi nhanh hơn, nghiêng đầu tò mò hỏi.

“A ~ em đã về rồi ~” giọng điệu đáng ghét, lông mày tôi giật giật, giương mắt nhìn, thì ra là Liều Lĩnh-kun bắt chuyện với tôi ngày đó. Cảm giác được cánh tay Kunimitsu cứng lại, cảm thấy bất an: không tốt! Vị đồng chí này lại ghen tị.

Căm giận nhìn về phía đầu sỏ gây nên, khó chịu mở miệng: “Chuyện gì?”

Người nọ kích động xông lên, vừa định bắt lấy tay tôi. Kunimitsu lập tức hất mạnh tay người nọ ra, lạnh lùng nhìn anh ta, băng sơn lại phục sinh!

Đối phương giờ mới thấy mình thất lễ, hơi hơi đứng lại, hai tay dâng một hộp quà lên: “Ngày đó anh đã lỗ mãng khiến Nakamura-san bị thương, anh cực kỳ có lỗi. Đây là thuốc bí truyền của nhà anh, rất hữu hiệu với vận động viên bị thương, xin hãy nhận lấy.” Nói xong hơi hơi cúi người, trông rất thành khẩn.

“À, cám ơn.” Tôi cấp tốc lấy túi kia, dán chặt lấy Kunimitsu, bày tỏ sự trung thành với băng sơn đại nhân thân ái.

“Anh là Naito Kaichi, mong em chỉ giáo.” Anh ta ngẩng đầu, trong mắt toàn là trái tim, quả nhiên là BT!

“Vâng, đã biết, không tiễn.” Sợ hai mắt kia phóng ánh sáng xanh, tôi nhàn nhạt đáp ứng.

“Từ lúc ở hiệu sách nhìn thấy áp phích hình em, cả trái tim anh đã hoàn toàn say mê vì em!” Naito Kaichi háo sắc nói, không kìm lòng nổi bay về phía tôi. Móng vuốt vừa định đụng tới tôi, Kunimitsu đã hất mạnh anh ta ra xa hai mét.

Vừa ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Kunimitsu cứng lại, hai tròng mắt lợi hại, băng cứng dưới đáy mắt trông như có thể bắn thủng người ta. Xong rồi, xong rồi, biến thân triệt để! Nhóm Seigaku lạnh buốt không dám nói gì, lưỡi cuốn vào hầu nghẹn khuất, người người ai oán nhìn đồng chí Naito.

“Anh đừng có coi tôi là nữ chủ trong tiểu thuyết, tôi hoàn toàn không phải loại hình ấy.” Tôi ân cần lương thiện khuyên bảo, “Mời quẹo phải, đi đều bước!” Anh ta ngây ngốc làm theo, tôi chỉ vào các mỹ nữ của trường Rimizu và Hyoutei, dụ dỗ nói: “Nhìn nơi này, béo như vòng, gầy như yếu, xuân hoa thu nguyệt, đủ loại hình mỹ nhân đều có. Mời thoải mái chọn, thoải mái đi.”

Nhìn thấy nhóm mỹ nữ căm giận, tôi cung kính khom người, nhờ họ: tiễn vị này trước đã, rồi tớ sẽ mổ bụng tạ tội sau. Anh ta lập tức quay người lại, bừng tỉnh đại ngộ nhìn tôi. Nghĩ thông suốt rồi chứ gì, tôi vui vẻ nghĩ.

“Quả nhiên vẫn là em!” Naito hưng phấn mà nhìn tôi, “Dù nhiều mỹ nữ như vậy trước mặt, nhưng người khiến cảm xúc của anh như sóng chiều chỉ có em! Em chính là người trong định mệnh của anh!” Nói xong lại phi về phía tôi.

Lần này không đợi Kunimitsu ra tay, bổn tiểu thư nghiêng người đá bay anh ta tới tận cửa. Ai biết vị này lại giống một con gián bất tử, bò về phía tôi: “Thân thủ thật đẹp! Quả nhiên chính là em!”

Chẳng lẽ tên BT này thích bị đánh sao? Gáy tôi càng ngày càng nhiều ‘ngã tư đường’, cầm lấy hộp quà, làm một cái động tác ném bóng softball, mạnh mẽ trúng gáy anh ta, thành công đánh bay anh ta ra ngoài cửa. Cấp tốc bước lên, đóng sầm cửa lại.

“Nakamura-san, Nakamura-san, anh mê luyến em!” Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của tên háo sắc.

Tôi hít sâu một hơi, nhịn xuống nhịn xuống! Kunimitsu lạnh lùng nhìn về phía cửa, một trận gió lạnh thổi qua, nhất thời “Bạch phong tình hàn, tuyết họa đại như thủ”.

“Nakamura-san, Nakamura-san, anh ái mộ em!” Háo sắc bắt đầu gõ cửa.

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, tôi không nhịn được! Mạnh mẽ mở cửa: “Hôm nay, tôi sẽ diệt anh!”

Vừa định hạ sát chiêu, eo nhỏ bị mấy đôi cánh tay mềm ôm lấy: “Nakamura, bình tĩnh lại! Anh ta không phải tội phạm, đánh chết hay đánh tàn phế thì đều phiền toái lắm!”

Spoi:

Rốt cục, như là hạ quyết tâm, bố ở đứng lại trước mặt tôi, lấy một chiếc ghế dựa, trịnh trọng ngồi xuống, nghiêm túc nhìn tôi: “Kimiko-chan, biết con là từ chỗ nào đến không?”

Sao? Chẳng lẽ bố biết tôi xuyên không đến? Tôi trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn bố.