Bơi nào bơi, bơi nào bơi, bơi tới đông bơi tới tây, bơi vào trong lòng Tezuka thân ái.
Tôi như chim nhỏ nép vào trong ngực băng sơn điện hạ, nhỏ nhẹ nói:
“Kunimitsu, cậu yêu tớ không?” Một tay nhẹ nhàng mà vẽ vòng vòng, nâng
lên mắt to ngập nước chờ mong nhìn cậu ấy.
“Yêu.” Tezuka thâm tình nhìn tôi, dùng giọng nói khêu gợi nói, “Tớ yêu cậu, Kimiko-chan.”
A~ Toàn thân xụi lơ, một tay ôm lấy cổ cậu ấy, hơi thở như hoa lan. Băng
sơn điện hạ ôm lấy eo tôi, cúi người, khuôn mặt tuấn mỹ chậm rãi tới
gần. Nhắm mắt lại, để cho thời khắc hạnh phúc này nhanh chóng đến đi.
“Tiểu thư!” Là tên nào không có mắt thế! Tôi phất phất tay, cứ từ từ đã,
không thấy người ta đang bận sao? Kunimitsu, chúng ta tiếp tục, tiếp
tục.
“Tiểu thư Kimiko!” Tezuka đột nhiên biến mất, cả người tôi bị ngã xuống, đặt mông ngồi xuống đất, bừng tỉnh!
Nhu nhu đầu tóc rối, nhìn nhìn giường, thì ra là mơ. Nhắm mắt đứng dậy,
thói quennhắm mắt đi về phía phòng rửa mặt. Sờ sờ, ủa? Cửa đâu? Bản
thiên tài cho tới bây giờ đều không hề nhầm, chẳng lẽ là cửa nhà tôi
hỏng rồi? Mắt phảinửa mở, trước mặt trắng xóa, tường đá cẩm thạch. Gì
thế này? Trợn trừng hai mắt, mạnh quay đầu.
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi.” Một ngườimặcáo trường bào màu trắng, đeo trang sức kỳ quái khom người hành lễvới tôi.
“Anh… anh là ai?” Tôi chỉ vào anh ta, lớn tiếng chất vấn.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xanh vẻ ai oán với viềnmắt màu đen, dáng vẻ thanh lãnh cô đơn.”Tôi là thành viên số 4 của tổ chức Espada, Ulquiorra.”
A! đúng là Ul-chan! Khó chịu trong lòng tôi biến mất, lạch cạch dép lê
kích động chạy tới: “Xin chào, xin chào, tôi là Nakamura Kimiko, rấtvui
được quen biết anh.” Nói xong còn vươn tay phải.
Ul-chan nhìn tôi, đột nhiên quỳ xuống: “Tiểu thư, thuộc hạ không dám.” Không dám cái gì?
Không dám bắt tay? Một người đàn ông lạy trời quỳ xuống đất lạy cha mẹ
thôi, quỳ tôi làm gì, buồn bực~ing.
“Tiểu thư, Aizen-sama chờ ngài rất lâu.” Cái gì? Aizen sama đang đợi tôi? Đi mau đi mau,
trước lúc anh ta bạo linh áp lên, nhất định phải đến nơi.
Rửa mặt
xong, thay váy dài màu trắng. Theo Ul-chan đi ra phòng ngủ màu trắng,
một giọng nói kiêu ngạo truyền đến: “Đây là công chúa nhỏ của chúng ta
sao? Ulquiorra, chừng nào thì cậu thành bảo mẫu rồi?”
“Thủy tiên
rách nát, mới sáng sớm, cậu đừnglàm nổi da gà nữa!” Tôi mạnh quay đầu,
tung một cú đấm móc phía trái xinh đẹp ra, bị hụt? Nhìn người biến mất
nháy mắt, lại đột nhiên hiện ra bên cạnh tôi,thì ra là Grimmjow Jaegerjaquez. Thật là, làm gì mà giọng giống tiếng nữ vương Atobe kia thế!! Tôi căm giận nhìn trời.
(Tác giả Phi: nhìn cái gì chứ? Đâu phải là tôi đặt ra, cậu tìm Junichi Suwabe* đại nhân mà oán giận đi! )
*(Junichi Suwabe: diễn viên lồng tiếng anime, anh lồng tiếng cho nhân vật Grimmjow Jaegerjaqueztrong anime “Bleach” và nhân vật Atobe Keigo trong “Prince of Tennis”)
“Không nghĩ tới công chúa nhỏ của chúng talại lợi hại đến thế, đánh một trận,
thế nào?” Đôi mắt màu xanh bắn ra ánh sáng hiếu chiến.
Đột nhiên
cảm nhận được một luồng linh áp to lớn, cả tòa cung điện lập tức bị đè
nén làm cho người ta không thở nổi, hai người kia bị áp đến mức nằm sấp
xuống mắt đất. Tuy tôi cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng miễn
cưỡng vẫn có thể đứng vững.
“Aizen-sama tức giận.” Ul-chan gian nan phun ra vài từ.
“Thôi, thôi, mau đi đi.” Tôi thở dài, cấp tốc đi về phía trước.
Ngẩng đầu, nhìnghế vương trong cung điện cao lớn, làm cho người ta có cảm
giác mìnhchỉ là một con kiến bé nhỏ, cảm giác áp bách thật kinh người.
Người ngồi trên ghế chính là nhân vật phản diện lớn nhất ―― Aizen
Sousuke, một tay chống cằm, một tay đặt lên tay ghế, hơi nghiêng người
về phái trước, dùng đôi mắt đẹp nhìn tôi: “Sao vậy? Kimiko-chan, vừa ngủ dậy liền không biết bố?”
Nani? Tôi trừng lớn hai mắt, ngây ngẩn tại chỗ.
Sau một lúc lâu, hơi nghiêng khuôn mặt, nhìn chằm chằm người trên ghế, dè dặt cẩn trọng mở miệng: “Bố…? Thật là bố?”
“Ừ, còn không mau đến đây.” Aizen sama vừa bực mình vừa buồn cười nhìn tôi, vỗ vỗ chân.
“Bố!” Hoan hô một tiếng, chạy như bay lên ghế vương. Ngồi ở trên đùi bố, ôm cổ bố, nhìn bố từ trên xuống dưới.
“Bố thế này thật đẹp trai!” kiểu tóc, khuôn mặt, thật không hổ là bố của Nakamura Kimiko tôi.
(Tác giả Phi: không biết xấu hổ!
Kimiko: Ul-chan, đánh! )
“Ha ha.” Aizen sama hiền lành nhìn tôi, quả nhiên là bố, ánh mắt này, tuyệt đối là ngài Nakamura Shunseki!
“Bố, bố, mắt của bố sao lại biến thành màu nâu?” Tò mò hỏi.
“Lúc ở thế giới con người thì bố phải dùng Gigai*, đây mới là màu mắt của bố.” Bố dịu dàng nhìn tôi.
*Gigai: nghĩa hài/thân xác tạm thời
“Vậy vì sao mắt conlại là màu xanh?” Chỉ vào mình tò mò hỏi.
“Bởi vì Kimiko-chan là kết quả kết hợp hoàn mỹ giữa hai gien của bố và mẹ
con, đôi mắt thật xinh đẹp.” Aizen sama nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm,
nhẹ giọng dỗ nói. A! Tôi biết là, ngaylúc sinh ra tôi đã biết, bố tôi
chính là Aizen-sama, thật hạnh phúc!
(Tác giả Phi: chẳng lẽ chỉ vì màu mắt giống Kimiko, Aizen-sama mới khá coi trọng Ul-chan? Mỗ Khanh miên man suy nghĩ~ing.Lại chẳng lẽ bởi vì giọng giống tên chồn (ý nói Atobe), cho nên Aizen sama mới không muốn gặp Grim-chan?
Aizen sama: ha ha, Gin!
Gin sama: bắn chết bà ta, tôi rõ! )
“Anata.” Giọng nói mềm nhẹ.
“Mẹ!” Tôi nhảy xuống khỏi gối bố, chạy đi như bay, “Mẹ mặc váy màu trắng đẹp quá.”
“A! Là thật chăng?” mẹ loli chớp mắt vui sướng, trốn vào vòng ôm của bố, “Người ta ngượng rồi.”
Quả nhiên là bà Nakamura Chie, xem xét xong.
“Mẹ, chị đâu rồi? Saocon không nhìn thấy chị Kuyou?” Tôi hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn chung quanh.
“Chị con ở trong thiên điện, tâm tình rất không tốt.” Mẹ ảm đạm, giận dữ nhìn bố, bố vẫn mỉm cười.
“Chị ơi…” Đến gần cung điện sạch sẽ rộng rãi, thấy chị ngồi ở trước gương của bàn trang điểm, cúi đầu khẽ nấc.
“Chị Kuyou, sao thế? Ai bắt nạt chị?” Tôi ngồi xổm xuống, nắm chặt hai tay chị ấy, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẫm lệ của chị.
“Kimiko-chan, huhuhuhuhu” chị ôm cổ tôi, khóc nỉ non.
“Rốt cuộc là thế nào?” Tôi hoảng loạn khẽ vuốt lưng chị ấy, ngón tay vuốtmái tóc dài mềm mại của chị ấy.
“Kamechirouđã chết…. A…. Huhuhuhuhuhu” chị nhẹ lay động tôi, khóc lớn đau tâm liệt phế.
Tôi ngây ngẩn cả người, thân thể cương lại, cảm nhận được sự bi thương thấu xương của chị, không khỏi nhíu mày: “Anh ấy… anh ấy chết như thế nào?”
Chị nhẹ nhàng đẩy tôi ra, cầm lấy khăn tay lau nước mắt, khàn khàn nói.
Thì ra, Aizen sama lần đầu tiên quyết đấu với Soul Society ở Hueco Mundo, bị Ichigo đánh trọng thương. Bất đắc dĩ chỉ có thể trốn vào Gigai, bí mật dưỡng
thươngở thế giới con người. Một ngày nào đó, rất khoa trương lại giả
tạo, tình cờ gặpcô Chie vừa gặp đã yêu, hỉ kết liên lý, dựng dục hai kết tinh tình yêu là chị và tôi. Mà cho tới nay bố vẫn không buông tha giấc mộng “Nhất thống giang hồ”, cái phòng khám nha khoa kia chính là căn cứ bí mật thế giới con người.
Bây giờ thời cơ chín muồi, bố Aizen
thân ái thông minh lập tức bất thình lình lựa chọn thành phố Tokyo ẩn
chứa sức mạnh tâm linh to lớn này. Cuối cùng, mấy ngày hôm trước, bố làm nổ bạo linh áp, biến toàn bộ khu Kanto thành một mảnh phế tàn. Sau đó,
bố thư thái mà dẫn dắt già trẻ một nhà chúng tôi ngạo nghễ thăng lên
trời!
Thật kinh người, bố à, bố không hổ là BOSS! Giấu diếm bản
thiên tài 15 năm, không lộ ra nửa điểm dấu vết. Chịu thua! Con phục bố
rồi, Aizen sama!
Vỗ vỗ vai chị, an ủi nói: “Chị đừng thương tâm, tuy rằng anh Kamechirou đã chết, nhưng ở đây, anh ấy vẫn còn sống.”
Hiển nhiên chị Kuyou không thể lý giải được ngôn ngữ ‘thâm sâu’ như vậy, vì thế tôi nói kĩ về chuyện người đã chết đến Soul Society cho chị ấy biết.
“Thật vậy chăng?” Chị kinh ngạc vui mừng nhìn tôi.
“Vâng, vâng, đương nhiên là thật. Kunimitsu nhà emđang ở đâu đó quanh đây chờ
em đấy, ngày mai chúng ta trang điểm xinh xắn đẹp đẽ, hạ phàm đi tìm bọn họ.”
(Tác giả Phi: cậu tự chomình là tiên nữ sao, hạ phàm? Hạ phàm? Hạ cái đầu cậu!
Kimiko: đóng cửa!thả Ul-chan! )
Đại bách khoa Arrancar ―――― khi Grim-chan gặp nữ vương Atobe
“Nakamura Kimiko, cái cô gái không hoa lệ kia! Mấy ngày nay chạy đi đâu?!” Atobe
tức giận bắt lấy tay nữ heo, kịch liệt lay động, “Bổn đại gia vừa
rơixuống cái nơi Soul Society không hoa lệ kia liền bắt đầu tìm cậu rồi! Đi!Đi cùng bổn đại gia rời khỏicái nơi quỷ quái toànđất cát này!”
“Chậm đã, chậm đã, cậu nắm tay tôi rất đau! Buông tay!” Kimiko giãy dụa, quay đầu kêu to về phía cung Las Noches, “Đúng lúc cần, mà mọi người chếthết rồi sao?! Nếu bố tôi và mẹ tôi hẹn hò trở về không nhìn thấy tôi, thì
các anh chờ rơi đầu đi!!”
“Mau buông công chúa nhỏ ra, nếu nghe
theo thì còn có thể cho cậu chết toàn thây!” Một bóng trắng tóc xanh mắt xanh vọt lên, nghiêm mặt, bạo lựcnhìn Atobe.
“Anh là ai? Sao
giọng lại giống bổn đại gia như thế?” Nữ vương kinh ngạc nhìn Grim-chan, lấy tay sờ sờ nốt ruồi khóe mắt, “Hừ! Nhưng lại hoàn toàn không có âm
điệu hoa lệ của bổn đại gia!”
“Cậu… muốn chết!” Grim-chan lập tức rút đao Trảm Hồn ra.
“Dọn dẹp hắn cho bổn đại gia! Kabaji!”
“Wushi!”
Khóe miệng nữ heo run rẩy: Kabaji thật đúng là không chỗ không ở…