Thời gian chỉ là một khái niệm trừu tượng, nào hề cảm giác được chi, chỉ lẳng lặng trôi qua.
Sau khi quen biết một người, trục thời gian to lớn dường như được phủ
một lớp bụi mờ, chẳng còn quan tâm vấn vương nhiều như trước nữa, dù sao thì có đôi lúc An Lạc cảm thấy, thế đời thê lương thất thường, không có gì là vĩnh viễn cả.
Từng thích một người như thế, hận không thể đem nước mắt và những cố
gắng để trả giá, nhưng đổi lại chỉ là một kết cục tệ hại. Căn bệnh “hội
chứng sợ biển” của cô không phải là vô căn cứ, cô không phải là người dễ dàng quên đi những vết thương đã đóng vảy, ngược lại cô chính là kiểu
người rất dễ mất đi cảm giác an toàn.
Nhưng cô lại chẳng hay, cảm giác an toàn là tự bản thân mình nảy sinh,
phần lớn thời gian chúng ta cảm thấy không an toàn, là vì đã mất đi tin
tưởng với thế giới này.
Bất tri bất giác tháng mười hai đã đến, An Lạc với Trà Trà hẹn nhau sau
khi tan làm sẽ đi shopping mua thêm mấy bộ quần áo mùa đông, kết quả mẹ
Trà Trà đột nhiên gọi đến, nói chị hai họ của Trà Trà sinh con, vội vàng gọi cô ấy đi.
Một mình An Lạc chậm rãi dạo quanh khu mua sắm, nhìn đôi tình nhân bên
cạnh mặc trang phục thường ngày vừa nói vừa cười, không thể ngăn được
cảm thấy trống rỗng, hai năm qua cô cũng đã thử hẹn hò, nhưng đều không
có cảm giác, mới đầu cô cho rằng bản thân còn chưa quên được cái cảm
giác yêu thương say đắm Giang Việt, nên không hề để tâm đến bọn họ, sau
đó cô mới phát hiện ra, cô không có cách nào tạm bợ được, cái gì cũng có thể tạm bợ, riêng người yêu thì không, đó là người sẽ đi cùng bạn cả
đời, nếu tạm bợ, thì suốt đời này đều để lại tiếc nuối.
Bỗng dưng nhớ đến “Cô gái 100% hoàn hảo”* của Haruki Murakami, thế giới
này rộng lớn đến thế, gặp một người hoàn hảo 100%, xác suất là bao
nhiêu?
(*Tên đầy đủ là “Gặp cô gái 100% hoàn hảo trong một buổi sáng đẹp
trời tháng Tư”, một truyện ngắn của Haruki - tác giả bộ truyện nổi tiếng “Rừng Na-uy“.)
Đi vào quầy sữa chua, An Lạc ném mấy vỉ Yakult vào xe đẩy hàng, vừa đi
lên trước như rùa bò, vừa lấy điện thoại ra lướt group chat, đến độ tuổi này của An Lạc, người kết hôn thật ra không ít, nhưng An Lạc chẳng thể
nào hiểu nổi tại sao những người bạn này lại phải kết hôn sớm như thế,
ngày nào cũng chụp ảnh cưới, ảnh tuần trăng mật các kiểu rồi gửi lên
group, cho nên trước mỗi lần kiểm tra tin nhắn An Lạc đều phải chuẩn bị
tốt tinh thần bị ngược.
Lại có đứa khoe bạn trai người Đức nữa, An Lạc cắn chặt răng, bỗng dưng thấy cái tên tiếng Anh “Walker“.
Cô không nhìn lầm đấy chứ? Walker lại có thể cập nhật status ư?
Cô dừng bước nhìn lại cho kĩ.
Walker: Vì sao chó lông vàng tám tháng tuổi lại bị chuột rút?
Đăng vào năm phút trước, An Lạc nhanh chóng trả lời: Hay là do thiếu canxi?
Nắm chặt điện thoại trong tay, An Lạc thất thường tiếp tục đẩy xe hàng đi mua đồ.
Rất nhanh điện thoại rung lên, An Lạc nhìn xem:
[Walker]: Đã dẫn đến bác sĩ rồi, không thiếu canxi.
A a a a a, Oa Gia lại có thể trả lời lại cô đấy...
An Lạc nghĩ một lát, rồi gõ chữ: Anh sờ nó nhiều chút đi, ôm nhiều vào.
Sau khi trả lời An Lạc đứng cười cười, nhắm trúng chiếc áo len đan tay
kiểu Nhật trên người ma nơ canh, liền gọi người bán hàng đến tìm mẫu màu đen xám để thử.
Thật ra dáng người An Lạc không tính là cao, được cái người gầy, làm cô
rất đắc ý với cơ thể mình, nhỏ cao, không để lộ khung xương, nhìn qua có vẻ chân dài.
An Lạc đứng trước gương thay tới thay lui nhìn, giá cũng rất vừa, đang
lúc do dự có mua hay không thì điện thoại lại rung một cái.
[Walker]:?
[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Chó lông vàng cũng thông minh lắm, có thể nó đang giả bệnh, muốn anh quan tâm nó đấy.
Lại nghĩ, rồi gõ thêm: động vật nhỏ cũng giống như người, đều cần yêu
thương, không chỉ anh có được nó, mà nó cũng phải có được anh, nó rất
cần sự quan tâm của chủ nhân.
Sau khi gửi xong An Lạc lại thấy mình như thánh mẫu, cô không quen biết
gì Walker, không biết anh ấy có cảm thấy cô như đứa thần kinh không...
Một lúc lâu vẫn không có người trả lời, An Lạc thoáng phiền muộn, chẳng
hiểu vì sao bây giờ người ta lại luôn cảm thấy những thứ gì tốt đẹp đều
là giả dối, thích thứ không kịch, thành tâm cũng không kịch, cho rằng
lòng mình chẳng qua chỉ là một thứ giả tạo.
Ví dụ như câu nói vừa nãy của cô, đoán chừng đã bị người ta xem là mình quan trọng hóa lên rồi.
Nhìn sắc mặt chợt âm u của An Lạc, người bán hàng vội vàng nói: “Người
đẹp à, bộ trang phục này thật sự vô cùng hợp với chị đấy, mặc lên người
trông như người mẫu vậy đó, giảm giá năm phần trăm!”
An Lạc nhìn mình trong gương, quyết định mua.
Về lại nhà Trà Trà, trong phòng vừa lạnh vừa tối, Trà Trà vẫn chưa về.
An Lạc ngồi phịch trên ghế sô pha xoa đôi chân bị giày cao gót làm nhức mỏi. Đi đứng cả một ngày, gọi cho Trà Trà.
”À, Lạc Lạc này, hôm nay tôi không về đâu, mẹ giữ tôi ở lại nhà làm sủi
cảo, giờ cũng muộn rồi, cô nghỉ sớm chút đi.” Đầu dây bên Trà Trà hơi ồn ào, so với tịch mịch chỗ An Lạc thì quả nhiên đối lập hẳn nhau.
Lòng ngực An Lạc chua xót chút ít, tắt máy rồi bèn gọi cho mẹ.
”Lạc Lạc đấy à, vừa nãy bố con còn nhắc đến con đấy!” Trong giọng của mẹ An Lạc lộ ra ý cười, An Lạc cũng cảm thấy ấm áp đôi ba phần.
”Con ở đó sống đã quen chưa? Chắc cũng lạnh như nhà mình nhỉ, chăm sóc
mình cho tốt đấy, tối phải nhớ cho thêm giấm trắng vào nước ấm ngâm
chân* đấy...” Mẹ luôn quan tâm con cái như thế, An Lạc cười nghe xong:“Được rồi mẹ, nói nhiều thế không sợ phí cước đường dài với chuyển vùng
à? Mấy thứ này con cũng biết rồi mà.”
(*Ngâm chân với giấm có tác dụng làm tăng sự tuần hoàn máu trong cơ thể, giảm thiểu mệt mỏi, giúp giấc ngủ tốt hơn, rất hữu hiệu trong việc chữa mất ngủ.)
”À đúng rồi, Lạc Lạc này, sao con đổi số điện thoại mà không nói cho bạn cũ biết thế?” Đột nhiên mẹ hỏi.
An Lạc vẫn còn đang xoa chân, cũng không suy nghĩ kỹ mà hỏi: “Bạn cũ gì chứ?”
”Giang Việt đó, mấy hôm trước thằng bé này còn đến nhà đấy, nói không
liên lạc với con được, chỉ nhớ địa chỉ nhà chúng ta, thằng bé đó càng
ngày càng tuấn tú lịch sự, còn tặng...”
Những lời sau đó đến một câu An Lạc cũng không nghe lọt, cả người như bị sét đánh trúng, tim chợt nảy lên
Giang Việt đến tìm cô?!
”Cậu ta đến nhà mình làm gì?” An Lạc lặng người một lúc lâu, mới chậm rãi hỏi.
Mẹ cô nghe thấy trong giọng cô hơi thiếu tự nhiên, liền thở dài: “Thích
một người đâu thể miễn cưỡng được, mẹ biết lúc đó con thích nó, nó đi
rồi con cũng đau lòng, nhưng trước sau Giang Việt đều xem con là bạn,
con cũng không thể trách người ta...”
”Đủ rồi!” An Lạc nhíu mày, “Mẹ à, chuyện của con với cậu ta sớm đã hết
rồi, bây giờ con không có tí tia tình cảm gì với cậu ta cả, cũng không
muốn qua lại bạn bè bỏ đi gì với cậu ta hết, mẹ đừng quản chuyện này
nữa, cứ ở nhà chăm sóc mình cho tốt, cả chăm sóc bố nữa, Tết con sẽ về.”
Mẹ An Lạc đáp một câu, lại hàn huyên thêm mấy lời rồi gác máy.
Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào những bông tuyết đã nhẹ bay, dưới
ánh đèn đường mờ nhạt, trắng xóa dày đặc lượn vòng, An Lạc đứng trước
cửa sổ, cho đến khi gió đêm phất qua khiến mũi cô lạnh rát, cô mới từ từ đóng cửa sổ lại.
Cô hẳn nên buông tay thôi.
Cho dù là đã từng, thì cũng chỉ là bạn tốt.
Nhớ lại có một năm vào ngày giáng sinh, An Lạc với bạn bè trong trường
cùng nhau tụ tập, sau đó mọi người lại kéo nhau đi hát karaoke, Giang
Việt lại từ chối về trước.
Sau đó An Lạc mới hay, giáng sinh hằng năm là ngày giỗ của bố Giang Việt.
Cũng may lúc ấy cô đi về với Giang Việt, người mình thích ấy mà, cho dù
chỉ là một cái nhăn mày, bạn cũng sẽ rất nhanh cảm giác được.
Cô và Giang Việt đi giữa trời tuyết, dấu chân thưa thớt, chỗ sâu chỗ
nông đều là dấu chân của hai người, bóng của cây khô bên cạnh chiếu trên mặt tuyết, được ánh mặt trời kéo dài ra.
Giang Việt quàng khăn dệt kim màu xám, mặc áo khoác nỉ màu nâu nút song
song, gương mặt sáng sủa tuấn tú như chàng trai bước ra từ truyện tranh, chỉ là trong đôi mắt có mấy phần tăm tối.
Giang Việt im lặng, An Lạc cũng không mở miệng, cứ như thế chậm rã bước đi trong thế giới trắng xóa.
Cuối cùng An Lạc muốn hỏi Giang Việt có phải có tâm sự gì hay không,
nhưng lời nói ra rồi lại nuốt xuống, chỉ cười ngẩng đầu nhìn anh: “Giang Việt này, cậu có thể chụp cho mình một bức ảnh được không?”
Giang Việt khẽ cúi đầu nhìn cô, đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ
thản nhiên khi anh bật cười ấy, dịu dàng lại trong sáng, cô cũng nhớ
những lời mà Giang Việt nói lúc đó, anh ta nói: “Ừ, mình đã chụp trong
đầu rồi.”
Có lẽ anh ta sớm đã quên, còn người thật sự chụp lại cảnh đó trong đầu,
chính là An Lạc, hơn nữa sau đó cho dù cô muốn quên đi thế nào chăng
nữa, cũng luôn thất bại.
An Lạc vỗ nước lạnh lên mặt, cơn kích thích làm cô run lên, cô nhìn bản thân mình trong gương, bỗng nhiên muốn cười.
Bây giờ đến tìm cô? Giang Việt à, mẹ kiếp đúng là thằng khốn.
***
Sáng sớm hôm sau, An Lạc ngồi trên xe buýt đến công ty, buồn chán mở group chat lên, có một tin nhắn wechat mới.
[Walker]: Cám ơn, lông vàng trong nhà đã khá hơn rồi.
Nội dung trả lời quả thật không thể nào ngắn gọn hơn nữa, mới sáng sớm
An Lạc còn mơ màng không hiểu gì, đến lúc phản ứng lại thì không nhịn
được bật cười.
[Lạc Lạc Thanh hoan]: Không cần ám ơn đâu, trước kia nhà tôi nuôi nhiều chó lắm, cũng coi như có kinh nghiệm.
Câu này là thật, trái tim thiếu nữ của An Lạc trong thời kỳ trưởng thành đều đặt cả vào chó mèo, cô còn từng quyết chí muốn dựng “mái nhà thu
nhận sủng vật lưu lạc” nữa, cho những động vật nhỏ không nhà không đồ ăn một nơi ổn định, nhưng sau đó mới phát hiện có thể nuôi sống bản thân
đã rất khó lắm rồi, thế là bèn bỏ ý định, nhưng bây giờ nhìn những chú
chó lang thang trên đường, cô vẫn không kìm được mà gay mũi.
Không ngờ là Walker lại trả lời:
Sao cô biết nó giả bệnh?
[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Thật ra chó còn mẫn cảm yếu ớt hơn người, nếu anh
là chủ nhân mà nó nhận định, thì cả đời này nó sẽ đều ỷ lại vào anh,
khát vọng được yêu chiều, lúc ấy tôi cũng đoán mò thôi, có lẽ gần đây
anh không đủ quan tâm đến nó rồi.
Rất nhanh đã đến dưới lầu công ty, im lặng xuống xe, nhận được trả lời mới: Sau này Cookie có chuyện xin thỉnh giáo cô tiếp.
Dùng hai chữ “thỉnh giáo” ư?
An Lạc cảm thấy Walker này nghiêm chỉnh mà có chút đáng yêu, thì ra chú cún lông vàng nhà anh gọi là “Cookie“...
An Lạc cười gõ chữ: “Đừng khách khí, lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi.”
Nhưng sau khi cân nhắc lại cảm thấy nửa câu sau không được tự nhiên lắm, bèn xóa đi đổi thành “Đừng khách khí, tôi đi làm đây, bye.”