Cứ về nhà là An Lạc lại khôi phục“trạng thái trạch nữ”, ngày nào nếu có thể không ra cửa thì không cần
rửa mặt, chuẩn bị sẵn những bộ phim một năm qua chưa kịp xem, đồ ăn vặt
không rời tay, mới vài ngày ngắn ngủi đã tăng hơn ba cân.
Cô gửi cho Trà Trà một tấm hình.
Trà Trà: “Trời đất quỷ thần ơi, người ta là "Tết ta tăng ba cân", lấy
tốc độ này của cô thì tăng ba mươi cân cũng còn kịp đấy nhỉ?”
An Lạc bị đả kích, đem hơn nửa đồ ăn vặt cho cậu em béo nhà hàng xóm.
Hôm nay lúc cô đang ở nhà nhảy dây giảm béo thì nhận được điện thoại của Hứa Tâm Dao - bạn cùng phòng đại học của cô, bảo ngày mai họp bạn bè,
hỏi An Lạc liệu có tham gia hay không.
An Lạc vốn do dự, hồi đại học cô với Giang Việt Phó Nhiêu quan hệ qua
lại với họ rất thân, sau khi hai người họ ra nước ngoài thì không hề
liên lạc với bọn họ nữa, gặp mặt khó tránh khỏi xấu hổ, huống gì nếu Phó Nhiêu Giang Việt có đến...
”Cậu nói mà xem, bọn mình cũng đã hai năm không gặp nhau, nghe nói Quý
Nam đã lên chức bố rồi, năm đó cậu ta vẫn còn là nam sinh ngây thơ nhất
trong lớp chúng ta, đúng là thế sự vô thường...”
Nghe Hứa Tâm Dao kể xong tình hình của các bạn học, trong lòng An Lạc hốt hoảng, nhớ lại hình ảnh những năm ấy.
Nếu chỉ vì nguyên nhân là Giang Việt với Phó Nhiêu mà không tham gia lần họp lớp này thì thật quá kinh hãi, cô suy nghĩ một lúc, rồi sảng khoái
nhận lời.
Hôm sau, An Lạc sửa soạn đến trưa, hỏi ý kiến người nhà rồi mới thay áo
khoác nỉ màu đỏ hồng, bốt đế xuồng màu đen đơn giản, tóc uốn xoăn nhẹ
nhàng, trang điểm đậm chất thục nữ.
Lúc cô hẹn với Trương Nhiên cũng chưa ra sức ăn mặc thế này.
Nở nụ cười theo tiêu chuẩn tiếp viên hàng không với tấm gương, cô liền xách túi ra ngoài.
Nơi họp mặt là một quán KTV, từ xa An Lạc đã trông thấy trưởng phòng kí túc xá, cười vẫy tay với cô.
”Má ơi, An Lạc này, cậu mới đi thẩm mỹ về đó hả?”
Trưởng phòng đánh giá An Lạc.
”Đây là cậu đang khen hay mắng mình đấy?” An Lạc cười, cùng cô ấy nắm tay vào thang máy.
”Đương nhiên là khen cậu đẹp rồi, hôm nay nhiều người đến lắm, mình nói
cậu biết, con trai của Quý Nam đã bốn tháng rồi, bây giờ không nhìn ra
dáng vẻ non nớt hồi xưa đâu, còn cả Thụ Thụ nữa, tìm một cậu bạn trai
người Đức, đẹp trai lắm...”
An Lạc nghe mà cảm thấy kinh ngạc liên tục, quả nhiên thế sự vô thường, vật đổi sao dời.
”Nhưng mà có bản lĩnh nhất vẫn là Giang nam thần của chúng ta, trực tiếp lên làm nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong nước, mấy hôm trước mình còn thấy cậu ta trên tạp chí, mẹ kiếp vẫn đẹp trai như trước, cậu nói
xem thế giới này đúng là quá bất công mà... Aiz, cậu còn liên lạc với
cậu ấy không? Trước kia không phải là anh em tốt sao?” Trưởng phòng vẫn
nhắc đến Giang Việt.
An Lạc cười: “Cắt đứt liên lạc từ lâu rồi, nam thần chính là chỉ dùng để ngắm thôi.”
”Đúng thế, không chạm vào được... Nghe nói cậu ấy cặp đôi với Phó Nhiêu
phải không? A đúng rồi, sao cậu với Phó Nhiêu lại thành ra thế, cậu ấy
vừa xuất ngoại liền không nghe thấy cậu nhắc đến cậu ấy nữa.”
Quả nhiên trưởng phòng có trí nhớ kinh người, An Lạc cười miễn cưỡng,
khoát tay: “Chuyện qua rồi, cãi nhau chút mâu thuẫn, haiz, đời người dễ
chia mà.”
Nghe An Lạc nói thế, cuối cùng trưởng phòng cũng không nhắc đến hai người đó nữa, chỉ nhắc chuyện trong nhà.
Vào phòng, tất cả mọi người bắt đầu đứng dậy trò chuyện, tâm tình của An Lạc khá tốt, cùng tám chuyện với các cô gái.
Giang Việt và Phó Nhiêu vẫn chưa đến.
Lý Phách Vương không đợi người đến đông đủ mà đã bắt đầu chiếm lấy micro hát, một bài “Xin hỏi đường ở phương nào” chọc cả đám người cười vỗ tay ầm ĩ.
”Rốt cuộc hôm nay Giang Việt có đến không? Nghe nói giờ cậu ấy đẹp trai
chết đi được, mình có đồng nghiệp nghe nói cậu ấy là bạn học của mình
còn bảo mình chụp ảnh về cho các cô ấy, mà nghe bảo cậu ấy có bạn gái
rồi, hẳn có nhiều nàng đau lòng lắm đây.” Lỵ Lỵ nói xong cũng thở dài.
”Cậu oán thán cái gì chứ? Năm đó cũng không phải là không thông báo,
cũng không phải không đau lòng, giống An Lạc đã nói ấy, nam thần chỉ
dùng để ngắm thôi.” Không hiểu sao trưởng phòng lại nhắc đến An Lạc.
Sâu trong lòng An Lạc thở dài, ngoài mặt lại cười cười, thầm cầu nguyện: Đừng nhớ đến việc giữa tôi với Giang Việt mà, xin đấy...
”An Lạc? An Lạc người không có tư cách nói những lời này nhất đấy ư? Năm đó nhiều bạn nữ trong lớp hâm mộ cậu lắm đấy, ngày nào cũng đi cùng
Giang Việt, bọn mìn còn tưởng hai người cậu yêu nhau chứ...” Bạn nữ nào
đó kín đáo nói.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người An Lạc, nụ cười An Lạc đã có vẻ cứng
nhắc, cầm lấy ly uống một ngụm: “Hồi đó đâu có khái niệm giới tính chứ
ha ha ha...”
Nói dối cũng đúng là...
”Cậu ấy với Phó Nhiêu đâu xứng chứ? Phó Nhiêu tính tình cứng rắn, Giang
Việt lại dịu dàng đến vậy, sao hai người họ lại thành đôi được?”
”Đúng thế, năm đó có mấy người không thích tính cách đó của Phó Nhiêu
đâu, An Lạc tốt như thế mà cũng bị cô ta làm tổn thương khổ sở, cậu nói
xem lúc cô ta đi cũng nên nói một tiếng chứ nhỉ? Ấy vậy một câu cũng
không thèm để lại, chậc chậc...”
An Lạc uống nước trái cây, ngẩng đầu ngắt lời cô ấy: “Đã qua lâu thế rồi, có nói nhiều cũng vô ích.”
Tuy không còn liên quan gì nữa, nhưng nghe thấy có người nói xấu sau lưng Phó Nhiêu, trong lòng cô vẫn rất bài xách.
”Mấy cậu nói gì thế?” Ngô Tiểu Mãnh – tâm giao của phái nữ tiến đến gần.
”Nói về kim đồng ngọc nữ - Giang nam thần và Phó nữ thần ấy.”
”Cái gì, không phải trước đó hai người họ chia tay rồi à?” Ngô Tiểu Mãnh nói xong liền chen vào ngồi giữa đám con gái.
Bàn tay cầm ly nước của An Lạc run lên, trưởng phòng còn muốn hỏi nữa nhưng đột nhiên vang lên tiếng cửa mở.
Là Phó Nhiêu.
Tóc mái vuốt ra sau để lộ chiếc trán nhẵn bóng, áo choàng không tay mùa
đông của Chanel, quần dài Houndstooth, chân mang đôi giày cao gót
Hentian màu xanh.
Là Phó Nhiêu xinh đẹp kiêu ngạo trong trí nhớ của An Lạc, chỉ ánh mắt là không giống.
Cô ấy quét xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người An Lạc.
An Lạc đối diện với cô ấy trong một khắc, rồi dời tầm mắt sang trò chuyện với trưởng phòng ngồi bên cạnh.
”Wow wow, nữ thần nè ~” Có nam sinh cười hì hì trêu ghẹo.
Bên khu nữ sinh không còn chỗ trống, cô ấy liền đi thẳng vào giữa các cậu trai mà ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.
Không trò chuyện với bất kì ai.
”Nhìn đi... Người này sao khó gần vậy chứ...” Lỵ Lỵ bĩu môi, thấp giọng nói.
Cô ấy khó gần thế nào, chỉ có An Lạc biết. Phó Nhiêu từng lặng lẽ hỏi
cô: “Có phải tớ rất không được người khác thích không? Mấy cô gái này
nhìn tớ cứ như bị tớ cướp bạn trai không chừng.”
”Cậu đừng nghĩ nhiều.” An Lạc an ủi cô ấy.
Qua một lúc lâu, cô ấy mới nói: “Từ nhỏ tớ đã không có người bạn nào
thật lòng cả, bên ngoài thì vui vẻ với tớ, sau lưng lại nói xấu tớ với
bạn nữ khác, chẳng qua tớ chỉ có tiền thôi mà, mẹ kiếp tớ đổi đồng hồ mà cũng bị nói, An Lạc, cậu nói xem thế giới này chính là như vậy ư?”
Vì sợ bị tổn thương, nên cứ dứt khoát không cần lấy.
An Lạc nhìn màn hình tivi, lại không thể nào tập trung vào nội dung đó được.
Giang Việt vẫn đến, lúc An Lạc đi vệ sinh về, vừa mở cửa vào đã trông thấy gb.
Hình ảnh của mấy ngày trước vẫn còn rõ trước mắt, An Lạc không biết nên
nói gì, đi đến ngồi xuống chỗ cũ, rút điện thoại ra nghịch có ý muốn
phân tán lực chú ý.
”Giang nam thần cũng ra vẻ quá, muộn vậy mới đến sao?” Trưởng phòng ngồi cạnh An Lạc thật đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào.
”Không phải các cậu đều biết Bắc Kinh có bao nhiêu đường cấm à.” Giang Việt cười.
Giang Việt ngồi cạnh trưởng phòng, chỉ cách An Lạc mười mấy cm, khóe mắt cô còn thấy cánh tay và nửa bên mặt anh.
”Tiểu tử cậu đấy, ra nước ngoài một chuyến đã mất hết nhân tính rồi đúng không?” Bàn Tử vỗ vào vai Giang Việt.
Một cú vỗ này có lẽ nặng tay, Giang Việt bị đau cũng vỗ lại: “Bớt động tay động chân với tôi đi!”
”Cậu không biết cậu đi rồi có bao nhiêu cô gái vỡ tim vì cậu đâu, đúng
không An Lạc?” Thụ Thụ nói xong còn cười giảo hoạt với An Lạc.
An Lạc u mê, sao lại kéo cô vào? Các bạn học ơi, bớt tám chuyện một chút sẽ chết ư?!
An Lạc không biết phải đáp thế nào, trong lúc vô tình cùng Giang Việt
nhìn nhau mấy giây, đôi mắt anh hơi tối, lập tức mỉm cười với cô.
Anh và Phó Nhiêu không hề nói gì, tất cả mọi người đều tò mò, chẳng lẽ
thật sự giống Ngô Tiểu Mãnh nói, cậu ta và Phó Nhiêu đã chia tay rồi?
Đối với đông đảo các bạn nữ đang FA, tin này không khác gì một tin tốt.
Nhưng tất cả không ai dám mở miệng nói, cũng không hề nhắc đến chuyện giữa Phó Nhiêu và Giang Việt.
An Lạc bị đẩy ra hát bài “Mãi Luôn Lặng Lẽ”:
Em trao anh mối tình thầm lặng
Chỉ mong đổi lấy sự quan tâm ngẫu nhiên ở anh
Rõ ràng là bộ phim của ba người
Nhưng em luôn là người không có tên trong đó
Mối tình em trao anh mãi luôn lặng lẽ
Ngay từ lúc bắt đầu em đã hạ quyết tâm
Cứ cho rằng bản thân đã có được điều mình muốn
Bất chợt nhận ra tình yêu nhất định phải có câu trả lời
Cô của quá khứ đối với Giang Việt không phải là như thế sao, lặng lẽ
thích một người, cuối cùng lại phát hiện chẳng qua cô chỉ đang đóng một
bộ phim không có tên mình.
Chơi đến mức thỏa thích, mấy chàng trai bắt đầu uống bia, từng thùng bia uống cạn, lại có thể ngây thơ chơi trò oẳn tù tì phạt bia.
”Chơi thế này chẳng hay gì cả, hay chúng ta chơi Nói Thật Hay Mạo Hiểm đi?” Một nam sinh đề nghị.
Tất cả mọi người xôn xao đồng ý, An Lạc không hề muốn tham gia chút nào lại bị trưởng phòng kéo vào.
Dùng chai bia rỗng quay theo chiều kim đồng hồ, người đầu tiên bị chọn
là một nữ sinh năm đó khá xấu hổ, bây giờ đã dạn dĩ hơn nhiều.
Cô ấy chọn nói thật, người hỏi chính là Ngô Tiểu Mãnh.
”Khụ khụ, xin hỏi, lần đầu tiên của cậu, khụ, chính là đêm đầu tiên, là lúc nào?”
Nữ sinh ấy cười ha ha: “Lần đầu của bà đây vẫn còn.”
Một đám con gái bắt đầu trêu chọc nhau, nữ sinh kia không chịu nổi đỏ mặt, “Tiếp đi tiếp đi!”
Quay mấy vòng vẫn đều là con gái, có người chọn nói thật, có người lựa
mạo hiểm, tất cả hoặc là liếm cùi chỏ nhảy điệu chân chó, An Lạc bị chọc cười đến mức không thở nổi.
Chai bia lại bắt đầu quay, tốc độ dần chậm lại, cuối cùng miệng chai chỉ vào... Giang Việt.
Giang Việt cười, “Chọn nói thật, các cậu nhẹ tay một chút.”
”Đúng là nhất định, nhất định phải nhẹ tay!” Trưởng phòng cười xấu xa.
Các cô gái bắt đầu thảo luận câu hỏi để hỏi anh, chỉ có An Lạc im lặng không nói câu nào.
Cuối cùng trưởng phòng đứng lên: “Trải qua một hồi nhất trí thảo luận,
bọn mình muốn hỏi là: tại lúc này đây, trừ Phó Nhiêu ra, cậu còn thích
ai nữa?”
Ngực An Lạc đập mạnh, lập tức bắt đầu thuyết phục bản thân: mày lo lắng cái quái gì chứ, có liên quan gì với mày đâu?
”Có thể không nói tên sao?” Giang Việt từ tốn mở miệng.
”Ồ ồ ồ! Vậy là có ý đó sao? Nói đi nói đi!” Trưởng phòng không tha.
”Mình nghĩ các cậu cũng biết.” Cuối cùng Giang Việt chỉ đưa ra gợi ý này.
Mọi người rầm rì suy đoán, An Lạc siết chặt ly trong tay, không dám nhìn Giang Việt.
”Ấy, không phải là An Lạc đấy chứ? Năm đó quan hệ của hai người họ thân thiết thế kia mà!” Đột nhiên Thụ Thụ nói.
An Lạc bật thốt: “Chính vì quan hệ thân thiết nên mới không thể nào!”
Giang Việt nhìn cô, cô không kịp né tránh, chỉ đành cười cười, cúi đầu
nhấp một ngụm trái cây xoa dịu căng thẳng. Lại phát hiện cách đó không
xa, Phó Nhiêu cong khóe môi lên.
Trò chơi vẫn tiếp tục, An Lạc có chút chột dạ, lặng lẽ chuyển vị trí, không ngờ kim đồng hồ dừng lại, chỉ về phía cô.