Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 31




Edit: Chianti

Một vài ngày sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Nhất Trung Nam Thành dành riêng ra một buổi chiều để tổ chức hội diễn văn nghệ.

Sau khi tan học buổi sáng, vào lúc luyện lại bài thêm một lần cuối, Tiếu Chỉ Hàn ngồi trên sàn nhà phòng vũ đạo, điện thoại trên tay còn đang chiếu video nhảy.

Ban đầu, Trì Ý và anh định tìm cách vừa hát vừa nhảy, cho nên bây giờ mới phải có vũ đạo để tập luyện, anh hít vào thở ra vài cái, dừng video, liếc nhìn video mà mình đã xem đi xem lại không dưới trăm lần, đột nhiên nhìn về phía Trì Ý, mở miệng, “Cậu có nghĩ rằng chúng ta nên làm chút gì đó kích thịch một chút ở hội diễn văn nghệ không, lưu lại một kỷ niệm đáng nhớ.”

Trì Ý vốn định trả lời rằng không muốn, nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh tặng huy chương của mình đi, lời đến bên miệng không biết như thế nào lại biến thành có nghĩ.

Vừa muốn đổi giọng, Tiếu Chỉ Hàn đã nghiêng người sang xoa nhẹ tóc cô, “Không nhìn ra bạn cùng bàn nho nhỏ của tớ cũng là người thích sự kích thích đấy.”

Trì Ý lười phải đáp lại anh, nói sang chuyện khác, “Nghĩ xem cái gì mới kích thích đây, cậu nói xem có thể làm được không?”

Tiếu Chỉ Hàn cà lơ phất phơ nâng cằm, cười nói, “Hàn ca đã nói tuyệt đối làm được.”

Nghe xong lời này, Trì Ý nhịn không nổi nữa, đạp cho Tiếu Chỉ Hàn một cước.

Lại mở miệng sàm sỡ cô.

Đến hội diễn văn nghệ buổi chiều, cả ba khóa học sinh toàn trường lẫn các thầy cô giáo đều tập trung ở hội trường của trường học.

Có tận hai mươi mấy người tham gia biểu diễn, bắt đầu từ một giờ rưỡi, phỏng chừng cũng phải đến năm, sáu giờ mới xong, hơn nữa cái mà mọi người thật sự mong đợi, đơn giản cũng phải có một hai tiết mục.

Tiết mục của Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý được sắp xếp ở chính giữa, tới lúc hai người bọn họ lên sân khấu, bầu không khí vừa rồi còn hơi ảm đảm trong nháy mắt ngay lập tức bùng nổ.

Không có biện pháp, ai bảo ngày hôm đó không ít người thấy vũ đạo của hai người bọn họ, trong lòng còn muốn biết được Tiếu Chỉ Hàn với Trì Ý tới hội diễn hôm nay mang theo cái gì nữa cơ.

Âm nhạc vừa vang lên, người phụ trách hậu trường bỗng nhiên có hơi nóng nảy.

“Chuyện gì xảy ra vậy, hình như bài hát này với tiết mục mà chúng ta đăng báo không giống nhau.”

“Cả tiết tấu lẫn lời hát đều không phải là bài tình ca trữ tình sao.”

“Bên phía âm thanh có chuyện gì xảy ra đấy?”



Bài mà Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý đăng lên thật sự là một bản tình ca trữ tình.

Thậm chí anh còn đem cái trống Jazz ở nhà tới để trang trí nữa.

Mặc kệ phản ứng của phía hậu trường, khán giả phía dưới hò hét tiếng sau còn to hơn tiếng trước.

Lúc khúc nhạc dạo của bản nhạc trữ tình vừa phát lên, mọi người có chút thất vọng, ai ngờ được một giây sau, phong cách sân khấu đột nhiên biến đổi.

Trì Ý trực tiếp cởi áo phông cỡ lớn ở bên ngoài ra, lộ ra bộ váy ngắn mặc ở bên trong, còn Tiếu Chỉ Hàn thì trực tiếp từ trên cái ghế sau bộ trống Jazz nhảy ra, một bước lướt đến giữa sàn nhảy, cả hai người đều mặc đồ đen, nhìn qua giống như một đôi tình nhân vậy.

Còn hơn cả bài vũ đạo biểu diễn ở trên đài chủ tịch ngày hôm đó.

Khiêu vũ bên người!

Tiếu Chỉ Hàn giống như một cây trụ, tùy ý để Trì Ý vịn anh mà xoay lắc.

Sau bài biểu diễn, Trì Ý nghiêng người dựa vào Tiếu Chỉ Hàn, cô hất cằm nhìn anh, tiến sát gần giống như muốn hôn anh, còn Tiếu Chỉ Hàn lại nâng một chân của cô lên ngoắc vào bên hông.

Trong hội trường sớm đã trở nên vô cùng chấn động.

Mẹ nó, còn làm trò ngay trước mặt thầy cô lãnh đạo luôn, quả nhiên không có chừng mực chút nào cả!

Lúc xuống khỏi sân khấu, Tiếu Chỉ Hàn liếc nhìn Trần Kim Thủy cách đó không xa đang chạy tới, cúi người đến gần bên tai Trì Ý, khí nóng trong từng hơi thở thoát ra, “Bạn cùng bàn nhỏ nhắn của tớ, cậu nói xem thế này đủ kích thích chưa?”

Trì Ý nhìn anh một cái, ánh mắt rơi vào trên người Trần Kim Thủy phía sau anh đang không ngừng tới gần, “Đợi chút nữa phỏng chừng còn có chuyện kích thích hơn đấy.”

Tiếu Chỉ Hàn nhướn mày, nở một nụ cười, “Như cậu muốn thôi, hay là hiện tại hôn tớ một cái, lại có thể khiến chuyện càng kích thích hơn.”

Trì Ý chẳng biết nên làm thế nào nữa, đột nhiên nhớ tới trên mạng lưu truyền một câu nói từ trong mấy bộ phim điện ảnh truyền hình, đó là… Nếu theo đuổi sự kích thích, vậy thì phải làm cho đến cùng.

Cô dựa lưng vào bức tường phía sau, bỗng nhiên đưa tay về phía Tiếu Chỉ Hàn mà ngoắc ngoắc ngón tay.

“Cậu ghé sát vào đây, tớ nói cho cậu nghe một câu nói này.”

Để tạo hiệu quả sân khấu, cho dù hiện tại đã là đầu tháng mười một, đại bộ phận nữ sinh lên biểu diễn đều mặc váy, trước khi lên sân khấu mới cởi áo khoác ra.

Hiện tại trên người Trì Ý chỉ mặc một bộ váy ngắn, đường cong của bộ ngực và thắt lưng cực kì rõ ràng, đi xuống lại thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp, ngày hôm nay cô còn trang điểm trước khi lên sân khấu, chính màu son đỏ tươi giúp cho viền môi hoàn hảo hoàn toàn được phác họa, nhìn có chút mê người.

Thoáng cái Tiếu Chỉ Hàn đã cảm thấy ngứa ngáy hết cả lòng, cảm giác ấy lại nhanh chóng lan ra khắp cả người.

Hết lần này tới lần khác, căn bản anh không thể tìm được bất kì biện pháp nào để ngăn lại cảm giác ngứa ngáy này.

Bởi vì người duy nhất có thể giúp anh, đang đứng ngay trước mặt.

Anh rũ mắt, từ từ tiến sát cô.

Trì Ý đi cà nhắc, ghé vào sát lỗ tai anh, nhẹ giọng mở miệng.

Trong không khí dường như cũng có mùi thơm của hương hoa quả thoang thoảng.

“Cậu thích kích thích như thế, thầy chủ nhiệm giáo dục ở hướng mười một giờ phía sau chỉ cách cậu ba mét thôi, đích thân cậu lên, tớ đảm bảo cậu sẽ cảm nhận được cảm giác cực kì kích thích, có khi còn cả đời khó quên.”

Trì Ý đang nói chuyện với Tiếu Chỉ Hàn.

Nhưng từ phía xa nhìn lại, giống như nam sinh đè nữ sinh vào tường mà hôn môi.

Đặc biệt, dưới đôi mắt không được tốt lắm của Trần Kim Thủy, chính xác là như thế.

Trong nháy mắt, thầy không cần suy nghĩ mà hô to một tiếng, “Các em đang làm gì đó.”

Chớp mắt một cái đã đến cuối tuần.

Buổi trưa, lúc ở ký túc xa, Hứa Hi Nhĩ nhận được điện thoại đi ra ngoài, lúc trở lại lại không giống như lúc đi ra, trong lòng còn ôm theo một cái thùng giấy.

Vừa vào cửa đã hỏi, “Các cậu có ai muốn ăn đồ ăn vặt không?”

Trần Vận vừa định lên giường, vừa nhìn thấy vụ này, như một làn khói nhảy xuống từ trên cầu thang, đi đến bên cạnh Hứa Hi Nhĩ, mang vẻ mặt bát quái mà nói, “Không phải nha, ngày hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt cả, sao bạn trai cậu lại tặng cho cậu một thùng đồ ăn vặt lớn như vậy chứ, không ngờ đấy, đại học bá của chúng ta cũng lãng mạn phết.”

Từng có vài lần Hứa HI Nhĩ có hành vi nấu cháo điện thoại vào buổi tối, giờ đây toàn bộ ký túc xá không ai không biết cô nàng đang nói chuyện yêu đương cùng Hứa Bá Chiêu lớp mười hai.

Nhắc đến Hứa Bá Chiêu, trên mặt Hứa Hi Nhĩ hiện lên vài phần e lệ xấu hổ của thiếu nữ, nhưng cô vẫn lắc đầu, đặt cái thùng lên chiếc ghế bên phải mình, lúc ngồi xổm xuống mở thùng, cũng mở miệng, “Cũng không phải đâu, cái này là do ba tớ đúng dịp qua đây, tiện đường mua ít đồ cho tớ.”

“Ôi trời, ba cậu đúng thật là rất thương cậu đấy.” Trần Vận lôi đồ ăn vặt từ trong thùng ra, cầm một cái bánh ga tô nhỏ và một bao hạch nhỏ, “Tất cả đều là mấy thứ đồ cậu thích ăn cả đấy.”

“Chắc là còn có mẹ tớ chọn cùng đấy.” Hứa Hi Nhĩ nói, lấy ra vài túi đồ ăn vặt nhỏ, đầu tiên là đặt trên bàn của Đường Tư Kỳ, sau đó đi đến bên cạnh Trì Ý, vươn tay đưa đến trước mặt của Trì Ý, “Ăn không?”

Trì Ý đang đọc sách giáo khoa, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rơi vào túi đồ ăn vặt nằm trên tay Hứa Hi Nhĩ, nhìn vài giây rồi lắc đầu, “Không cần, cảm ơn.”

Nghe thấy hai chữ phía sau, trong lòng Hứa Hi Nhĩ sửng sốt một chút. Từ lâu tới nay, Trì Ý cũng coi như khá hòa hợp với mấy người các cô, bình thường người ta cũng không hề tính toán mấy chuyên… nghi thức xã giao không cần thiết này, lúc nãy nghe thấy Trì ý nói lời cảm ơn, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên lắm.

Cô thu tay về, lại hỏi, “Bên kia tớ còn có rất nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau, cậu nhìn xem cậu thích ăn cái gì, rồi lấy vài gói cũng được.”

Trì ý vừa muốn từ chối, lại sợ bản thân lại làm tổn thương tình cảm của người ta, ngược lại đổi giọng nói, “Không có gì đâu, chờ tới lúc nào tớ muốn ăn, có thể tìm cậu lấy chứ?”

Thấy Hứa Hi Nhĩ gật đầu, Trì Ý khép sách giáo khoa lại, “Tớ lên giường ngủ trưa một chút nha.”

“Hi Nhĩ, đây là đồ ăn vạt đặc biệt của bên cậu phải không, trước đây tớ chưa từng ăn cái này đâu.”

“Tớ còn như hình như trên mạng cũng có bán, cậu mà thích thì ăn nhiều hơn chút.”

“Vậy không tốt lắm đâu, dù sao cũng là ba cậu mang tới cho cậu mà, aizz.” Trần Vận thở dài, “Sao ba của tớ lại không hiểu chuyện thế chứ, không biết đem vài thứ tới đây cho tớ.”

“Hay là cậu gọi một cú điện thoại nói một tiếng, ba cậu có khi cũng đem hết mấy thứ cậu muốn đến đó.” Hứa Hi Nhĩ cười trả lời.

Trì Ý trợn tròn mắt nằm trên giường, mấy lời các cô nói không có câu nào là không lọt vào tai cô.

Trong ngực bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu lẫn cảm giác đèn nén.

Cảm giác này, cũng không phải là ước ao, cũng không phải là ghen tị, chỉ là có vài phần khổ sở.

Cô đã sớm biết.

Cực kì lâu trước đây, cô sẽ không bao giờ còn có ba đưa đồ ăn tới nữa.

Buổi chiều đi học, Tiếu Chỉ Hàn mẫn cảm nhận ra được tâm trạng của Trì Ý không tốt lắm, ngay cả khi ngồi học cũng cúi đầu, khiến thầy cô không ngừng nhìn về phía này.

Nói không chừng nếu không nhờ Trì Ý có thành tích tốt, đã sớm bị phê bình bày bảy bốn chin lần rồi.

Tiếu Chỉ Hàn cũng không hiểu rõ bởi vì phải viết bản kiểm điểm sau hội diễn văn nghệ khiến Trì Ý cảm thấy khổ sở hay là vì những chuyện gì khác, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Đúng vậy, Trần Kim Thủy khẳng định bản thân đã thấy hai người bọn họ đang hôn nhau, lại còn biểu diễn loại vũ đạo như vậy trên sân khấu, dù cho có giải thích rằng bọn họ không hề yêu sớm, vẫn nhất định chắc chắc bắt bọn họ phải viết bản tự kiểm điểm.

“Mọi người đều nói, học cấp ba mà không có một vài lần viết bản tự kiểm điểm thì nó đã không phải là cấp ba, tốt vô cùng.” Trì Ý trêu chọc, “Như vậy sau này lúc tớ nhớ lại những năm tháng học cấp ba, còn có chuyện để bàn luận với người khác về ngày hôm nay.”

Dù cho cô biết tính tình của bản thân có khi sẽ không bao giờ nói chuyện trên trời dưới đất với người khác, thế nhưng có thể trải nghiệm cũng đủ rồi.

Đây cũng là lý do vì sao ma xui quỷ khiến cô lại đồng ý với Tiếu Chỉ Hàn.

Tiếu Chỉ Hàn không giải thích được, rõ ràng ngày hôm qua tâm trạng của cô lúc nghe nói phải viết bản tự kiểm điểm vẫn còn rất tốt, không biết thế nào mà mới chỉ qua một đêm đã thay đổi dáng vẻ rồi.

Bản kiểm điểm hình như vẫn được viết rồi, chẳng lẽ bởi vì chuyện bị hiểu lầm là đang yêu đương với anh?

Tiếu Chỉ Hàn tuyệt đối không tin mình bị Trì Ý chê.

Chỉ là bị chê thì cũng bị chê rồi, anh chỉ sợ bản thân cái hay chẳng nói lại đi nói cái dở, khiến Trì Ý càng thêm buồn, như vạy thì không tốt chút nào cả.

Nhưng để một mình cô nhín nhịn nỗi buồn vào trong lòng, hình như cũng không phải là một biện pháp.

Vào tiết thể dục, không biết vì sao mà cô giáo lại hứng thú thay đổi chủ trương tự do hoạt động như mọi lần, biến thành đề nghị mọi người tập hợp thành nhóm chạy nhanh 50 mét quan sân thể dục.

Hai người một nhóm, nhóm nào chạy chậm nhất sẽ phải chịu phạt.

“Đừng cho là cô không biết có không ít người lợi dụng hoạt động tự do lén trở về phòng học. 50 mét cũng không xa, qua một hồi rồi sẽ có khoảng cách, vừa lúc cho các em nìn thấy được năng lực của bản thân lẫn các bạn học khác như thế nào.” Cô giáo thể dục nói.

“Nói xong rồi, tự chọn mỗi nhóm hai người, nam sinh muốn cùng nhóm với nữ sinh cô cũng không phản đối, tuy nhiên có chút thiệt thòi hơn, nam sinh thì nhường nữ sinh năm giây, trong tình huống này mà nói, muốn có thể thắng thì phải chạy cực kì nhanh.”

“Cô ơi, hình phạt là gì ạ?” Phương Vũ Thành đứng phía sau, hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm, cũng là vấn đền mang tính mấu chốt nhất.

“Chống đẩy – hít đất, nữ sinh mười cái, nam sinh hai mươi cái, cực kì công bằng phải không nào.” Cô giáo vừa nói xong, nhìn về phía đám nữ sinh đáng đứng tụ tập đằng sau, “Bởi vì vậy, các cô gái hãy cố gắng lên.”

Không ít nữ sinh khiếm khuyết tế bào thể dục, trong nháy mắt mặt đen như màu đất, gấp gáp hỏi đối phương tốc độ chạy, mong không kéo phải người chạy chậm nhất vào cùng đội.

Trì Ý đang đứng cùng một chỗ với bọn Hứa Hi Nhĩ, mặt không đổi sắc mà nghe.

“Trì Ý, cậu định cùng nhóm với ai vậy?”

Đường Tư Kỳ đã sớm chạy đi tìm người khác lập nhóm, Trì Ý lại chạy quá nhanh, Trần Vận và Hứa Hi Nhĩ quyết định hợp thành một nhóm, bởi vì hành vi bỏ rơi Trì Ý này của hai người mà ngượng ngùng hỏi.

Giọng nói của Trì Ý cũng không có chút phấp phồng nào cả, nói một câu tùy ý.

Nếu không có ai tới muốn lập nhóm với cô, đợi đến lúc đó sẽ nghe theo sắp xếp của cô giáo thôi.

Chỉ là vừa dứt lời, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc chen vào.

“Trì Ý, tớ với cậu thành một nhóm đi.”

Trì Ý nhìn sang, còn chưa kịp mở miệng, Phương Vũ Thành đứng một bên đã giành hô trước, “Hàn ca, tớ đây làm sao bây giờ?”

Ngày hôm nay Lạc Gia Thiện không đi học, anh biết tìm ai bây giờ.

Hiến nhiên Tiếu Chỉ Hàn chẳng thèm quan tâm đến chuyện sống chết của Phương Vũ Thành, “Tùy cậu làm thế nào thì làm.”

Phương Vũ Thành gào một tiếng.

Hai người rồi lại hai người bắt đầu chạy, rất nhanh đã đến lượt của Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý.

Cô giáo đứng một bên, dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn hai người bọn họ, “Nữ sinh với nam sinh chạy cùng sao,” rồi lại nhìn về phía Trì Ý, “Vậy em phải cố gắng mà chạy đấy.”

Từ khi bắt đầu tới nay đây là đôi đầu tiên.

Huống chi, dù phải chọn cũng sẽ không ai chọn Tiếu Chỉ Hàn đúng không, chân vừa cao vừa dài, nữ sinh chạy chậm một chút chỉ cần vài bước chân thôi đã bị đuổi kịp rồi.

Cô giáo cầm còi đặt trong miệng, thổi một cái, đồng thời giơ tay lên ra hiệu.

Trước mắt biết bao nhiêu người, Trì Ý bắt đầu chạy.

Đây không phải là tốc độ mà Hứa Hi Nhĩ từng nói trước đây, mà là chậm chậm từ từ, giống như tốc độ của ốc sên, cực kì chậm.

Nhìn qua Trì Ý giống như đột nhiên không còn hứng thú với bất kì chuyện gì ở xung quanh nữa.

Mắt thấy năm giây đã qua, với khoảng cách hiện tại của Trì Ý, chỉ sợ Tiếu Chỉ Hàn chỉ cần hai ba bước đã có thể đuổi kịp cô rồi.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Chỉ trong một giây kế tiếp, chỉ thấy cô giáo giơ tay lên, một giây tiếp theo Tiếu Chỉ Hàn ngồi xổm xuống.

Không ít người cho rằng anh đang ở trong tư thế khởi động chuẩn bị chạy, nhưng mà chỉ thấy khi tiếng còi thồi lên, Tiếu Chỉ Hàn tháo giây giày của mình, chậm rãi cột chắt giây giày một lần nữa chẳng khác gì pha quay chậm của một bộ phim điện ảnh.

Chờ tới khi anh ngẩng đầu lên, tốc độ chạy của Trì Ý đã nhanh hơn, gần tới điểm cuối rồi.

Tựa hồ đang bực mình chuyện vì sao không có người đuổi theo phía sau, Trì Ý dừng cước bộ, xoay người nhìn lại.

Tiếu Chỉ Hàn vẫn đang duy trì tư thế ngồi xổm, hơi nâng mắt, trực tiếp chống lại ánh mắt của Tiếu Chỉ Hàn.

Lại một lần nữa khiến người khác ngoài ý muốn chính là việc Trì Ý không thừa dịp Tiếu Chỉ Hàn đang nhường thời gian, nhanh chóng chạy tới đích, trái lại trực tiếp đứng yên tại chỗ.

Hình như là đang đợi anh.

Loại tình huống này một lần nữa nằm ngoài phán đoán của tất cả mọi người.

Đừng nói những người khác, ngay cả cô giáo thể dục cũng nhìn ra được cái gì đó, dù sao thời niên thiếu cũng từng đi qua rồi, dùng giọng điệu đùa giỡn nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn, “Cô nói chứ, em chạy bộ với bạn nữ kiểu gì đấy.”

Thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, cô giáo đã nhịn không được mở miệng thúc giục, “Bạn gái đang đứng ở đó chờ, còn không nhanh chân chạy tới đó đi.”

Tiếu Chỉ Hàn nghe xong, cũng không giải thích, chạy vài bước về phía Trì Ý.

“Cậu không chạy đi mà đứng đó làm cái gì?” Đợi đến gần Trì Ý, anh nhịn không được mở miệng hỏi.

“Vì sao cậu lại cố ý không chạy?” Trì Ý hỏi, “Chẳng có thú vị khi thi đấu gì cả, tớ không cần cậu nhường tớ.”

“Tớ chỉ cột lại giây giày thôi, cũng đâu có nhường cậu.” Tiếu Chỉ Hàn mở miệng không chút suy nghĩ, bỗng nhiên nhướn mày nhìn về phía cô, “Giờ cậu còn không chạy đi?”

Tới điểm cuối cũng chỉ còn hai ba bước, hiện tại cô bắt đầu chạy tiếp vẫn còn kịp.

Trì Ý không có biểu cảm gì, “Không cần cậu quan tâm tới tớ, cậu chạy của cậu đi.”

Bất luận là chạy xong hay là chờ chuẩn bị chạy, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Tiếu Chỉ Hàn chạy tới gần Trì Ý, sau đó cả hai người đều đứng yên một chỗ, không biết đang nói chuyện gì.

Sau đó, trong nháy mắt khi Trì Ý quay đầu lại, Tiếu Chỉ Hàn đột nhiên khom người một tay ôm lấy người ta, bế đi về phía điểm cuối.

Sân thể dục nổ ra một trận hô lên một cách kinh ngạc nho nhỏ.

Cô giáo vẫn còn đứng đây, Tiếu Chỉ Hàn trực tiếp công khai ôm ấp như vậy cũng gan lớn thật.

Trì Ý đang mơ hồ khi bị bế chạy đi, căn bản không kịp phản kháng.

Lúc mấy giây sau cô kịp phản ứng, Tiếu Chỉ Hàn đã đặt cô xuống chỗ điểm cuối, giọng nói nhàn nhạt.

“Tớ mặc kệ ai có quan tâm cậu hay không,” Tiếu Chỉ Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, “Còn tớ đã định sắn nhất định phải nhúng tay vào rồi.”

“Còn có,” Anh đút hai tay vào túi quần, cúi người, “Giúp cậu không bị phạt, không cần cảm ơn tớ.”

Lúc một đám người tập trung trên nền xi măng của sân thể dục chống đẩy, có không ít người vậy quanh.

Càng nhiều hơn là nữ sinh.

Các cô nhìn chằm chằm Tiếu Chỉ hàn, thảo luận với người đứng bên cạnh.

Hết thảy những chuyện này, Trì ý cũng không biết.

Cô đợi ở căng tin một mình, lật qua lật lại thực đơn trên tay, sau đó cúi đầu hút vài ngụm đá bào đậu xanh.

Nước đậu xanh với đá bào lành lạnh vừa xuống bụng giống như đang phát giận, khiến cả người cô lạnh đến phát run.

Trì Ý rũ mắt, nhìn tay phải đang cầm sách mình run lên, giơ tay trái lên đè tay phải.

Lúc Phương Vũ Thành cầm áo khoác của Tiếu Chỉ Hàn đến căn tin tìm Trì Ý, đúng lúc thấy được cảnh như thế.

Trì Ý ngồi một mình trong góc, vừa an tĩnh vừa cô độc, giường như cách ly hoàn toàn với tất cả mọi tiếng động to nhỏ xung quanh, dường như không ai có thể bước vào trong thế giới của cô.

“Trì Ý,” anh không chút suy nghĩ mà ngồi xuống chỗ ngồi đối diện cô, “Áo khoác của Hàn ca này, cậu giúp tớ đưa cho cậu ấy được không?”

Trì Ý không ngẩng đầu, lại lật thêm một tờ, “Vì sao cậu không tự mình cầm đến cho cậu ấy, cậu ấy vẫn ở bên ngoài đấy.”

“… Người có ba cấp sao, tớ chờ không được tới khi cậu ấy hít đất xong đâu, “ Phương Vũ Thành vừa lúc nghĩ ra được lý do, anh ôi chao một tiếng, đưa áo khoác đến trước mặt Trì Ý.

“Cậu cũng biết rồi đó, thời tiết này dễ sinh bệnh cảm cúm lắm, nói cho cùng nếu không phải lúc nãy Hàn ca nhường cậu chạy trước, không phải bây giờ cậu cũng phải hít đất ngoài đó sao,” Anh dừng lại một chút, “Coi như hỗ trợ bạn cùng bàn một chút, dù sao cậu ấy cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều lần mà.”

Phương Vũ Thành coi như ân huệ gì cũng đã lôi ra hết, nhưng anh lại không biết nên nói cái gì để khiến Trì Ý đồng ý cả.

Chờ tới lúc anh nói xong lời đó, vẫn thấy cô ngồi yên một chỗ, đành phải đứng đậy, đặt áo khoác vào chỗ trống bên cạnh Trì Ý, nhắc nhở, “Lúc tớ đi vào cũng đã bắt đầu rồi, cậu tính thời gian mà ra nha.”

Để phù hợp với cái cớ hồi nãy mình vừa nói, Phương Vũ Thành đứng dậy, rời khỏi căn tin.

Lúc Trì Ý đi ra, dựa vào ưu thế địa lý, vừa vặn nhìn thấy Tiếu Chỉ Hàn bị vây giữa đám nguwofi.

Hai tay anh chống trên đất, có vẻ dễ dàng làm mấy động tác chống đẩy tiêu chuẩn, sau đó đứng dậy rời đi.

Trì Ý cúi đầu liếc nhìn áo khoác của Tiếu Chỉ Hàn, còn có bóng lưng của anh, nghĩ tốt nhất hiện tại mình nên nhờ một bạn học nào đó đưa qua cho anh.

Vừa lúc những nữ sinh ở quanh đây, bất kì ai cũng nguyện ý đưa đi hộ.

Chỉ là ý nghĩ này vừa mới nảy ra, còn chưa kịp hành động, đã thấy Tiếu Chỉ Hàn đi tới dưới lưới bóng rổ, không biết nói gì đó với mấy nam sinh khác, về sau bỗng nhiên xoay người nhìn về phía cửa phòng ăn mà không hề báo trước.

Dứa ánh mặt trời tỏa ra ánh nắng vàng rực rỡ, Trì Ý nhìn không rõ lắm anh có đang cười hay không, đã thấy anh nhấc chân đi tới.

Chờ tới khi anh đứng ngay trước cửa phòng ăn, Trì Ý đã đưa tay đem áo khoác trong tay cho anh.

“Áo khoác của cậu này.”

Tiếu Chỉ Hàn không nhận áo, cười như không cười nhìn cô, “Cậu đối xử với ân nhân của mình như thế sao?”

Trì Ý vừa nghe thấy mấy lời này của anh, ngay lập tức nhớ lại chuyện mình bị anh ôm, tầm mắt trở nên mơ hồ, giơ áo khoác trong tay lên, “ Cậu không lấy thì để tớ quăng xuống đất luôn.”

“Lấy chứ, làm sao dám không lấy.” Tay Tiếu Chỉ Hàn nhận lấy áo khoác, “ Biết tính tình của ngài khó rồi, không ngờ còn khó đến mức như thế này nữa.”

Trì Ý chịu không nổi dáng vẻ này của anh khách sáo đưa áo cho anh rồi xoay người muốn trở về.

Bước chưa được mấy bước thì cổ tay buông thõng ở bên người đã bị nắm chặt, cô bị người ở phía sau kéo một cái, lướt qua hai bậc thang ở cửa căn tin, ngã vào lồng ngực ấm áp, mang theo mùi khói nhàn nhạt.

Sau đó là áo khoác mang theo hơi ấm của anh vòng ra sau lưng cô, anh dùng áo khoác bao cô cả người trong lồng ngực.

Lỗ tai Trì Ý dán vào áo thun màu đen trong lồng ngực cứng rắn, bên tai vang lên từng tiếng tim đập mạnh mẽ, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn mang theo ý cười.

“Cậu ăn vụng cái gì sau lưng tớ thế? Môi lạnh thành thế này cũng không biết?”

Toàn thân cô dường như lây nhiễm hơi thở của cậu.

Cả người Trì Ý khô nóng, cô vươn tay đẩy Tiếu Chỉ Hàn ra theo bản năng.

Không biết mấy lần trước cô lấy sức ở đâu ra mà có thể đẩy anh lùi về sau, bây giờ anh dùng áo khoác bao quanh người cô, dù cô có đẩy thế nào anh cũng không hề lay động. Ngược lại càng siết chặt cô vào lồng ngực hơn.

Trên sân thể dục, người qua kẻ lại tấp nập.

Tất cả mọi người nhìn thấy Tiếu Chỉ Hàn đứng trước cửa căn tin, hai tay mở áo khoác ra, quây quanh người một nữ sinh ở trong ngực.

Anh cúi đầu, hình như đang thì thầm với cô điều gì đó.

Không ít người thấy cay mắt.

Trì Ý an tĩnh dựa trong ngực Tiếu Chỉ Hàn chừng một hai phút.

Chờ tay chân cô hết lạnh, khôi phục được chút sức lực, nhân lúc Tiếu Chỉ Hàn buông lỏng người, hai tay chống lên ngực anh.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng như bàn ủi, cô không suy nghĩ nhiều, tay dùng sức đẩy anh ra.

Một giây sau, áo khoác mang theo hơi ấm rời khỏi người cô.

Gió thổi nhẹ qua, mang theo có chút khí lạnh.

Trì Ý im lặng nhìn Tiếu Chỉ Hàn một chút, quay người đi vào căn tin.

Ngày hôm nay, ngay cả so đo với Tiếu Chỉ Hàn cô cũng chẳng muốn.

Vào giờ tự học buổi tối, Tiếu Chỉ Hàn đột nhiên nhận được tin nhắn của Phương Vũ Thành.

“Hàn ca, cậu có biết hồi nãy tớ nghe thấy gì ở văn phòng không?”

Tiếu Chỉ Hàn nhìn thoáng qua Trì Ý ngồi im lặng ở bên cạnh, chẳng có nổi một chút hào hứng.

Phương Vũ Thành vẫn đang gửi tin nhắn, rõ ràng cậu ta hơi kích động.

“Là về Trì Ý, tớ nghe thấy Chủ nhiệm Giáo dục nói với Phát ca…”

Cậu dừng lại không nhét điện thoại di động nhét vào ngăn bàn nữ, nhanh chóng bấm phím, “Nói cái gì?”

Nếu không phải là chuyện đặc biệt, Phương Vũ Thành sẽ không nói chuyện với anh bằng cách này, kể cả khi có Trì Ý ngồi bên cạnh. Nhưng cũng vì Trì Ý đang ngồi cạnh, đã chứng minh chuyện tiếp theo mà Phương Vũ Thành muốn nói, không thể nói trước mặt Trì Ý.

“Trì Ý là con cháu gia đình liệt sĩ, Chủ nhiệm Giáo dục và Phát ca đang thảo luận về chuyện con của liệt sĩ được ưu tiên nhận thẳng vào Đại học Công An. Với thành tích Trì Ý, nếu tiếp tục tiếp tục giữ vững phong độ có lẽ sẽ được tuyển thẳng vào Đại học Công An Nhân Dân Trung Quốc.”

Phương Vũ Thành nói tiếp “Má ơi, nhà Trì Ý có ông, ba, hoặc là mẹ là liệt sĩ. Cmn nó không đúng, là trực hệ, đây chẳng phải là…”

“Cậu giúp tớ hỏi bạn cùng phòng của Trì Ý một chuyện.”

Tiếu Chỉ Hàn viết xong câu này thì cất điện thoại, không nhìn nữa.

Anh chợt nhớ đến dáng vẻ của Trì Ý ở trong phòng học và ở trong rạp chiếu phim ngày hôm đó.

Cô giống như một con nhím nhỏ, bảo vệ thứ mà mình quý trọng nhất, đôi mắt đỏ lên nhưng quật cường không để rơi một giọt nước mắt.

Nhận ra Tiếu Chỉ Hàn nhìn mình chăm chú, Trì Ý dừng bút, quay đầu nhìn lại anh, chỉ một giây lại quay đầu trở lại.

Cô không hiểu vì sao cô lại nhìn thấy một tia đau lòng trong đáy mắt Tiếu Chỉ Hàn.

Nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn được, gõ gõ bút lên sách giáo khoa của anh ở trên bàn, “Cậu không làm bài đi, đang nhìn cái gì thế?”

Nhóm học tập không chỉ có nhiệm vụ giúp đỡ lẫn nhau mà còn có chức trách giám sát.

“Không có gì.” Tiếu Chỉ Hàn trầm giọng trả lời, lúc Trì Ý quay đầu, cậu cúi đầu mở điện thoại lên.

Phương Vũ Thành đã hỏi xong.

“Cô bạn Trần Vận ở cùng phòng với cậu ấy nói, hôm nay ở ký túc xá không xảy ra chuyện gì hết. Có điều lúc trưa họ ăn cơm ở căn tin xong về ký túc xá, ba của Hứa Hi Nhĩ mang đến cho cô ấy một thùng đồ ăn vặt.”

Tiếu Chỉ Hàn nhìn hàng chữ cuối cùng, trong lòng đột nhiên có quyết định.

“Trì Ý.” anh gọi tên cô, chờ cô đáp lời cậu nói, “Bây giờ tớ phải đi làm một chuyện rất quan trọng, không đi không được.”

Trì Ý khó hiểu, anh có việc phải làm thì báo cáo với cô làm gì.

“Tối nay mấy giờ cậu về ký túc xá?” anhhỏi.

“Khoảng mười một giờ.” Trì Ý trả lời, đột nhiên cảm thấy bất kể là Tiếu Chỉ Hàn hỏi cô hay cô trả lời Tiếu Chỉ Hàn vấn đề này, đều rất kỳ lạ, cô không nhịn được hỏi anh “Sao thế?”

Tiếu Chỉ Hàn không giải thích, anh cầm điện thoại di động rồi đứng dậy rời đi.

11 giờ đêm, cổng ký túc xá nữ. Sân trường vô cùng yên tĩnh, trên con đường nhỏ trong trường học cũng thỉnh thoảng mới xuất hiện vài bóng người.

Trì Ý ngồi ở phòng học đến trễ mới về, một mình cô ôm sách đi về ký túc xá.

Chỉ còn cách cổng túc xá vài bước chân, cô ngước mắt liền nhìn thấy bóng người đứng dưới gốc cây.

Bóng người cao gầy đứng dưới tán cây rậm rạp, hình như trong ngực còn bưng một cái thùng, trông khá giống Tiếu Chỉ Hàn.

Cô vừa định thu hồi ánh mắt đi vào cổng ký túc xá, người kia đột nhiên bước ra khỏi tán cây, đi về phía cô.

Những tia sáng yếu ớt giúp Trì Ý nhìn rõ mặt người ấy.

Quả thực là Tiếu Chỉ Hàn.

Trì Ý khó hiểu, nửa đêm khuya khoắt Tiếu Chỉ Hàn còn bưng thùng đứng ở đây làm gì, nhưng cô vẫn tiến lên mấy bước, nói, “Đêm hôm khuya khoắt cậu bị lạc đường hay là đứng dưới gốc cây ngắm cảnh?”

“Không phải.” Tiếu Chỉ Hàn phủ nhận, đưa cái thùng trong tay đến trước mặt Trì Ý, “Cho cậu.”

“Gì cơ?” Ánh mắt Trì Ý chuyển từ người anh sang cái thùng giấy, hơi nghi hoặc.

“Đồ ăn vặt.” Anh nói rất tự nhiên, thậm chí còn duỗi một cánh tay kéo tay Trì Ý đặt lên thùng giấy ép cô nhận nó, “Đến từ bạn cùng bàn yêu dấu.”

Trì Ý không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế bị Tiếu Chỉ Hàn lôi kéo.

Giờ cô đã hiểu tại sao Tiếu Chỉ Hàn lại hỏi thăm giờ về ký túc xá của cô.

“Tiếu Chỉ Hàn.” Cô chợt mở miệng “Cậu biết chuyện gì à?”

Sao lại trùng hợp như vậy, ngày hôm nay Hứa Hi Nhĩ nhận được thùng đồ ăn vặt, anh cũng tặng cho cô một thùng.

Còn những lời anh nói và hành động không bình thường vào buổi tối ngày hôm nay.

“Tớ có thể biết cái gì.” Tiếu Chỉ Hàn nắm chặt tay của cô ép cô bưng thùng giấy, sau đó anh lùi về sau một bước, “Tớ chỉ biết bạn cùng bàn của tớ là một cô gái tốt, cô gái tốt xứng đáng nhận được những điều tốt nhất.”

“Trì Ý, tớ biết hôm nay cậu không vui, những lời mà tớ nói sau đây, tớ mong cậu sẽ nhớ kỹ, khắc ghi ở trong lòng, ” Anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, “Tớ rất nghiêm túc, ngày nào đó cậu cảm thấy không vui vẻ hoặc không được yêu thương bằng người khác. Cậu hãy đến tìm tớ, tớ sẽ làm cho cậu vui vẻ, sẽ bù đắp cho cậu hết thảy.”

“Đây là nghĩa vụ của người bạn cùng bàn như tớ.” Anh bổ sung thêm.

Giọng anh rất trầm, giữa bóng đêm lạnh lẽo, dường như mang theo hơi ấm không thể bỏ qua, dần dần bủa vây lấy cô.

Trì Ý ôm thùng giấy, ngón tay cuộn lại, cô cụp mắt nhìn con Doaremon dán trên thùng giấy, cô dùng sức mở to hai mắt, ngẩng đầu không nhìn Tiếu Chỉ Hàn, mà nghiêng đầu quay sang hướng khác.

Giọng cô hơi run, giống như đang khóc, “Vì sao cậu…”

Vì sao vì sao. Cô không nói nên lời.

Vì sao lại đối xử với cô tốt như thế, tại sao lại nói những lời này.

Bởi vì anh biết những chuyện kia, nên mới thương hại cô sao?

Nhưng cô không cần sự thương hại và đồng tình của người khác.

Trì Ý dùng mấy giây thu liễm cảm xúc của mình, khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, vừa định trả lại đồ cho Tiếu Chỉ Hàn thì đầu ngón tay hơi lạnh của anh chạm vào gương mặt của cô.

“Trì Ý, cậu nghe này. Tớ không thương hại cậu, không ai có tư cách thương hại cậu hết.”

Anh ôm cô, kề sát vào tai cô nói chuyện.

Trì Ý bị Tiếu Chỉ Hàn ôm vào ngực, cằm anh gác trên đỉnh đầu cô, chậm rãi mở miệng.

“Tớ đã nói cho cậu biết chưa, mọi phiền não của tớ gần đây đều liên quan đến cậu.”

“Lên lớp nhớ cậu, tan học cũng nhớ cậu, nằm mơ cũng nhớ đến cậu.”

“Cậu nói xem, có phải lão tử chết mê chết mệt cậu rồi không?”