Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 4: Ôm.




"Xa xa ngàn trản phồn tinh, doanh doanh nhất xuyên ngân hà. Tên rất hay! Cảnh Xuyên, cháu nói xem có hay không?"

Bà nội ý tứ sâu xa nhìn cháu trai nhà mình, trong mắt mang theo nồng đậm cảnh cáo.

Tựa như chỉ cần Bạc Cảnh Xuyên dám nói một chữ "không", bà sẽ đem người ăn tươi nuốt sống.

Bạc Cảnh Xuyên bất đắc dĩ cười, gật đầu.

"Đúng vậy, tên rất hay!"

"Cũng rất xứng đôi."

Bà nội đắc ý nhướn mày, nói với Thẩm Phồn Tinh: "Đến đây, Phồn Tinh, giới thiệu cho cháu, đây là cháu trai của ta, Bạc Cảnh Xuyên."

Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên, bất ngờ nhìn vào mắt hắn, con ngươi đen nhánh, sâu không thấy đáy, khiến người ta có cảm giác như chìm trong biển nước.

Người đàn ông mặt mũi tinh xảo, phong thần tuấn lãng, chỉ cần đứng đó thôi đã toát lên được khí chất tôn quý cùng tao nhã.


Chỉ nhìn bề ngoài cùng khí chất đã biết hắn không phải người bình thường.

Cô dường như đã gặp qua hắn nhưng không nhớ rõ đã gặp ở nơi nào!

Chắc có lẽ cô nhớ nhầm, một người ưu tú như hắn sao có thể khiến người ta đảo mắt liền quên?

Nghi ngờ thoáng qua, lời của bà nội vẫn còn bên tai, nhìn đến hắn, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.

Xa xa ngàn trản phồn tinh, doanh doanh nhất xuyên ngân hà.

Bạc Cảnh Xuyên.

Ngàn trản phồn tinh, nhất xuyên ngân hà...

Đây cũng quá....Cố ý.

Đôi mắt Bạc Cảnh Xuyên mịt mờ không đo được cơ trí, phát giác Thẩm Phồn Tinh đang xấu hổ, ánh mắt lại lóe lên tia sáng, lịch sự vươn tay, nói: "Xin chào, tôi là Bạc Cảnh Xuyên."

"Xin chào, tôi là Thẩm Phồn Tinh."

Cô vươn tay, muốn đứng thẳng dậy nhưng lại ngừng giữa chừng.

Bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân đã tê rần. Hơn nữa, lưng vừa mới đụng bị thương. Cô chỉ hơi động, một trận tê dại đã từ chân truyền đến. Ngay sau đó liền không đứng vững mà ngã ra sau.


"Cẩn thận!"

Gương mặt xinh đẹp hiếm khi vì kinh hoàng mà trừng mắt, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đã vang lên trên đỉnh đầu.

Bên hông bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, cả người cô được kéo trở về.

Cô ngã vào ngực Bạc Cảnh Xuyên.

Một mùi hương mát lạnh thoang thoảng ập tới, Thẩm Phồn Tinh đã xấu hổ đến cực điểm.

Cô nhanh chóng phản ứng lại, muốn đẩy hắn ra. Nhưng hai chân vẫn đang tê mỏi lại khiến cô lảo đảo, từ trong ngực hắn tuột xuống.

Cô theo bản năng bám vào bờ vai rắn chắc ấy. Đồng thời, hai cánh tay quấn trên lưng cô lại một lần nữa dùng sức, trực tiếp đem cô kéo lên.

Thẩm Phồn Tinh cắn chặt môi, hai lần ngã vào ngực đàn ông khiến cô vô cùng xấu hổ.

"Tạm thời đừng động."

Thanh âm trầm thấp không có chút ý muốn cho phép khiến Thẩm Phồn Tinh lập tức buông tha ý định rời đi. Bàn tay đang xiết chặt bên hông cô cách một lớp quần áo truyền đến nhiệt độ nóng bỏng.


Cơ thể cô dán chặt lấy hắn, má áp lên ngực hắn, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ như gõ trống.

Tim cô đập rất nhanh, gương mặt tái nhợt cũng đỏ ửng lên.

Đây là lần đầu tiên cô cùng người khác thực hiện động tác thân mật như vậy. Tuy cùng Tô Hằng kết giao nhiều năm nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng ôm một cái khi chia cách, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể của nhau cũng không kịp cảm nhận được.

Đó đã là cực hạn của cô.

Bạc Cảnh Xuyên cảm nhận cơ thể trong ngực chỉ cần nửa cánh tay cũng có thể ôm chặt, lông mày cũng nhíu lại.