Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 398: 398: Tính Vô Lại Này Từ Đâu Ra Thế






“Làm sao thế?” Bạc Cảnh Xuyên đương nhiên nhận ra sự khác thường của cô.Thẩm Phồn Tinh do dự nửa ngày mới kiên trì nói, “Hôm nay… em đã đồng ý sẽ tới chỗ bà Bùi ăn tối.”“.......”Nghe xong câu kia, mặt Bạc Cảnh Xuyên trong nháy mắt đen như đáy nồi.Nhìn thấy vẻ âm trầm của anh, Thẩm Phồn Tinh vội vàng nắm chặt tay anh.“Em… ngày mai em mời anh ăn thịt vịt nướng!”Bạc Cảnh Xuyên liếc cô một chút, sắc mặt vẫn không vui như cũ.

Nhưng chỉ hai giây sau anh vẫn gật gật đầu, “Ừ.” một tiếng.Thẩm Phồn Tinh lúc này mới thở phào một tiếng, người đàn ông này của cô cũng quá dễ dụ mà.


Cô đi vào phòng ngủ rửa mặt thay đồ một lượt, chuẩn bị xong thì ra ngoài đi giày, trước khi đi quay đầu chào Bạc Cảnh Xuyên một tiếng.“Cảnh Xuyên, em đi nhé! Bữa tối nhớ ăn nhiều một chút…”
Nghe giọng cô, Bạc Cảnh Xuyên đứng dậy từ sofa, trên người đã mặc âu phục giày da chỉnh tề, thần thái sáng láng.

Thẩm Phồn Tinh khựng lại nhìn anh bước đôi chân dài tới gần mình.“Ah… anh không cần đưa em đi đâu, em đi cùng với Thanh Tri.”Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt quét cô một chút, ánh mắt kia rét căm căm lại mang theo mấy phần u ám hờn dỗi.“Anh cũng đi.”Thẩm Phồn Tinh nghẹn họng, “.....”……Hai người mua chút quà tặng đơn giản liền đi tới nhà họ Bùi.Vào lúc Bạc Cảnh Xuyên xuất hiện tại trong phòng khách nhà họ Bùi, Bùi An Chi liền biểu hiện ghét bỏ ra mặt.“Ai mời cậu tới hả?”Bùi Cảnh Xuyên không nói gì, trực tiếp ngồi xuống sofa đối diện Bùi An Chi.

Dáng vẻ đương nhiên kia của anh khiến Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Trì cũng nhịn không được che miệng cười khẽ.
“Cái tính vô lại của thằng nhóc này từ đâu ra thế hả!?”Diệp Tố Tố ở một bên hiểu rõ cũng cười theo, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ.Đàn ông ấy mà, mặc kệ bên ngoài nhìn thâm trầm ổn trọng bao nhiêu nhưng một khi đã để ý tới một chuyện gì đó thì so với ai khác cũng trẻ con hơn nhiều.

Nhìn lướt qua chồng mình, khoé môi bà ấy cũng không che dấu được ý cười.Hiện tại đã bắt đầu ghét bỏ người khác rồi cơ!Bà ấy xoay người đi vào phòng bếp, Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri cũng đi vào cùng giúp đỡ.“Thật ngại quá, bà Bùi, Bạc Cảnh Xuyên anh ấy…”Thẩm Phồn Tinh cuối cùng vẫn có hơi ngại ngùng mở miệng, “Anh ấy ăn không nhiều đâu…”Mặc kệ là do Bạc Cảnh Xuyên không mời tự tới hay là cô không báo trước đã mang người nhà tới thì Thẩm Phồn Tinh cảm thấy vẫn nên báo cáo một chút…

Hứa Thanh Tri đứng bên cạnh lột vỏ tỏi nghe như vậy thì nhìn không được bật cười.“Đây là chuyện lượng cơm ăn nhiều hay sao ít sao? Đã sớm nghe danh chủ tịch Bạc khác với người thường, nhưng hôm nay quả thật bị anh ấy đổi mới cách nhìn mà.

Đến cùng là cậu làm cái gì vậy hả Phồn Tinh, thế mà để người nhà cậu dính cậu như vậy?”Thẩm Phồn Tinh thản nhiên lắc đầu, “Tớ có làm cái gì đâu.”Hứa Thanh Trì không nói lại nổi bạn mình chẳng biết làm sao, bất đắc dĩ cười nói, “Được rồi được rồi, cậu có sức hút như vậy, chủ tịch Bạc của chúng ta đắm chìm trong đó cũng là đương nhiên.”Diệp Tố Tố ở một bên nấu ăn nghe hai người cãi qua lại im lặng cười cười.Trong phòng khách, Bạc Cảnh Xuyên mặt lạnh ngồi trên ghế sofa, Bùi An Chi một mặt đầy ghét bỏ.

Một lúc sau ông ấy lạnh mắt quét nhìn anh một cái rồi lôi điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.[Lúc về nhớ mua một bó hoa hồng đấy, mang về cho con dâu tương lai của bố.]Hai phút sau, điện thoại sáng lên báo có tin nhắn trả lời----[Bố đang ép duyên cho con đấy hả?]Bùi An Chi nhíu mày.[Bố anh nhìn người nào đó ngứa mắt, tự xem mà làm đi.]Bùi Vân Trạch ngồi ở ghế sau xe ô tô, nhìn thấy tin nhắn kia thì hơi nhíu mày.


Động tác nhỏ này cùng với biểu cảm y hệt với Bùi An Chi đang ngồi sofa ở nhà giống nhau như đúc.“Ấu trĩ.”Môi mỏng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, một lát sau, ngón tay thon dài chống đầu khẽ gõ huyệt thái dương.

Cuối cùng anh ta vẫn khẽ thở dài một hơi nói với người lái xe đằng trước, “Đến tiệm hoa.”Mặc Hưng chấn động trong lòng, xe hơi chao đảo một chút.Cậu chủ nhà cậu ta… muốn tìm phụ nữ rồi!?.