Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 206: 206: Nhà Họ Tô Của Các Người Có Được Ngày Hôm Nay Đều Là Dựa Vào Thẩm Phồn Tinh Tôi Đây!






Một tiếng “bốp” vang lên, mặt của Tô Hằng bị đánh thật mạnh vào một bên!“Anh xin lỗi!.

Phồn Tinh!.

”“Tôi không nợ nhà họ Tô các người! Nhưng lại bị các người xem thành nô ɭệ mà sai khiến suốt ba năm! Bị các người nhốt vào trong lồng, trong mắt người nhà họ Tô các người, có phải tôi rất giống như một con ngốc đúng không?”Tô Hằng vẫn cứ phủ định: “Từ trước tới giờ chưa từng! ! ”Một tiếng “bốp” ngắn gọn lại được vang lên, trên mặt của Tô Hằng lại bị đánh một cái bạt tai thật mạnh!“Anh đến đây chỉ để thừa nhận tấm hình là do anh đăng lên đúng không? Những thứ này đều là tôi vì nhà họ Tô các người hứng chịu tất cả, anh lấy những tấm hình này đem bôi nhọ tôi để bảo toàn cho Thẩm Thiên Nhu ư? Tô Hằng, anh đã triệt để biến quá khứ của trở thành trò cười! Cũng khiến chính anh trở thành một trò cười!”
Sắc mặt của Thẩm Phồn Tinh tức đến nổi trắng bệch lên, cười lạnh mà nói:“Anh cũng đã khiến tôi tin rằng anh thật sự yêu Thẩm Thiên Nhu! Thật đó, tôi tin mà! Anh yêu cô ta đến mức can tâm tình nguyện để cho bản thân mình bị vướng vào cái sừng mọc trên đầu! Ngay cả giới hạn chịu đựng tối thiểu nhất của sự tôn nghiêm mà bất kể người đàn ông nào cũng không được phạm phải thì anh chính là người đã phá vỡ nó! Thật đáng ngưỡng mộ, cảm động đến trời xanh!”Nghe lời nói đó, sắc mặt của Tô Hằng đột nhiên biến đổi, có một sự u ám hiện lên.


Nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn như cũ, cơn giận không nguôi, ngó lơ đi sự biến sắc trên khuôn mặt của anh ta, cúi đầu cứ thế mà nhìn tấm chi phiếu đang được đặt trước mặt mình!Đột nhiên, cô đưa tay qua, chỉ vài giây thì xé “soạt” tấm chi phiếu nát vụn, cô cầm đống giấy vụn vứt thằng vào mặt Tô Hằng.

Giấy vụn bay khắp nơi, rơi xuống dưới đất bị mưa làm ướt!“Năm trăm vạn ư? Anh lấy tiền bồi đắp cho tôi ư? Tôi nói cho anh biết, Tô Hằng, Nhà họ Tô của các anh có được ngày hôm nay, nhà họ Tô các người hưởng thụ được mọi thứ, cả nhà họ Tô của các người có được sự no ấm này, dựa vào đâu mà có thể chứ, đêù là dựa vào Thẩm Phồn Tinh tôi đây, không có tôi thì nhà họ Tô của anh chả có cái quái gì cả!”Mắt Tô Hằng ngước lên, bên sâu thẳm trong đôi mắt hướng về Thẩm Phồn Tinh!“Đừng có nhìn tôi như vậy! Nếu như anh không tin thì anh có thể thử xem!”Thẩm Phồn Tinh nói tiếp, ngón tay thanh mảnh chỉ thằng vào ngực của chính mình, u ám lại lạnh nhạt nói:“Tôi, Thẩm Phồn Tinh! Có bản lĩnh cứu vãn được một công ty yếu ớt, không còn sức sống, thì cũng có bản lĩnh để khiến nó chết đi từng chút một!”
“Tô Hằng, anh ba lần bảy lượt giẫm đạp lên giới hạn chịu đựng của tôi, tôi đã chịu đủ rồi!”Thẩm Phồn Tinh nói xong, ánh nhìn lạnh toát liếc anh, quay người bắt đầu bước chân hướng về bên trên tòa nhà mà bước vào.

Khí chất kinh người của cô đã khiến cho Tô Hằng không kịp hoàn hồn lại!Cho đến khi bóng lưng của cô đã biến mất hoàn toàn trong mắt anh ta, anh ta mới dần dần thu lại tầm nhìn về cô.

Vừa rồi lời nói của Thẩm Phồn Tinh vẫn còn vang vảng bên tai.

Tuy nhiên, anh ta không tin cô có bản bản lĩnh làm cho Tô thị bị hủy hoại.


Nhưng mà, vừa nãy cô đã có dáng vẻ đã dự tính trước vậy, khí chất tự tin vừa rồi của cô khiến cho anh ta không nhịn được mà lạnh toát sống lưng.

Có điều, Tô thị của ngày hôm nay, đúng là không ai có thể dễ dàng giúp nó chạy ngược dòng như thế!Tuy rằng bây giờ tình hình không phải là quá tốt, nhưng mà, yếu trâu còn hơn khỏe bò.

Chỉ cần thành công đứng vững tại thương trường Bạc Thị, dù có là gì đi chăng nữa cũng không cần phải lo lắng!Anh ta cũng biết, Phồn Tinh chỉ là đang nổi giận, nói cho thỏa giận mà thôi.


Cô từ trước tới giờ đều không phải là người ác độc như vậy! ! Lúc Thẩm Phồn Tinh bước vào tòa nhà, Hứa Thanh Tri đột nhiên ở bên cạnh bước tới.

Sau đó, vòng tay qua cổ của cô, sắc mặt rất trịnh trọng nói:“Vừa nãy cậu bá đạo thật đấy! Phồn Tinh, tớ không có đùa đâu nhé, tớ muốn gả cho cậu thật đó!”“……”“Thật đó, tin tớ đi, đợi tớ quay về nhà sẽ cố gắng nghiên cứu kỹ một chút!”Thẩm Phồn Tinh xoa xoa bàn tay tê cóng, tùy tiện nói một câu: “Cậu nghiên cứu cái gì vậy?”“Nghiên cứu làm sao để có thể khiến cậu hạnh phúc đấy.

”“……”.