Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 122: 122: Hờ Hững






Khi nhìn thấy người con gái đang đi tới phía của anh ta, ánh mắt của anh ta lập tức đứng hình, vô thức nắm chặt ly rượu trong tay, không dám tin nhìn cô chằm chằm!Cùng lúc Thẩm Thiên Nhu bổng dưng cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh, nụ cười ngượng ngùng và đắc ý lập tức hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Thẩm Phồn Tinh?!“Cô ấy là ai, thật là…… Xinh quá!”“Chà, thật là thần thái quá đi!”“Nhìn thấy chiếc váy cô ấy mặc trên người không? Màu đó rất hiếm đúng không? thật là đẹp quá!”Thẩm Phồn Tinh phớt lờ những lời nói bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía trước.

Nhưng những lời khen ngợi này Thẩm Thiên Nhu lại nghe thấy không sót một chữ nào và không thể nào cho qua được.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hằng đang ở bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Tô Hằng đang ngây người mà nhìn Thẩm Phồn Tinh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không gì có thể che dấu được.

Cô lại nhìn xung quanh, tất cả những ánh mắt nhìn cô lúc nãy, bây giờ cũng không hề ngoại lệ, toàn bộ đều nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh.

Cô cắn viền môi, tức không thể đem cái ly ở trong tay bóp nát.


Nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh tự mình tới, Thẩm Thiên Nhu mới cố gắng chịu đựng cơn tức giận trong lòng và cố nặn ra một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.

“Chị, cuối cùng chị cũng tới rồi.

”Cô bước lên hai bước, duỗi tay ra muốn túm lấy cánh tay Thẩm Phồn Tinh nhưng lại bị Thẩm Phồn Tinh lạnh nhạt mà né tránh.

Tay của Thẩm Thiên Nhu đông cứng tại chỗ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng qua một tia bối rối.

Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh đen nhánh nhìn đến đuôi mắt, cực kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Ánh mắt hững hờ đó gần như lạnh đến thấu xương tủy.

Tô Hằng định thần lại, cũng bước tới với vẻ mặt kinh ngạc phức tạp hơn một chút.

Nhiều năm kinh doanh trên thương trường, anh ta thực sự trải qua không ít mối tình cùng các cô gái khác, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh, anh ta vẫn bị dao động mảnh liệt.

Anh ta luôn biết Phồn Tinh vốn dĩ rất xinh đẹp, chỉ là do đã quen rồi nên anh ta cũng dần dần bỏ qua điều đó.

“Phồn Tinh, em tới rồi……”Tô Hằng nói và duỗi ra để dẫn cô đi.

Một làn gió thoảng mang theo hương thơm phảng phất lướt qua người, trước mắt là một màu hồng phấn lộng lẫy hững hờ lướt qua trước mặt anh ta.

Thân hình cao ráo của Tô Hằng đứng chết chân tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ.


Từ đầu đến cuối Thẩm Phồn Tinh còn không thèm nhìn anh ta lấy một cái, lạnh lùng hững hờ mà lướt qua anh ta.

Vào lúc đó, trong lòng Tô Hằng cảm thấy khó chịu trống rỗng, nỗi kinh ngạc càng thêm mảnh liệt.

Thẩm Phồn Tinh đi thẳng về phía khu ăn uống, đi tới đâu mọi người cũng tự động nhường lối ở phía trước.

Hứa Thanh Trí đứng ở bên bàn ăn, nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh đến gần, khẽ mỉm cười.

Hứa Thanh Trí từ nhỏ đến lớn đã là một cô gái rất xinh đẹp, gia thế khủng, nhưng cô lại không giống với những tiểu thư nhà giàu khác, không giống như những đóa hoa thanh tú cần được chăm sóc bảo vệ.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cô và Thẩm Phồn Tinh rất giống nhau, đều có được một loại sức mạnh, trên người biểu lộ ra một loại vẻ đẹp trí tuệ của những người phụ nữ của công việc.

Chẳng qua chỉ có một điểm không giống với Thẩm Phồn Tinh là giữa cử chỉ và nụ cười của cô ấy vẫn có một chút phong cách đặc biệt riêng của một người con gái.

Nhìn Thẩm Phồn Tinh đến gần, Hứa Thanh Trí khẽ cười.


“Đừng nói là bọn họ chính tớ hôm nay cũng bị cậu làm cho ngơ ngác.

”Thẩm Phồn Tinh lặng lẽ cười khi nghe thấy bạn thân trêu chọc mình.

“Đừng lấy chuyện này làm đề tài để nói được không? Tớ sợ một lúc nữa chính tớ cũng không biết đường đi luôn rồi đây.

”“Được rồi! Không nói nữa, ăn một chút đồ ăn trước đi không một chút nữa uống rượu lại bị đau dạ dày.

”Thẩm Phồn Tinh gật đầu, hai người nói chuyện vui vẻ trong khi lựa chọn đồ ăn.

“Anh Hằng, chị của em hôm nay thật sự rất xinh đẹp, đúng không?”.