Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 107: 107: Gọi Cha






Ân Duệ Tước cầm điện thoại đi đi lại lại trong WC.

Anh ta đang vô cùng lo lắng, tên mặt người dạ thú Lệ Đình Thâm kia vẫn đang sống chết chờ câu gọi "cha" của anh ta.

"Anh Bạc, anh mau tới đi, mọi người đang chờ anh, tới muộn một chút cũng không sao! "
Lúc này Bạc Cảnh Xuyên mới nhớ tối nay có hẹn với đám người Ân Duệ Tước.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi không đi nữa, mọi người cứ chơi đi, tôi mời.

"
Giọng nói lãnh đạm bình tĩnh không chút áy náy nào làm Ân Duệ Tước sửng sốt nửa ngày mới hoàn hồn.

"! Không! Không được, anh Bạc! Anh không thể đối xử với em thế này được!"
Bạc Cảnh Xuyên mà không đến thì chẳng phải anh ta thực sự phải gọi tên cầm thú Lệ Đình Thâm kia là cha à?
Thế thì làm gì còn mặt mũi nào nữa!
Bạc Cảnh Xuyên không nghe anh ta nói linh tinh nữa, đang định cúp điện thoại lại dừng lại.

"Ngày mai, bảo Lệ Đình Thâm đưa chuyên gia trang điểm của anh ta sang chỗ tôi một lát.

"
"! "

Tận đến lúc cúp máy, đầu Ân Duệ Tước vẫn quay mòng mòng.

Anh ta đã bị anh Bạc lừa dối, bây giờ còn phải gọi Lệ Đình Thâm là cha!
Ân Duệ Tước từ từ cất điện thoại, ảo não sờ tóc.

Bảo anh ta gọi Lệ Đình Thâm là cha?
Không có chuyện đó!
Nghĩ tới chuyện mấy người ngồi bên trong nhất định sẽ cười mình, Ân Duệ Tước bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

Được rồi!
Không thể trêu chọc anh ta, không lẽ không thể chạy trốn à?
Anh ta cắn răng, nhanh chóng bước ra khỏi WC, rẽ phải.

"Đi nhầm hướng rồi.

"
Bước chân của Ân Duệ Tước đột nhiên dừng lại.

Dáng người cao gầy của Lệ Đình Thâm xuất hiện trước mặt.

Anh ta dựa người ở cửa, nhẹ nhàng lãnh đạm, anh tuấn mê người.

Trên tay cầm điếu thuốc khói nghi ngút, tư thế vô cùng tao nhã điềm đạm.

Ân Duệ Tước nhíu mày: "Mẹ kiếp! Lệ Đình Thâm, anh có cần như thế không? Chỉ là cá cược đùa vui một chút thôi mà! Sao anh lại đứng đây chặn tôi?"
Lệ Đình Thâm liếc nhìn anh ta: "Tự nhiên lại có thêm một đứa con trai xấp xỉ tuổi mình, tất nhiên tôi phải chú ý rồi.

"
"Fuck!" Ân Duệ Tước ngửa đầu chửi rủa, tròng mắt suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Lệ Đình Thâm hút một hơi thuốc, đứng thẳng người lên.

"Cảnh Xuyên vừa dặn gì à?"
Ân Duệ Tước ngừng lại, lúc này mới nhớ mấy lời anh Bạc vừa nói với mình.

"Anh ấy bảo ngày mai anh cho nhân viên trang điểm đến chỗ anh ấy.

"
Lệ ĐÌnh Thâm không nói gì.


Xung quanh im lặng.

Ở cùng một chỗ với Lệ Đình Thâm chán chết đi được.

"Không còn việc gì nữa thì tôi đi đây!"
"Còn chưa gọi cha.

"
Cứ nghĩ Lệ Đình Thâm không quá để ý đến chuyện này.

Ai mà biết tên khốn này lại cứ bám mãi không thôi.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, Ân Duệ Tước nhắm mắt nhìn trời, nghiến răng phun ra chữ "Cha!"
Chúc anh sống ít hơn ba mươi năm!
Lệ Đình Thâm cười khẽ: "Ừ.

"
Cũng may là không làm khó anh ta.

Ân Duệ Tước trong lòng tức giận đến mức sắp bùng nổ.

Nhưng mà anh ta cũng lén lút đổ hết lên đầu Bạc Cảnh Xuyên.

Thù này không báo không phải là quân tử!
Thỏa hiệp dễ dàng với Lệ Đình Thâm như vậy là vì không muốn dây dưa với anh ta.


Làm anh em nhiều năm cũng không phải là không hiểu gì!
Lê Đình Thâm là người nhìn thì thấy khiêm tốn đường hoàng, nhưng mưu mô thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, không ăn cứng không ăn mềm!
Nếu như anh ta để ý việc gì, thì sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Phản kháng chỉ làm lãng phí thời gian, càng khiến anh ta phải trả giá đắt hơn.

Đối với đàn ông như vậy.

Mà đối với phụ nữ cũng thế.

Nếu anh ta không thích, anh ta có thể đẩy người ta xuống địa ngục.

Giống như người phụ nữ không biết trời cao đất dày ba năm trước.

Tương tự, nếu như thích, anh ta có thể cưng chiều người đó lên tận trời.

Ân Duệ Tước ngẩng đầu nhìn về phía sau Lệ Đình Thâm.

Giống như người phụ nữ đang đi về phía họ bây giờ.

.