Vẻ mặt khó chịu vừa rồi của Thẩm Phồn Tinh khiến Thẩm Thiên Nhu rất vui vẻ.
Nhưng khi nhìn sang Tô Hằng, cô ta vẫn giả vỡ buồn bã.
"Anh Hằng, chị ấy..."
Giọng nói đầy sự đau khổ và bất lực.
Không cần nói cũng biết.
Tô Hằng mím môi, quay đầu nhìn gương mặt đầy nước mắt của Thẩm Thiên Nhu, vươn tay lau nước mắt cho cô ta.
"Chờ một chút, cho cô ấy một chút thời gian.
Anh sẽ nghĩ cách bù đắp cho cô ấy..."
Thẩm Thiên Nhu chỉ có thể cắn môi gật đầu.
Im lặng một lúc, cô ta lại nói.
"Không biết hôm nay chị ấy đến đây bằng cách nào, anh Hằng, chúng ta tiễn chị ấy đi..."
Tô Hằng nhìn cô ta, ôn nhu gật đầu.
Cả hai quay người, cố gắng muốn đuổi kịp Thẩm Phồn Tinh.
Nhưng họ lại thấy dưới một bóng cây cách đó không xa, có một tài xế mặc vest cung kính mở cửa xe, cẩn thận mời Thẩm Phồn Tinh lên xe.
Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng dừng bước, nghi ngờ nhìn về hướng chiếc xe.
Ngay lúc Tô Hằng nhìn thấy chiếc xe Bentley đơn giản mà khí chất này anh ta đã nghĩ đó là xe của Thẩm gia, nhưng bây giờ xem ra không phải.
"Anh Hằng...!Chị ấy mấy năm nay thực sự là...dành dụm được không ít tiền..."
Hôm qua cô vừa đập một chiếc xe tám triệu rưỡi, hôm nay lại đi một chiếc xe hơn bảy triệu.
Hơn nữa hôm qua internet có đưa tin, chỉ trong hai ngày Thẩm Phồn Tinh đã có hơn hai mươi triệu.
Tiền lương ở Tô Thị làm sao có thể cao như vậy?
Cho dù cô có quan hệ xã hội rộng cũng không thể có trong tay nhiều tiền như thế.
Hay đó là tiền của người đàn ông đang theo đuổi cô?
Tô Hằng hơi nhíu mày.
Thẩm Phồn Tinh lấy đâu ra nhiều tiền thế?
Trợn mắt nhìn chiếc xe dần rời khỏi tầm mắt, Thẩm Thiên Nhu không cam lòng cắn môi.
Sau đó lại thoải mái trở lại.
Chỉ là một kẻ có tiền thôi mà.
Bình Thành này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người giàu.
Thẩm Phồn Tinh đã bị đánh bại, bây giờ cô ta mới là người hạnh phúc nhất.
...
Trên xe, tài xế nhìn cô gái ngồi sau qua gương chiếu hậu.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt không biểu hiện cảm xúc gì, vô cùng yên tĩnh.
Mặc dù vậy, anh ta vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và nỗi buồn không thể ngăn cản được tỏa ra từ cô.
Do dự một lúc, tài xế hỏi.
"Cô Thẩm, xin hỏi cô về thẳng Thịnh Cảnh Trang Viên, hay là đến nơi khác...!Giải sầu một chút?"
Giải sầu?
Thẩm Phồn Tinh khẽ chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng.
"Anh lái đến siêu thị một chút, sau đó đến trại trẻ mồ côi Hợp Thập.
Cô hơi ngẩn người, đây là nơi mẹ cô lớn lên.
"Vâng."
...
Buổi trưa, tập đoàn tài chính Bạc Thị.
Mãi vẫn không liên lạc được với Bạc Cảnh Xuyên, thiếu gia nhà họ Ân- Ân Duệ Tước đã đến thẳng công ty tìm người.
"Anh Bạc, em biết anh không thoải mái, nhưng mà anh cũng phải kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi chứ.
Đêm nay, chỉ đêm nay thôi, đến Bích Hoàng tụ tập một lát đi!"
"..." Bạc Cảnh Xuyên thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
Ân Duệ Tước dựa vào ghế salon, hai chân vắt chéo, khuôn mặt tuấn tú, cả người quần áo lụa là nhưng vẫn tỏa ra khí chất ngời ngời hấp dẫn các cô gái.
"Trở về nhiều ngày như vậy, mấy anh em đã chuẩn bị cho anh một bữa tiệc chào mừng mà anh hết lần này đến lần khác từ chối.
Lần này em đã đến tận cửa rồi, anh sẽ không từ chối nữa chứ? Dù sao cũng phải cho bản thân thở đúng không nào?"
Cho mình thời gian để thở?
Nghĩ đến bóng lưng chạy trốn tối hôm qua của Thẩm Phồn Tinh, anh nghĩ mình nên cho cô thời gian để thích ứng.
Có lẽ cô cũng không muốn nhìn thấy anh bây giờ.
"Được rồi.
Tối nay chúng ta tụ tập một chút.".