Đồng tử của Thẩm Phồn Tinh bỗng dưng rút lại, lực chân trong thoáng chốc bị rút đi.
“Phồn Tinh, con thật sự định cứ mãi để cho bà thất vọng như vậy hay sao?”
Lời nói đau lòng của Khương Dung Dung đột nhiên bùng nổ trong đầu cô, còn cô cũng từng thoáng chốc dao động.
Nhớ tới bà vẫn là bà của mình, cũng từng đau lòng vì những chuyện bà làm trong quá khứ.
Thì ra, lại là bản thân đơn phương lãng phí tình cảm của mình.
“Bộ lễ phục này đúng là đồ mà bà yêu cầu! Vì tôi đã quyết định tặng nó cho chị, cho nên tôi không cần nữa! Tuy kiểu dáng hơi cũ nhưng chị vẫn hơn tôi hai tuổi, quần áo của Preda dù sao cũng là thương hiệu quốc tế, đưa cho chị đây!”
Thẩm Thiên Nhu tỏ ra coi thường, nhét chiếc hộp vào tay của Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh ngay lập tức lùi về sau vài bước, vươn tay mở chiếc hộp ra.
Bộ lễ phục đen rơi trên nền bê tông đen bóng.
“Chị ……”Thẩm Thiên Nhu tức tối.
Hơi thở lạnh thấm cả người Thẩm Phồn Tinh, một gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ u ám.
“Tôi còn chưa tới mức phải cần cô bố thí! Thẩm Thiên Nhu, đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi ……”
“Thiên Nhu, Phồn Tinh, hai người đang làm gì vậy?”
Giọng nói lo lắng của Tô Hằng vang lên từ phía trước, sau đó Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn Tô Hằng đang sải bước về phía này.
Tầm mắt của anh ta nhìn lướt qua quần áo rơi trên mặt đất, sau đó vô thức ôm lấy Thẩm Thiên Nhu vào lòng.
“Sao vậy?”
“Anh Tô Hằng ……”
Thẩm Thiên Nhu nhẹ nhàng kêu lên, gương mặt kiều diễm hiện lên nét yếu đuối và bất lực, cuối cùng đang nói thì ngưng lại, nước mắt thi nhau rơi và vùi đầu trong lòng của Tô Hằng.
Dáng vẻ xinh đẹp và yếu ớt đó khiến người khác cảm thấy xót xa.
Mặc dù bây giờ cô ta không nói gì, nhưng cứ có một cảm giác trực quan mà mọi người ai sinh ra cũng tự nhận ra ——
Thẩm Thiên Nhu đơn thuần, yếu đuối lại lương thiện như vậy, trở nên nông nỗi này, chắc chắn là người lạnh lùng mạnh mẽ trước mặt bắt nạt cô ta.
Ánh mắt của Tô Hằng là ánh mắt mà Thẩm Phồn Tinh quen thuộc nhất.
Thất vọng, trách cứ, bất lực …… bất chấp lý lẽ.
Thẩm Phồn Tinh nhếch môi đầy vẻ mỉa mai!
“Phồn Tinh, em …….
lần nào cũng không thể bình tĩnh ngồi xuống từ từ trò chuyện hay sao?”
Lúc nãy anh ta tận mắt thấy cô đem cái hộp Thiên Nhu tặng quăng xuống đất.
Ánh mắt của Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng nhìn Tô Hằng, trong lòng khó nói nhưng vẫn nụ cười lạnh lùng mỉa mai như cũ.
Trò chuyện cái gì?
Trò chuyện hai người phản bội tôi, ở bên nhau chưa đủ, cần cô làm bình phong che mắt trước mặt đám đông?
Thẩm Phồn Tinh cô lại ngốc nghếch như vậy sao?
Ngốc tới mức để cô làm bình phong, lợi dụng cô?
Còn là sự lợi dụng tàn nhẫn như vậy?
Thẩm Phồn Tinh cuối cùng vẫn không nhịn được, mỉa mai cực độ nhìn sang Tô Hằng rồi cười thành tiếng.
Biểu cảm đó, rõ ràng là đang cười, trong mắt lại không hề có ý cười chút nào.
“Buồn nôn!”
Đôi mắt của Thẩm Phồn Tinh dần dần hiện lên sự coi thường rõ rệt.
Trái tim của Tô Hằng đột ngột rung lên, rồi rơi xuống nhanh chóng, lồng ngực hơi đau.
Anh ta mấp máy đôi môi.
Anh ta biết lúc này nên làm the những gì trái tim mách bảo!
Nhưng cơ thể run lên vì tiếng khóc lóc trầm thấp trong lòng khiến anh ta nghẹn lời không thành lời trong cổ họng.
Cuối cùng, anh ta trừng mắt nhìn Thẩm Phồn Tinh đi ngang bọn họ.
Một hơi thở lạnh lẽo lướt qua hai người, một bóng trắng vụt qua.
Thật ra từ khi bắt đầu, anh ta đã để ý thấy.
Thẩm Phồn Tinh hôm nay ăn mặc không giống những gì anh ta từng thấy.
Bộ váy suông trắng, dáng người cao ráo, lộ ra đôi chân thon và thẳng.
Thì ra người phụ nữ từng cứng nhắc và hà khắc cũng có thể bộc lộ nét nữ tính quyến rũ.
Trái tim của Tô Hằng vừa nặng nề vừa phức tạp..