Tình huống lúc này là gì đây?
Long Tam dù biết cũng chẳng dám nói. Con người của Nhiếp Thừa Nham hắn hiểu rất rõ, bây giờ là lúc cơn giận của hắn lên đến đỉnh điểm, nếu bây giờ Phượng Ninh lại làm loạn thì chắc chắn là tên Nhiếp Thừa Nham này sẽ nổi khùng lên. Hắn có nổi khùng lên hay không cũng không quan trọng, chỉ sợ hắn nóng lên thì Hàn Tiếu lại khổ, lát nữa nguôi ngoai thì hắn lại quay sang hành hạ mình. Để tránh phiền toái, tốt nhất là cứ giả vờ như mình không biết gì cả.
Không nhận được câu trả lời, Phượng Ninh bĩu môi, húc húc khuỷu tay Long Tam.
Hàn Tiếu nghe Nhiếp Thừa Nham nói mình đau chân, dù cảm thấy hình như là hắn đang giả bộ nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng. Hơn nữa nàng hiểu rõ, nếu chủ tử đã nói như vậy mà ngươi không tinh ý nghe theo thì lát nữa hắn lại làm ầm lên cho xem. Nàng cười xin lỗi, xoay người trở vào phòng chăm sóc Nhiếp Thừa Nham.
Mục Viễn vừa thấy nàng đi khuất thì quay đầu lại nhìn Long Tam, Phượng Ninh. Hắn không biết Phượng Ninh nhưng Long Tam thì cũng coi như là có quen biết sơ sơ vì thế nên hắn ôm quyền hành lễ: “Long Tam gia!”.
Phượng Ninh ở bên cạnh nhìn thấy, nghĩ hai người này thật nhàm chán, đang định xoay người trở về phòng ngủ thì lại bị Long Tam giữ lại, đẩy nàng về phía trước đứng đối diện với Mục Viễn: “Đây là vợ ta”.
Mục Viễn lại hành lễ: “Long Tam phu nhân!”, Phượng Ninh nhăn mặt nhìn hắn xong lại quay đầu nhìn thoáng qua Long Tam. Long Tam vỗ vỗ đầu nàng, bấy giờ, nàng mới chịu hành lễ: “Mục tiểu tướng quân!”.
Hành lễ xong ba người lại đứng đó không nói năng gì, Mục Viễn, Long Tam có vẻ bình thản. Phượng Ninh nìn trái nhìn phải một hồi nghĩ thầm thế này thì không về ngủ được rồi, liền cất giọng hỏi: “Mục tiểu tướng quân, lúc nãy tiểu nhị nói ngươi muốn gặp Nhiếp thành chủ, sao ta thấy hình như người ngươi muốn gặp là Hàn cô nương, vậy cuối cùng thì ngươi muốn gặp ai?”.
Mục Viễn bị hỏi thế thì sửng sốt, Long Tam ho khan vài tiếng, Phượng Ninh quay đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ không được hỏi như vậy sao?”.
Long Tam bị nàng làm cho nghẹn chết, chỉ có thể vỗ vỗ đầu nàng, cười gượng với Mục Viễn. Mục Viễn cực kì phóng khoáng, chỉ nói: “Tìm Nhiếp thành chủ là vì chuyện của Hạ quốc, còn tìm Hàn cô nương là vì muốn gặp mặt bạn cũ”.
Phượng Ninh gật gù, quay sang nói với Long Tam: “Ngươi xem, rõ ràng là hỏi được mà!”. Long Tam bất đắc dĩ cười gượng với Mục Viễn thêm lần nữa, Mục Viễn cũng mỉm cười đáp lại, gật đầu với Phượng Ninh.
Đến bây giờ thì Phượng Ninh cũng đã bắt đầu có cảm tình với Mục Viễn, vẫy tay với hắn: “Lại đây, chúng ta đến cái bàn kia ngồi, vừa uống trà vừa tâm sự, sẵn tiện chờ Nhiếp thành chủ cùng bạn cũ của ngươi ra”.
Long Tam bất lực nhìn cảnh Phượng Ninh đảo khách thành chủ nhưng Mục Viễn lại cười vô cùng sảng khoái, ôm quyền cảm tạ, còn thật sự bước đến cái bàn tròn ngồi cùng Phượng Ninh. Long Tam chạy đến phòng của Nhiếp Thừa Nham ra sức đập cửa: “A Nham, Mục tướng quân đến tìm ngươi để bàn chuyện của Hạ quốc, là chính sự!”, nhấn mạnh hai chữ chính sự này xong hắn lại nói: “Nếu chân ngươi không đau thì nên ra tiếp người ta một chút!”. Thấy trong phòng không ai đáp lời, Long Tam lại bổ sung thêm một câu: “Tiếu Tiếu, mau nói với hắn, Mục tướng quân vẫn đang ngồi chờ, là chính sự đấy!”.
Long Tam vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Phượng Ninh cùng Mục Viễn đang ngồi trò chuyện với nhau cực kì vui vẻ, rủa thầm một tiếng. Dù sao thì hắn cũng đã đến chuyển lời, nếu tên đó không ra thì hắn cũng đành chịu. Long Tam chạy về phía bàn tròn, tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người kia.
Ba người đang tán gẫu về binh khí, Phượng Ninh vốn đã tò mò về thanh đại đao mà Mục Viễn cầm trên tay, ở trên lưng ngựa mà vừa phải cầm thứ binh khí năng như vậy bằng một tay vừa phải giữ được thăng bằng để chiến đấu với quân địch thì thực sự rất khó khăn, Mục Viễn nói là do được luyện tập từ nhỏ nên cũng đã quen rồi. Bỗng nhiên Phượng Ninh cúi xuống nhìn bàn tay mình, hỏi Long Tam: “Ta dùng loại binh khí gì?”. Trên tay nàng có vết chai, rõ ràng là có sử dụng binh khí nhưng Long Tam lại không biết là loại binh khí gì, đúng lúc đó thì Hàn Tiếu và Nhiếp Thừa Nham bước ra.
Long Tam thở phào nhẹ nhõm, Mục Viễn lập tức chuyển sự chú ý sang bên đó. Hắn đứng lên, ôm quyền hành lễ với Nhiếp Thừa Nham. Nhiếp Thừa Nham cũng chắp tay cho có lệ: “Mục tiểu tướng quân!”. Hàn Tiếu nhẹ nhàng mỉm cười, đặt bàn tay lên vai của Nhiếp Thừa Nham, sắc mặt của hắn lúc này mới dịu đi vài phần.
Mọi người ngồi xuống xong xuôi, Mục Viễn mới nói ra lí do mình đến đây. Hai năm nay Mục Viễn vẫn cùng cha trấn giữ thành Yên Hồn ở gần biên giới Mạc Bắc, cách thành Cố Sa cũng không xa. Sở dĩ người ta gọi nó là Yên Hồn vì rất hay có bão cát lớn nổi lên giống như khói cầu hồn. Mấy năm gần đây Mạc Bắc vẫn không yên phận nên thành Yên Hồn vẫn luôn có trọng binh canh giữ cẩn mật, nhưng Mạc Bắc quốc lại nằm ở phía bên kia sa mạc nên chúng ta khó mà nắm rõ được thực lực của họ. Mãi đến khi thám tử ở bên kia về hồi báo là Mạc Bắc đang có ý định xâm lấn, hoàng thượng mới thử sử dụng kế sách hòa thân. Hạ quốc lập tức chấp nhận thành ý này nên mới có chuyện công chúa đến Mạc Bắc.
Không ngờ là chẳng bao lâu sau, công chúa bị thương nặng, kéo nửa cái mạng chạy trốn về nước. Đây là chuyện lớn, Mục Viễn không dám tự ý làm chủ, nhưng với tình huống hiện giờ của công chúa, chúng ta không thể để nàng quay về Mạc Bắc. Hơn nữa Mục Viễn cũng tận mắt chứng kiến, tình cảnh hiện giờ của công chúa Như Ý vô cùng bi thảm, thực sự rất tức giận cái tên Hạ vương hung tàn kia, dám đánh công chúa sang hòa thân thành như vậy, chỉ sợ là bọn họ cũng không để hoàng thượng vào mắt nữa rồi, không thể không đề phòng trước ý định xâm chiếm kia.
Biết rõ công chúa bị ngược đãi như vậy mà vẫn phải đưa nàng vào miệng cọp, điều này ảnh hưởng đến danh dự của cả một quốc gia, nhưng đã là một đại trượng phu thì không thể làm như vậy, cho nên Mục Viễn vẫn tạm thời giữ công chúa lại. Thứ nhất là để bảo vệ nàng không cho người của Hạ quốc đến bắt đi, thứ hai là vừa để nàng an tâm dưỡng thương vừa có thời gian sai người về kinh bẩm báo với thánh thượng mong người sớm định đoạt chuyện này.
Mục Viễn vừa nói xong, Hàn Tiếu đã nói: “Ta đã từng nghe ý tứ của Thôi công công, sợ là hoàng thượng sẽ không cứu công chúa đâu, nói là vì hòa bình của hai nước dù thế nào đi nữa thì công chúa cũng nhất định phải trở về Hạ quốc!”.
Mục Viễn nói: “Công chúa Như Ý tính tình quật cường, trong cung xưa nay vẫn thường được gọi là công chúa điêu ngoa, chuyện này ta cũng từng được nghe”, hắn nói đến đấy thì Long Tam cũng cười ha ha tiếp lời: “Đúng, đúng câu nói ưa thích nhất của nàng là, ta muốn lấy đầu của ngươi”, Phượng Ninh liếc hắn một cái, Long Tam ho khan một tiếng rồi im bặt.
Mục Viễn tiếp lời: “Nếu Hạ quốc bên kia vẫn muốn giữ mối quan hệ ngoại giao tốt đẹp, hòa thuận thì chỉ sợ là chuyện công chúa bị đánh ở Hạ quốc sẽ bị bọn chúng nói thành công chúa ở trong cung Hạ vương ngang ngược nên mới bị phạt. Nếu thế thì, kết quả sẽ giống như những gì mà Thôi công công nói, công chúa sẽ lại bị đuổi về Hạ quốc”.
Hàn Tiếu nhíu mày: “Ý của Mục tiểu tướng quân là, nếu hoàng thượng cho rằng công chúa ở nước người ta mà tính tình vẫn ngang ngược như vậy thì có bị đánh cũng không sao, công chúa sẽ vẫn bị bắt quay trở về Hạ quốc ư?”.
Mục Viễn ngưng một chút, nói: “Hàn cô nương, ý của ta là bản chất của chuyện hòa thân chính là dùng hôn nhân để đổi lấy hòa bình của hai nước, nếu không có đầy đủ lí do thì sự an nguy của công chúa không thể bằng sự bình yên của nhân dân hai nước được. Một khi xảy ra chiến tranh sẽ không phải chỉ một hai người chết đơn giản như vậy đâu!”. Giọng nói của hắn nhỏ dần lại: “Tuy chúng ta cảm thông cho tình cảnh hiện giờ của công chúa nhưng thân là một công chúa đi hòa thân thì sứ mệnh của nàng là phải như thế. Trước nay rất ít người đã tới nước khác rồi vẫn còn có cơ hội trở về, chuyện sống hay chết không còn do mình định đoạt nữa. Nhưng chuyện bỏ chạy về đây như thế chỉ sợ là chỉ có một mình công chúa Như Ý mới dám làm”.
Hàn Tiếu im lặng không nói, thở dài trong lòng. Ai nói sinh ra trong hoàng thất là sướng, thực ra số mệnh chẳng khác nào một quân cờ. Nhiếp Thừa Nham xiết nhẹ bàn tay nàng coi như là an ủi, sau đó quay đầu nói với Mục Viễn: “Tiểu tướng quân tới tìm ta là vì chuyện của công chúa đúng không? Hình như chuyện này không liên quan gì tới ta thì phải?”.
Mục Viễn nhìn thấy hai người nắm tay nhau như vậy thì cực kì kinh ngạc, nghe nói thế thì lại chấn động, đáp: “Không phải là vì chuyện đó. Ta tới đây là vì muốn nói cho Nhiếp thành chủ biết một chuyện, lúc ta dẫn người đi bắt Tuần Sát ở Sa Hồn thì có nhìn thấy một lão nhân độc hành*, trông xa rất giống thần y tiên sinh, ông ấy đi về hướng Hạ quốc. Ta vốn tưởng là do người giống người thôi nhưng nghe tin Nhiếp thành chủ đến nơi này thì ta nghĩ vẫn nên đi báo cho người biết một tiếng”.
*Độc hành: đi một mình
“Đến Hạ quốc ư?”, Nhiếp Thừa Nham nhíu mày, khó trách lần theo đến được biên giới Mạc Bắc này là mất dấu, bọn họ thực ra vẫn không nghĩ đến chuyện này, chỉ nghĩ đến vùng Đại Mạc hoang vu này, có rất nhiều thương nhân nhập cảnh, giấu người là chuyện vốn rất dễ dàng nhưng không thể nào dự đoán được là ông ấy sẽ vượt biên.
“Mục tiểu tướng quân, ngươi có từng được nghe qua là ở vùng Đại Mạc này có vị thần y nào y thuật cao minh không?”.
“Vài năm nay thì không có nhưng nếu sớm hơn chút nữa thì phải đi hỏi thăm mới rõ!”. Mục Viễn đáp, ánh mắt vô tình đảo qua bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Mọi người không ai lên tiếng, Nhiếp Thừa Nham trầm tư, suy nghĩ về lần cuối cùng thám tử báo tin, bọn hắn đã quên mất điều gì chăng?
Chỉ có Phượng Ninh đột nhiên hỏi: “Mục tiểu tướng quân, chuyện lúc nãy ngươi nói vẫn còn chưa xong đâu”.
“Cái gì?”.
“Ngươi nói nếu như Hạ quốc bên kia thật tâm muốn giữ gìn mối quan hệ hòa hảo với chúng ta, công chúa chắc chắn sẽ bị đuổi về Hạ quốc. Nhưng hiện giờ ngươi giữ công chúa lại, sai người về bẩm báo với hoàng thượng, nhất định là có chuyện gì đó khuất tất ở phía sau!”. Những lời này của Phượng Ninh khiến Mục Viễn không khỏi kinh ngạc, không ngờ vị tiểu thiếp này của Long Tam tâm tư lại tinh tế đến vậy.
“Thám tử của ta đã phát hiện ra Hạ quốc bên kia vẫn đang âm thầm bày binh bố trận, chuyện hòa thân lần này sợ là đã bị bọn họ lợi dụng để cài mật thám vào hòng làm cho nước ta lơi là cảnh giác. Chính vì nguyên nhân đó nên Hạ vương mới dám hành hung công chúa không chút cố kỵ, nhưng hắn không thể nào ngờ được rằng công chúa lại dám bỏ trốn, sợ chuyện này bị phơi ra ánh sáng rồi sẽ bị nghi ngờ, cho nên mới sai người cải trang làm dân thường ra ngoài bắt công chúa về nước. Ta có trong tay chứng cứ việc Hạ quốc muốn khởi binh để trình lên hoàng thượng, nếu hoàng thượng hiểu rõ Hạ quốc kia vốn không có ý tốt thì công chúa cũng sẽ không cần phải quay trở về nơi đó mà ngược lại ta còn phải tăng cường binh lực bố trí phòng ngự ở biên giới mới đúng”.
Mấy chuyện chiến tranh này Hàn Tiếu thực sự không hiểu nhưng nàng cảm nhận được tình hình còn phức tạp hơn nàng nghĩ rất nhiều. Nếu hai bên giao chiến, công chúa có thể sẽ tránh được một kiếp, nhưng người dân sẽ phải chịu khổ cực. Dân chúng và binh lính ở khu vực biên giới này có phải đều sẽ gặp nguy hiểm hay không? Có bao nhiêu người sẽ phải chết? Nếu lão nhân mà Mục Viễn nhìn thấy là thần y tiên sinh thật, vậy thì ông ấy đến Hạ quốc để làm gì? Nếu hai nước giao chiến thật liệu ông ấy có bị rơi vào tình cảnh khó khăn không?
Mục Viễn lại nói: “Ta đến đây chỉ để nói chuyện này, hy vọng mọi người đều chuẩn bị sẵn tâm lý, muốn làm chuyện gì thì hãy làm nhanh nhanh một chút, nói không chừng sau khi xảy ra chiến sự thì tòa thành này cũng không được an toàn đâu!”.
Nhiếp Thừa nham gật đầu: “Đa tạ Mục tiểu tướng quân đã nhắc nhở, chúng ta nhất định sẽ lưu tâm. Tướng quân quân vụ bận rộn hôn nay không dám quấy rầy, tướng quân đi thong thả, xin mạn phép không tiễn”.
Mục Viễn mặt không đổi sắc, cũng không hề tỏ ra bực bội trước mấy câu đuổi khéo này, đứng dậy ôm quyền hành lễ cáo từ. Hàn Tiếu cũng đứng dậy tiễn khách, đưa đến cửa khách điếm, Mục Viễn đột nhiên nói: “Hàn cô nương, tín vật ngày đó Thạch Nhĩ đưa đến đây ta đã nhận được. Hắn bây giờ đang ở trong quân ngũ của ta, rất khỏe mạnh, cô nương đừng lo lắng”.
Hàn Tiếu vui vẻ nói: “Được thế thì tốt quá!”.
Mục Viễn nói: “Bệnh tình của công chúa tuy nặng nhưng ta có vị quân y y thuật rất cao minh, Hàn cô nương cũng đừng nên lo lắng”.
Hàn Tiếu gật gật đầu, trầm ngâm, nhẹ giọng nói: “Nếu xảy ra chiến sự, mong rằng Mục tiểu tướng quân bảo trọng, nhất định phải bình an”. Mục Viễn nghe được những lời này, cười một cách dịu dàng: “Cô nương cũng vậy, bảo trọng!”. Hắn lại nhìn nàng thêm một chút rồi mới xoay người lên ngựa rời đi cùng một vài vệ binh đứng canh giữ trước cửa khách điếm.
Hàn Tiếu quay về viện chỉ thấy Nhiếp Thừa Nham đang trừng mắt nhìn nàng, nói: “Hàn Tiếu, ta đau chân!”.
Hàn Tiếu đáp lời: “Được, chủ tử, chúng ta trở về phòng”.
Phượng Ninh hai tay chống cằm, nói bâng quơ: “Đúng, mau trở về phòng đi. Ta thấy nếu ngươi đi tiễn người kia lâu thêm một chút nữa hắn sẽ đau đến tận gan tận ruột đấy”.
Hàn Tiếu vốn đang phiền muộn nghe Phượng Ninh nói thế thì phì cười.
Nhiếp Thừa Nham quay đầu trừng mắt nhìn Long Tam, quát: “Long Tam!”, Hàn Tiếu lại cười lớn tiếng hơn, Phượng Ninh này cũng thật là…, rõ ràng nàng gây chuyện thế mà Nhiếp Thừa Nham lại đi trách móc Long Tam.
Long Tam bất đắc dĩ kéo Phượng Ninh về: “Phượng nhi, chúng ta cũng về phòng đi, thực ra vi phu mới là người phải đau lòng đây!”, hai người tiêu sái rời đi.
Hàn Tiếu đẩy Nhiếp Thừa Nham về phòng, đóng cửa, kéo hắn vào lòng. Nàng hiểu hắn rất rõ, quả nhiên Nhiếp Thừa Nham vừa dựa vào lòng nàng thì lời nói đã lộ ra vẻ yếu ớt ngay: “Tiếu Tiếu, ta không thể để cho lão nhân chết nơi đất khách quê người như vậy được. Thi thể của phụ mẫu ta không biết ở nơi nào, ta không thể để lão nhân cũng chịu cảnh như vậy!”.
“Sẽ tìm được ông ấy mà, nhất định sẽ tìm được ông ấy ngay thôi!”.