Hàn Tiếu về đến khách điếm thì thấy Nhiếp Thừa Nham vẫn đang chờ ở cửa, không thấy bóng dáng Thôi An đâu cả. Hàn Tiếu bước chậm dần lại, kéo kéo tay của Nhiếp Thừa Nham: “Chủ tử, nô tỳ đã trở về rồi, nô tỳ không sao cả”.
Gương mặt Nhiếp Thừa Nham u ám, hắn chỉ “hừ” một tiếng, không nói lời nào nhưng vẫn vươn tay nắm lấy tay nàng. Hàn Tiếu đỏ mặt, thấp giọng nói: “Chúng ta cứ vào trước đi đã!”. Nói xong thì nhanh chóng giúp Nhiếp Thừa Nham vào trong khách điếm.
Khách điếm đó có một hậu viện độc lập, Nhiếp Thừa Nham bị như vậy tất nhiên là không thể ở trên gác lầu, ở đây lại cực kì yên tĩnh, đó mới chính là nguyên nhân trọng yếu hắn chọn khách điếm này. Nhiếp Thừa Nham vừa được đẩy vào hậu viện xong thì quay lại ôm chầm Hàn Tiếu, vai của nàng, lưng của nàng bị ôm chặt đến phát đau.
Hàn Tiếu dựa vào người hắn, nói liên tục: “Nô tỳ đã về, nô tỳ không sao hết, chủ tử, nô tỳ không phải là đã trở về rồi sao?”.
Long Tam không thức thời một chút nào cả, thấy hai người kia như vậy lại chen chân vào hỏi: “Tiếu Tiếu à, Phượng Nhi nhà ta đâu rồi?”.
Nhiếp Thừa Nham bực mình ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, có cần không biết điều đến mức độ như thế này không? Hàn Tiếu đỏ mặt quay đầu đáp: “Cô ấy đi rồi!”.
“Đi rồi?”, giọng Long Tam đột nhiên to hẳn lên: “Sao cô không dẫn nàng ấy về cùng?”.
“Quát cái gì mà quát? Vợ ngươi thì ngươi tự đi mà tìm đi, Hàn Tiếu nhà ta không phải sinh ra là để giúp ngươi đi tìm vợ”, Nhiếp Thừa Nham rõ ràng là đang tức giận, giọng điệu không hề khách sáo chút nào cả.
Hàn Tiếu cười nhận lỗi với Long Tam một cái rồi giúp Nhiếp Thừa Nham về phòng, chỉ còn lại một mình Long Tam tay xoa xoa cằm, thơ thẩn đi đi lại lại trong sân. Một lát sau, Hàn Tiếu đi ra tìm tiểu nhị dặn phòng bếp nấu đồ ăn, Long Tam vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, cứ chạy theo nàng hỏi Phượng Nhi đi đâu rồi, Hàn Tiếu một mực nói không biết, Long Tam nhìn những món ăn nàng dặn dò lại xoa xoa cằm, không hỏi thêm gì nữa, xoay người bước ra ngoài.
Nhiếp Thừa Nham không hài lòng chuyện Hàn Tiếu quay trở lại giúp đỡ công chúa, chỉ hỏi nàng mấy câu mà nàng đã than đói rồi, chuyện này hắn đã có sắp xếp. Công chúa không ở đây, gián điệp nói tì nữ phản bội kia đã được Mục tiểu tướng quân cứu giúp nên Thôi An vội đi tìm Mục Viễn. Kết quả này Nhiếp Thừa Nham cảm thấy thực sự là rất tốt, tránh được phiền toái. Mà nếu Hàn Tiếu đói bụng rồi thì hắn cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, mau ăn cơm thôi, ăn uống no say rồi thì giáo huấn nàng sau cũng được mà.
Bàn ăn được đặt ở trong sân, Long Tam không biết đã chạy đi đâu rồi, Nhiếp Thừa Nham cũng chẳng thèm quan tâm, chuẩn bị ăn cơm với Hàn Tiếu. Ai ngờ vừa động được đến chiếc đũa thì, Long Tam đã nắm tay Phượng Ninh từ đâu chạy đến.
Phượng Ninh bĩu môi tỏ vẻ không vui, vừa nhìn thấy một bàn đồ ăn thì tươi cười hớn hở, giằng tay ra khỏi Long Tam, chạy tới ngồi cạnh Hàn Tiếu, cười hì hì nói: “Tiếu Tiếu, cô thật là tốt bụng!”.
Hàn Tiếu nhìn thấy Phượng Ninh vui vẻ như vậy cũng tươi cười rồi đưa cho nàng ấy một đôi đũa, xới thêm một chén cơm. Phượng Ninh một tay nhận lấy chén cơm, một tay tranh thủ gắp thức ăn nhưng vẫn không quên nói với Nhiếp Thừa Nham: “Cảm ơn Nhiếp thành chủ”.
Nhiếp Thừa Nham cảm thấy đau đầu, người vợ này của Long Tam rõ ràng xem mình là cái nồi cơm, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Long Tam, Long Tam nhún nhún vai ra vẻ vô tội, cũng ngồi xuống tự xới cơm ăn. Phượng Nhi nhà hắn rất tham ăn, lại còn nhanh đói nữa, lúc nhìn thấy Hàn Tiếu chọn món hắn biết chắc chắn là nàng ấy không đi xa được đâu, nhất định là hai nha đầu này thông đồng với nhau chọc ghẹo hắn đây mà. Hắn đi ra ngoài dạo một vòng, quả đúng là tìm thấy nàng thật, dỗ dành mãi mới chịu về ăn cơm, kết quả là người ta vừa nhìn thấy một bàn đồ ăn thì đã vội quên ngay người tướng công là hắn đây.
Bốn người ngồi một bàn, không khí cực kì quỷ dị, trong khi hai nam nhân đều đang có những suy nghĩ riêng của mình thì hai nữ nhân lại ngồi ăn uống vui vẻ. Một con gà có hai cái đùi, Nhiếp Thừa Nham cùng Long Tam vừa khéo lại gắp cùng một cái đùi. Long Tam nhíu mày, Nhiếp Thừa Nham trừng mắt, hai người không ai chịu nhường ai. Hai đôi đũa cứ giằng co nhau cái đùi gà ở giữa không trung. Hàn Tiếu ngơ ngác nhìn hai vị công tử giàu có đang giành nhau cái đùi gà. Phượng Ninh lặng lẽ vươn tay gắp nốt cái đùi gà còn lại bỏ vào miệng cắn một miếng to.
Long Tam thấy Phượng Ninh gặm đùi gà như thế thì ngượng ngùng, nhường cái kia cho Nhiếp Thừa Nham. Nhiếp Thừa Nham “hừ” một tiếng, gắp cái đùi gà đó vào bát của Hàn Tiếu. Hàn Tiếu xấu hổ, tranh giành nhau cả nửa ngày thì ra là để gắp cho nàng ăn. Mọi người nhìn nàng chằm chằm, Hàn Tiếu đỏ mặt, không biết phải phản ứng ra sao đành phải quay sang nở nụ cười ngọt ngào với Nhiếp Thừa Nham.
Long Tam buồn bã quay sang nhìn Phượng Ninh nhưng nàng vừa gặm đùi gà vừa trừng mắt liếc hắn một cái, Long Tam vuốt vuốt cằm, hắn cũng vì muốn gắp cái đùi gà đó cho nàng, biết nàng thích ăn nên mới làm vậy, người khác thì được thưởng một nụ cười ngọt ngào, sao chỉ có mình hắn bị nàng trừng mắt nhìn như thế.
Hàn Tiếu gắp cái đùi gà đó để lại lên bàn, nàng không thích ăn thịt, chỉ cần rau cùng một ít cơm là đủ rồi. Phượng Ninh thúc vào người Hàn Tiếu một cái, ánh mắt mơ màng nhìn về phía cái đùi gà còn lại, ngụ ý là, nếu cô không ăn có thể cho ta được không? Hàn Tiếu hiểu, nàng không nghĩ ngợi gì nhiều, tiện tay gắp cái đùi gà còn lại vào bát của Phượng Ninh.
Long Tam thở dài, vươn tay vỗ vỗ trán, thực sự rất bẽ mặt. Nhiếp Thừa Nham giận lắm, nhưng Phượng Ninh là nữ tử, lại còn là vợ của bạn mình, hắn không thể trách mắng nàng được, bèn quay sang quát Long Tam: “Long Tam!”. Long Tam nhún vai, vẻ mặt cực kì áy náy, Phượng Ninh đã ăn được một nửa cái đùi gà thứ hai rồi. Nhiếp Thừa Nham đập tay vào thành ghế quát: “Hàn Tiếu!”.
Hàn Tiếu không hiểu vì sao hắn tức giận, lúc sau mới đột nhiên nhớ ra, nàng là nô tỳ mà lại dám đem đùi gà mà chủ tử thưởng cho mình cho người khác ăn. Chuyện lớn rồi, nàng nhanh chóng đáp lời: “Dạ, chủ tử, nô tỳ ở đây!”. Nàng nhanh chóng đẩy ghế tựa của Nhiếp Thừa Nham, hỏi: “Chủ tử đã ăn no chưa? Chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi!”. Nàng quay sang nở một nụ cười xin lỗi với Phượng Ninh, Long Tam, sau đó giúp Nhiếp Thừa Nham rời đi.
Chỉ có một mình Phượng Ninh là vẫn giữ được bình tĩnh tiếp tục ăn cho xong bữa cơm. Long Tam nghiêng đầu, chống tay ngồi nhìn nàng ăn, nhịn không được bèn giơ tay cốc Phượng Ninh một cái, nhỏ giọng trách mắng: “Chỉ biết có ăn thôi”. Phượng Ninh nhăn mặt tỏ vẻ không phục, liếc hắn một cái.
Trong phòng, Hàn Tiếu đang dỗ dành chủ tử của nàng: “Đừng như vậy, không phải nô tỳ cố tình làm thế, chỉ là do nô tỳ không suy nghĩ được sâu xa, nhất định lần sau sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa, người đừng tức giận!”.
Nhiếp Thừa Nham không thèm nhìn mặt nàng, la hét: “Ta đã phải mặt dày đi giành giựt cái đó về thưởng cho nàng đấy!”.
“Là nô tỳ sai, nô tỳ biết lỗi rồi”, Hàn Tiếu nhận lỗi về mình, không hề do dự một chút nào: “Vậy lần sau là đến lượt nô tỳ gắp đùi gà cho chủ tử ăn, được không?”.
Nhiếp Thừa Nham chẳng thèm quan tâm: “Lúc nãy không cần đồ ta gắp cho nàng ăn, chỉ mới đó thôi mà đã gắp sang cho người của cái tên Long Tam kia!”.
“Nô tỳ sai rồi, lần tới sẽ không như vậy nữa. Hay là ngày mai nô tỳ sẽ đích thân xuống bếp nấu cho chủ tử ăn? Chỉ cho một mình người ăn thôi, không ai khác được động vào!”, những lời này cuối cùng cũng làm cho Nhiếp Thừa Nham chú ý đến, hắn ngước lên nhìn nàng, hỏi: “Thật không?”.
“Thật!”, Hàn Tiếu bị tính cách trẻ con của Nhiếp Thừa Nham làm cho bật cười, gật đầu lia lịa: “Ngày kia cũng sẽ nấu cơm cho người ăn”.
Lúc bấy giờ Nhiếp Thừa Nham mới nguôi ngoai, Hàn Tiếu nhân cơ hội nói: “Ngồi cả ngày hôm nay rồi, để nô tỳ đỡ người lên giường nằm nghỉ”. Nàng đẩy ghế tựa đến bên cạnh giường, kéo một cánh tay của Nhiếp Thừa Nham qua đặt lên vai mình, dìu hắn lên giường, Nhiếp Thừa Nham nằm im để nàng giúp hắn như vậy, hắn rất thích nhìn nàng chăm sóc mình như vậy.
“Tiếu Tiếu!”.
“Dạ!”.
“Tiếu Tiếu!”.
Nàng nở một nụ cười, ngã vào lồng ngực của Nhiếp Thừa Nham: “Nô tỳ ở đây, chủ tử!”.
Hắn vuốt ve tóc nàng: “Ừm, nàng ở đây, nhất định phải ở đây mãi mãi”.
“Nô tỳ vẫn ở đây. Nhất định sẽ không đi đâu hết”.
Trong phòng ngọt ngào say đắm là thế, Long Tam ở bên ngoài cũng không chịu được tĩnh mịch, hắn nhìn Tiểu Phượng nhà hắn rốt cục cũng ăn no rồi đang cầm chén uống trà vẻ mặt cực kì thỏa mãn, bèn mặt dày nói: “Phượng Nhi, chúng ta cũng về phòng đi”.
“Không cần!”, Phượng Ninh thẳng thừng cự tuyệt.
“Ăn no rồi, mệt rồi, chúng ta nên về phòng ngủ thôi!”, Long Tam vỗ về nàng như đang dỗ dành một con mèo nhỏ.
“Không cần!”, Phượng Ninh lại rót thêm một chén trà nữa. Tuy rằng nàng mệt mỏi nhưng không muốn để hắn đạt được ý nguyện đâu. Nàng sẽ tiếp tục bỏ nhà đi cho đến khi tìm ra chân tướng sự thật.
Long Tam cũng chẳng gấp gáp gì, đợi cho đến khi Phượng Ninh chống đỡ không nổi nữa, hai mí mắt muốn đánh sụp vào nhau thì kéo nàng sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Đi, về phòng nghỉ ngơi chút đã”. Phượng Ninh dụi dụi mắt, ngẫm nghĩ, nghỉ ngơi một lát cũng được, đợi nàng ngủ dậy có sức lực rồi mới có thể tiếp tục bỏ trốn chứ.
Hai người đi ngang qua cửa phòng của Nhiếp Thừa Nham, Phượng Ninh đột nhiên nói: “Ngươi nói xem bây giờ nếu ta đá cánh cửa này thì chuyện gì sẽ xảy ra?”.
Long Tam nghe thấy thế thì ôm nàng vào lòng ba chân bốn cẳng chạy đi mất: “Nàng ngứa chân hả?”.
Phượng Ninh bị kéo đi như thế vẫn ngoái đầu lại nhìn về phía cánh cửa kia, nói: “Chắc là không có chuyện gì đâu. Ta ta thính như thế mà cũng chẳng nghe được âm thanh nào, không phải bọn họ đang làm chuyện xấu hổ gì đó đâu”.
“Phượng Nhi!”, Long Tam nghiến răng nghiến lợi.
Phượng Ninh cười hì hì, vươn tay ôm lấy thắt lưng của Long Tam: “Vậy lỡ như trong lúc chúng ta đang làm chuyện gì đó có người đạp cửa xông vào thì ngươi định làm như thế nào?”.
Đầu Long Tam bắt đầu nóng lên, không phải là do nghĩ đến mình sẽ làm gì khi có người đạp cửa lúc “đang làm chuyện gì đó”, mà là nha đầu này dám chọc ghẹo hắn. Hắn kéo Phượng Ninh đi rất nhanh về phía phòng mình: “Nàng ngứa miệng thật rồi, về phòng xem ta giáo huấn nàng thế nào nhé”.
Phượng Ninh cười hì hì, ôm Long Tam: “Ta không sợ chút nào đâu!”. Long Tam không thèm nói nhiều với nàng nữa, chỉ một mạch kéo nàng đi về phía phòng mình, chưa kịp đến nơi thì tiểu nhị của khách điếm đã vội vã chạy vào, hướng thẳng về phía phòng của Nhiếp Thừa Nham gõ cửa “Cốc! Cốc! Cốc!”.
Phượng Ninh thấy vậy thì không muốn rời đi, hưng phấn kéo tay áo Long Tam: “Gõ cửa, có người đang gõ cửa kìa!”, Long Tam gõ vào đầu nàng một cái, sau đó không nằm ngoài dự đoán của hắn, từ cửa phòng của Nhiếp Thừa Nham phát ra một tiếng hét: “Cút!”.
Tiểu nhị bị quát sợ đến mức run lên nhưng vẫn miễn cưỡng nói thêm: “Nhiếp đại gia, Mục tướng quân đến đây, nói muốn gặp ngài”.
“Cút!”, tiếng hét lần này còn to hơn lần trước. Tiểu nhị lui về phía sau nhưng cũng không dám bỏ đi. Là tướng quân đó, bọn họ mở cửa làm ăn buôn bán không thể trêu chọc một người như vậy. May mà một lúc sau, Hàn Tiếu bước ra mở cửa: “Là vị Mục tướng quân đó sao?”.
“Là ta!”, tiểu nhị chưa kịp trả lời, thì có một giọng nói của nam tử vang lên từ phía cửa hậu viện. Hàn Tiếu ngước lên nhìn, kia không phải là Mục Viễn đó sao?
Mục Viễn chia tay Hàn Tiếu cũng đã được vài năm rồi, thân hình cũng cao lớn, khỏe mạnh hơn, trông rất oai phong. Nếu không phải vì cái ống tay phải trống rỗng kia thì Hàn Tiếu cũng không dám chắc là mình nhận đúng người.
“Đã lâu không gặp, cô nương!”, ánh mắt Mục Viễn sáng ngời, mỉm cười thân thiện, giọng nói ấm áp, dễ nghe.
Hàn Tiếu nhìn thấy hắn oai phong như thế thực sự là khác xa một trời một vực với bộ dạng sống dở chết dở trước kia, nàng cực kì vui vẻ, lớn tiếng đáp lời: “Đã lâu không gặp, Mục tiểu tướng quân”.
Hai người đang nhìn nhau nở nụ cười thì trong phòng truyền ra tiếng ho khan, Mục Viễn quay đầu lại nhìn nhưng nhìn không rõ tình hình bên trong, Hàn Tiếu nhỏ giọng nói: “Là chủ tử của ta, Nhiếp thành chủ”.
Mục Viễn gật đầu: “Ta biết, ta cứu được công chúa trên đường, nghe nói là ngươi giúp nàng trị bệnh. Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa liền chạy tới đây ngay, không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau sớm như vậy!”. Hắn cử động cánh tay cụt của mình, nói: “Giờ bọn họ đều gọi ta là Độc thủ tướng quân*”.
*Độc thủ tướng quân: tướng quân chỉ có một tay
Hàn Tiếu cười mừng rỡ, xúc động, nhó lới lời hứa năm xưa của nhau, nàng nói: “Ta bây giờ cũng đã học được rất nhiều y thuật!”.
“Ta có nghe”, Mục Viễn chăm chú nhìn nàng: “Mọi người đều nói thành Bách Kiều có vị Hàn cô nương, y thuật rất cao minh, còn biên soạn ra cuốn sách giải độc. Ta biết người đó là ngươi”.
Hàn Tiếu cười nói: “Cho nên chúng ta đều làm được đúng không?”.
Mục Viễn còn chưa kịp đáp lời thì Nhiếp Thừa Nham nói vọng ra từ trong phòng: “Tiếu Tiếu, ta đau chân”.
Phượng Ninh vẫn đứng đó chờ xem náo nhiệt dùng tay huých huých Long Tam: “Tình huống hiện giờ là như thế nào?”