Hàn Tiếu không nói lời nào, trừng mắt nhìn ông ta, Vân Vụ lão nhân vốn đang bình tĩnh, ung dung, nhưng bị nàng nhìn hồi lâu, bỗng nhiên lại có cảm giác chột dạ. Nha đầu này, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều làm cho ông có cảm giác như A Nham đang ở đây nhìn chằm chằm ông. Hắng giọng một cái, muốn tìm về khí thế của người làm chủ, lạnh lùng nói: “Nha đầu, có chuyện gì muốn nói à?”
“Thần y tiên sinh.” Hàn Tiếu đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Hàn Tiếu tuy là cô nhi, nhưng luôn dốc sức làm việc, có lòng trị bệnh cứu người, nếu vừa rồi thần y tiên sinh thật lòng tán dương Hàn Tiếu, vậy ngài hẳn là cảm thấy may mắn vì tìm được một đồ đệ trời phú cho tư chất học y, một thân tuyệt học của chính mình không bị thất truyền, điều này cũng là phúc khí của thần y tiên sinh. Còn nếu lời đó chỉ là khách sáo, phải chăng do thần y tiên sinh lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của cháu trai, không thể không dối người dối lòng? Dụng tâm như thế, thật khiến trời đất cũng cảm động!”. Nghe nàng châm chọc, Vân Vụ lão nhân khẽ nhướng mày, nhưng Hàn Tiếu cũng không ngừng lại, nói tiếp: “Chẳng qua là, con người chứ không phải súc vật, nếu có tình, danh phận cũng chỉ là phù du, còn nếu không, bái thiên địa* rồi cũng chỉ oán hận cả đời. Thần y tiên sinh, y thuật của người cho dù có cao minh đến đâu cũng làm sao có thể khống chế lòng người? Dù Hàn Tiếu thật sự không có phúc phận gả cho chủ tử, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến y thuật của tiên sinh không?”.
*Bái thiên địa: bái đường thành thân.
Vân Vụ lão nhân im lặng hồi lâu, cuối cùng mới hạ giọng hỏi một câu: “Lời thề này, ngươi nói hay không nói?”.
Hàn Tiếu cười lạnh: “Thần y tiên sinh, Hàn Tiếu là nô tỳ, thân phận hèn mọn, tiên sinh xem thường, Hàn Tiếu hiểu được, nhưng chủ tử là cháu của ngài, hà cớ gì phải vũ nhục chủ tử như thế. Nếu như hôm nay chủ tử ở bên cạnh, mặc cho tiên sinh tùy ý sai bảo, cái gì được làm, cái gì không, vậy cả đời này của chủ tử thật đáng thương. Thần y tiên sinh, mặc dù Hàn Tiếu chỉ là nô tỳ, chẳng bao giờ nghĩ đến sẽ làm vợ chủ tử, nhưng chỉ cần Hàn Tiếu có lòng thì sẽ không bao giờ rời xa, không liên quan đến danh phận, không liên quan đến y thuật, không liên quan đến tiền tài. Cho dù Hàn Tiếu chỉ là một nô tỳ, vậy thì có sao?”.
Hàn Tiếu không hiểu được biểu hiện trên gương mặt Vân Vụ lão nhân, nhưng giờ phút này trong lòng nàng đang bất bình thay Nhiếp Thừa Nham, không phải bởi vì nàng không thể gả cho hắn, vì nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ trở thành vợ chủ tử, nhưng lão già này lại có kiểu tác phong làm việc muốn nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, nhất là còn ý đồ khống chế toàn bộ cuộc sống của Nhiếp Thừa Nham làm cho nàng cảm thấy lửa giận ngút trời.
“Ngươi vừa nói chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gả cho hắn, vậy lời thề này với ngươi có gì khó khăn chứ?”.
“Không phải khó khăn, chỉ là Hàn Tiếu không muốn”.
Vân Vụ lão nhân híp hai mắt lại: “Ngươi dám đối nghịch với ta ư? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ đuổi hai chị em các ngươi xuống núi, không chữa bệnh cho em trai ngươi nữa?”.
“Sợ!”, Hàn Tiếu lớn tiếng đáp rõ ràng: “Nhưng ta càng sợ mất đi lương tri của mình. Hai chị em chúng ta trải qua bao khó khăn đi tới núi Vân Vụ chữa bệnh, không phải là tới học tính toán và phản bội. Ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho chủ tử, nhưng ta không thể phản bội hắn để thề như vậy với tiên sinh”.
“Không thể phản bội hắn, phải làm mọi chuyện theo ý hắn mới là tốt, đúng không?”. Vẻ mặt của Vân Vụ lão nhân không thay đổi nhưng giọng nói có chút ý vị sâu xa.
Hàn Tiếu cảm thấy áp lực nặng nề, gần như không thở được. Nàng suy nghĩ một chút, hạ giọng nói: “Thần y tiên sinh, Hàn Tiếu quả thật không nghĩ sẽ gả cho chủ tử, chủ tử cũng sẽ không coi trọng một đứa nhóc như ta nên ngài không cần phải lo lắng. Hàn Tiếu có thể không học y thuật của tiên sinh, nhưng ngài không thể đối xử với chủ tử tốt hơn một chút sao?”.
Vân Vụ lão nhân dường như không nghĩ nàng đột nhiên lại nhẹ nhàng, ông mím môi, suy tư, cuối cùng không thể không thốt ra một câu: “Ta chẳng lẽ không phải vì muốn tốt cho hắn hay sao?”.
Hàn Tiếu bị hỏi hơi bất ngờ, không hiểu được rốt cuộc ông có ý gì, nàng hồ đồ rời khỏi. Thấy ánh mắt hỏi thăm của Hoắc Khởi Dương và Hạ Tử Minh, nàng nói: “Ta không sao, chỉ là thần y tiên sinh muốn ta chuyển mấy lời cho chủ tử”.
Hôm đó, Nhiếp Thừa Nham gấp gáp hoảng hốt lên núi suốt đêm, nhìn thấy Hàn Tiếu bình an ngồi trong phòng ngẩn người mới yên lòng. Hàn Tiếu không thấy Hàn Nhạc, nghe nói hắn không muốn trở về, ở lại Nhiếp phủ cho Trần tổng quản chăm sóc, Hàn Tiếu giật mình. Nhiếp Thừa Nham bị nàng nhìn đến chột dạ: “Nhạc Nhạc đang độ tuổi cái gì cũng tò mò, nó muốn theo Trần quản gia học việc quản lý, đây cũng không phải chuyện xấu, bệnh của nó cũng không có gì đáng ngại, trong phủ có rất nhiều người, ngươi yên tâm đi. Nó thông minh, nếu học được chút bản lĩnh, sau này ta cũng có thể cho nó chút tài sản”.
Hàn Tiếu nghe vậy thì cảm động, trước giờ nàng chỉ muốn đệ đệ mau bình phục, chưa từng thay nó suy nghĩ về nghề nghiệp sau này, bản thân mình muốn học y, lại bỏ quên đệ đệ, giờ Nhiếp Thừa Nham suy nghĩ cho bọn họ như vậy, sao nàng có thể không cảm động đây.
“Ngươi nói đi, lão nhân kia muốn làm cái gì?”. Nhiếp Thừa Nham tương đối quan tâm đến vấn đề này, hắn nghe được tin, vội vàng lên núi luôn.
Bệnh tình của Hàn Nhạc đã tốt hơn, Nhiếp Thừa Nham tìm một đại phu tốt thân quen, cùng lấy châm cắm trong huyệt vị của nó ra, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Hàn Nhạc không thể đi đứng, nên nghĩ là bệnh tình không tốt. Bây giờ đã lấy ra được thì không còn gì đáng lo nữa. Chẳng qua là Hàn Nhạc đã quá lâu rồi không đi lại, cần có thời gian để luyện tập, nó một mực muốn lúc gặp được tỷ tỷ có thể chạy tới ôm nàng, cho nên một mình ở lại Nhiếp phủ dưới chân núi để rèn luyện, chỉ Nhiếp Thừa Nham lên núi.
Hàn Tiếu thuật lại rõ ràng lời của Vân Vụ lão nhân, nhưng không nhắc đến đoạn bắt nàng thề không lấy hắn. Đối với nàng, gả cho chủ tử là chuyện không thể xảy ra, nàng cảm thấy hơi khó nói, nếu nàng nói nàng sống chết không chịu thề, chỉ sợ Nhiếp Thừa Nham lại hiểu lầm nàng đối với hắn có ý nghĩ không an phận.
Nhiếp Thừa Nham nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng lão đầu muốn xuất chiêu chỉnh Hàn Tiếu, thì ra cũng chỉ có vậy. Chẳng qua là lão đầu này cứ nhai đi nhai lại mấy lời cũ rích, chẳng lẽ ông muốn an bài hậu sự?
“Tiếu Tiếu, ngươi rất muốn học y thuật của ông ấy sao?”.
“Không, không, nô tỳ không muốn học”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng cười một tiếng: “Nói dối”.
Hàn Tiếu bĩu môi: “Nô tỳ không muốn học như vậy. Nô tỳ không muốn chủ tử vì giúp nô tỳ mà khiến bản thân không vui”.
Không vui sao? Nhiếp Thừa Nham nghĩ, có thể mấy năm trước hắn sẽ không vui, vì hắn ghét ngọn núi này, không muốn ở lại thêm một giờ khắc nào. Nhưng bây giờ ở nơi này có Tiếu Tiếu, vì thế tất cả không giống như lúc trước.
Nếu vẫn có nàng phụng bồi, hắn nguyện ý ở lại trên núi này, nàng muốn học y, hắn ở núi này cho nàng học y, cho phép dùng núi này làm nơi chữa bệnh, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Chủ tử?”. Hàn Tiếu thấy hắn không nói lời nào, giống như đang tính toán điều gì đó. Nhưng nàng đã hạ quyết tâm, nhất định không đồng lõa với Vân Vụ lão nhân, chuyện chủ tử không vui, nàng quyết không làm.
“Tiếu Tiếu, trước hết chúng ta hãy thử xem thành ý của lão nhân kia đã”.
“Hả?”. Hàn Tiếu kinh ngạc, nhìn Nhiếp Thừa Nham gọi Hoắc Khởi Dương, phân phó: “Ngươi đến chỗ lão đầu kia, chuyển lời của ta, xem ông ta có bao nhiêu thành ý muốn nhận Tiếu Tiếu làm đồ đệ, dù sao cũng phải biểu hiện chút gì chứ?”.
Hoắc Khởi Dương nhận lệnh rời đi, Hàn Tiếu kinh hãi: “Chủ tử đang làm cái gì vậy? Ta thực sự không cần học y thuật của ông ấy đâu. Ta bây giờ đã học được không ít rồi, thế cũng đủ thỏa mãn, không học thêm nữa”.
“Tiếu Tiếu, nha đầu khờ khạo này, ông ta muốn ta kế thừa ngọn núi này, không phải thủ đoạn này thì sẽ là thủ đoạn khác, thay vì chờ ông ta đổi chiến thuật mới, không bằng nhận ý tốt này”.
“Nhưng chủ tử đã nói, không muốn tiếp tục ở lại núi Vân Vụ, cho nên mới phải xây thành Bách Kiều mà. Chuyện chủ tử không muốn làm, đừng cố miễn cưỡng bản thân”.
“Tiếu Tiếu, con người luôn luôn gặp biến cố, luôn luôn thay đổi, hiện tại không giống như trước, ta nghĩ hai năm qua trên núi cũng thay đổi không ít, ta muốn trở lại núi này”.
Hàn Tiếu kinh ngạc thật lâu, chuyện này, Vân Vụ lão nhân nói trúng. Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Lão đầu có ân oán lớn ở đại mạc, ông ta nói bế quan quanh năm, sợ là nói dối, ta đoán ông ấy đang chuẩn bị hậu sự. Núi Vân Vụ là nơi thuận lợi, thay vì bị chúng đồ đệ làm lãng phí, không bằng ta thu lại hợp nhất với thành Bách Kiều để cùng kinh doanh, cũng không phải chuyện xấu”.
“Chuẩn bị hậu sự?”. Hàn Tiếu cảm thấy thần y tiên sinh như vậy thật đáng buồn, đời này kết quả chỉ là lo lắng, lo lắng tài sản của mình thân nhân có muốn hay không, lo lắng có cô gái nào hợp với thân phận cháu trai của ông không. Sinh thời có gì tốt ông cũng không cho lưu lại. Có điều nếu Nhiếp Thừa Nham đã nói thế rồi, nàng cũng yên lòng, quyết định của chủ tử không liên quan đến chuyện học y của nàng, nàng cũng không cần áy náy.
Hoắc Khởi Dương rất nhanh đã trở lại, hai tay đầy sách, Nhiếp Thừa Nham vừa nhìn thấy liền cười: “Tiếu Tiếu, đây là sách lão đầu tự tay ghi chép, ông chưa bao giờ cho người khác xem. Ta luôn cảm thấy, ông chưa từng dốc hết thực lực dạy dỗ những đồ đệ kia. Ông ta chỉ dạy người khác y lý, những thứ chính mình nghiên cứu hay cảm thấy tâm đắc thì rất ít tiết lộ”.
“Làm sao chủ tử biết đây là tự tay ghi chép?”.
“Năm đó, ông muốn dạy ta…”. Nhiếp Thừa Nham vỗ về quyển sách, tựa hồ chìm trong kí ức. Hần Tiếu nhìn vào ánh mắt hắn cũng cảm thấy có chút ảm đạm.
Nhiếp Thừa Nham đưa hai cuốn sách cho nàng: “Ngươi đọc cho cẩn thận, ông ấy chịu lấy cái này ra, có lẽ đã đồng ý đem bản lĩnh cất giấu ra dạy ngươi”.
“Thật không?”. Hàn Tiếu thật sự không dám tin.
Nhiếp Thừa Nham bị vẻ mặt e sợ của nàng chọc cười: “Có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu, có ta ở đây, sẽ không có bất kỳ trở ngại gì, cứ yên tâm học là được”.
Hàn Tiếu nhận lấy sách, đọc được hai tờ đã bị hấp dẫn, đứng tại chỗ xem luôn. Nhiếp Thừa Nham ho hai tiếng nàng mới phát hiện, quay đầu lại nghe thấy Nhiếp Thừa Nham nói: “Ta chỉ có một yêu cầu”.
Hàn Tiếu khẽ run lên, nhớ tới lời thề Vân Vụ lão nhân yêu cầu nàng, nàng cẩn thận hỏi: “Yêu cầu gì?”.
Nhiếp Thừa Nham chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, trong đầu muốn nói đời này kiếp này ngươi phải ở bên ta, nhưng nghĩ lời này hơi dọa người, hắn còn chưa bày tỏ tình cảm mà đã nói vậy, chỉ sợ sẽ dọa tiểu cô nương, hơn nữa trong tay hắn còn có văn tự bán mình của nàng, đó vốn là khế ước cả đời, thế chẳng phải một đời ở bên hắn sao. Nghĩ lại, hẳn là nên nói ta không cho phép thì ngươi không được lập gia đình, nhưng lời này quá bá đạo, lại ác liệt, e là khiến nàng đâm chán ghét.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không biết nên nói yêu cầu này ra như thế nào cho thích hợp. Mắt to trừng mắt nhỏ với Hàn Tiếu hồi lâu, mặt hắn nóng lên, hắng giọng phất tay một cái: “Chờ ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi”.
Nhiếp Thừa Nham đợi mấy ngày, cuối cùng cũng nhận được tin tức từ dưới núi, xác nhận trước đó Vân Vụ lão nhân cố ý phái người đến điều tra đại mạc, điều này chứng minh suy đoán của Nhiếp Thừa Nham là đúng, lão đầu quả thật có ý rời khỏi ngọn núi này. Cho nên hắn mang theo Hàn Tiếu, đến chỗ lão nhân kia nói chuyện học y và tiếp quản núi Vân Vụ. Nếu lão đã có ý muốn bỏ đi, vậy thì phải nhân lúc này bắt lão dành nhiều thời gian dạy dỗ Tiếu Tiếu.
Ba người gặp mặt, người căng thẳng nhất là Hàn Tiếu, chuyện thề thốt kia làm nàng chột dạ, bối rối. Nhiếp Thừa Nham cầm tay nàng trấn an, Hàn Tiếu nhạy cảm nhìn sang Vân Vụ lão nhân, quả nhiên ông đang nhìm chằm chằm tay của hai người, Hàn Tiếu vội vàng rút tay, cung kính lùi về phía sau.
Nhiếp Thừa Nham thấy nàng hơi kiêng kỵ lão đầu nhưng cũng không để ý lắm, dù sao có hắn ở đây, lão đầu không thể hung ác được. Bọn họ nói chuyện cũng coi như thuận lợi, cả ông cả cháu đều có xu hướng nhún nhường. Lão đầu yêu cầu giữ lại quy định của núi Vân Vụ, Nhiếp Thừa Nham đồng ý. Dù sao thì người nghèo chữa bệnh dưới chân núi, người giàu lên núi chữa bệnh, Tiếu Tiếu có thể lên núi, xuống núi, cũng không có gì không ổn.
Nhiếp Thừa Nham yêu cầu Tiếu Tiếu không bái sư, hắn không muốn Tiếu Tiếu giống những đồ đệ của lão đầu. Nhưng mặc dù không bái sư, lão đầu vẫn phải thật tình truyền thụ bản lĩnh. Thêm nữa, Tiếu Tiếu có thể tùy thích đọc sách thuốc mà ông cất giấu, những điển tịch tự tay ghi chép… Điều này Vân Vụ lão nhân đồng ý.
Về phương diện làm việc, hai người rất ăn ý, gần như rất nhanh đã có thể kết thúc, Hàn Tiếu khá yên tâm. Nhưng nàng chưa kịp thở phào, Vân Vụ lão nhân lại đột nhiên nói với Nhiếp Thừa Nham: “Ta có thể sẽ không xuất quan nữa, có cần tiến hành hôn sự cho ngươi luôn không?”.
*Xuất quan: bế quan rồi xuất hiện trở lại.
Chuyện này, lúc trước Nhiếp Thừa Nham bị Vân Vụ lão nhân hại vô cùng thảm, vì vậy phản ứng rất kịch liệt: “Tôi sẽ không cưới ai, ông không cần lo”.
“Ai cũng không cưới sao?”. Vân Vụ lão nhân khẽ nhíu mày, bắt đầu xoay chén trà trên tay: “Ta không an tâm về ngươi, lần này ta nhất định sẽ an bài người mà ngươi hợp ý”.
“Không cần giả vờ tốt bụng, không có ông không can thiệp, cuộc sống của tôi sẽ rất tốt đẹp, không cần ông sắp xếp thứ gì”.
“Không được, dù sao ta cũng là ông nội của ngươi, hôn nhân đại sự tất nhiên sẽ do ta làm chủ”. Vân Vụ lão nhân bỗng nhiên ương ngạnh.
Nhiếp Thừa Nham giận dữ, vỗ tay vịn ghế: “Ông đang ép tôi trở mặt sao? Ông đã hại chết Vân nhi, giờ còn muốn nhét nữ nhân nào vào đây nữa? Tôi cho ông biết, ông đừng có nằm mơ, tôi tuyệt đối sẽ không cưới”.
“Ngươi cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới. Ta đã giúp ngươi sắp xếp thì đương nhiên sẽ là tốt nhất”.
Nhiếp Thừa Nham giận đến mức một chưởng đánh bay cái bàn trước mặt, khiến nó nổ tung rơi lả tả xuống đất, giọng nói của hắn kiên quyết: “Tôi thề, nếu tôi cưới người ông sắp xếp cho thì tôi sẽ như cái bàn này…”.
“Chủ tử, đừng như vậy”. Hàn Tiếu sớm đã rơi lệ đầy mặt, nàng không muốn chủ tử thề độc, dù là kết quả chỉ ác độc một chút, nàng cũng không muốn Nhiếp Thừa Nham phải nhận. Nếu Vân Vụ lão nhân muốn có người thề độc mới hài lòng, vậy thì nàng sẽ nói. “Thần y tiên sinh, Hàn Tiếu nói rồi, Hàn Tiếu không có ý với cao đến chủ tử, hôm nay chủ tử cũng đã tỏ rõ sẽ không cưới bất cứ ai, ngài cần gì phải bức bách. Hàn Tiếu thề tuyệt đối sẽ không gả cho chủ tử, nếu không sẽ như cái bàn này, như thế đã được chưa? Ông chớ ép buộc chủ tử”.
Nhiếp Thừa Nham nghe được những lời này, tựa như bị dội một chậu nước lạnh, hắn chấn động mạnh, tỉnh ngộ. Hắn trúng kế rồi.
Trong nhà hết sức tĩnh lặng, Nhiếp Thừa Nham xanh mặt trừng mắt nhìn vẻ mặt bí hiểm của Vân Vụ lão nhân, Hàn Tiếu gắng sức lau nước mắt trên mặt, không biết làm sao.
Thật lâu sau, Nhiếp Thừa Nham mới đè ép lửa giận nói: “Tiếu Tiếu, chúng ta về”.
Hàn Tiếu đã đi không biết bao nhiêu lần từ nhà y đến Nham Trúc đường, nhưng chưa từng cảm thấy đường thật dài, thật khó đi như lần này. Vất vả đẩy Nhiếp Thừa Nham về Nham Trúc, Hoắc Khởi Dương vừa nhìn thấy thần sắc của Nhiếp Thừa Nham đã rất thức thời tránh xa chiếc xe, để lại một mình Hàn Tiếu chờ chết.
Hàn Tiếu sợ hãi, nhưng nàng không dám rời đi, cũng không dám đến gần hắn, cứ chôn chân tại chỗ. Nhiếp Thừa Nham đen mặt ngồi đó, thật lâu sau, đột nhiên quát lên: “Ngươi tới đây!”.
Hàn Tiếu sợ hãi rụt rè đi đến. Nàng cũng không hiểu tại sao, nàng chưa bao giờ có cảm giác sợ chủ tử như vậy. Theo lý, lỗi của nàng cũng không được coi là lớn lắm. Nhưng chủ tử tức giận đến thế, khiến nàng sợ tới mức ngay cả một câu “vâng” cũng không dám nói.
Nàng đi qua, đứng ở bên ghế dựa của hắn. Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, cứ chỉ trừng mắt. Cuối cùng Hàn Tiếu không chịu được, mở miệng nói: “Chủ tử…”.
Nàng mới cất lời, Nhiếp Thừa Nham chợt mạnh mẽ vươn tay kéo nàng vào trong ngực. Hàn Tiếu hoa mắt, vừa sợ hãi hét chói tai, người đã bị Nhiếp Thừa Nham ôm thật chặt. Nàng chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng Nhiếp Thừa Nham: “Để cho lão đầu và lời thề độc ấy, con mẹ nó, đi đời nhà ma đi”. Gáy nàng bị giữ chặt, mặt hắn áp tới gần, mút môi của nàng, thật mạnh mẽ hôn nàng.
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: “Hahaha, đột phá lớn, các bạn có hài lòng không?”