Mọi người nhìn thấy một tiểu cô nương vai mang hòm thuốc, chắc là nô tỳ của nhà đại phu nào đó. Nhưng nhìn trái ngó phải cũng không thấy đại phu đâu, lại nghĩ vẫn là nên nhanh chóng đưa vào y quán trong thành trước miễn khỏi làm lỡ cơ hội sống. Ngay sau đó liền khuân khuân vác vác, muốn đưa người lên xe ngựa.
Hàn Tiếu vội vàng xông lên, đứng trước cửa xe giang rộng hai tay ra ngăn cản: “Hắn mồm miệng méo xệch, bất tỉnh nhân sự, chắc chắn là bị trúng gió, tuyệt đối không được di chuyển. Mọi người lại muốn đưa hắn vào thành bằng xe ngựa, vậy chẳng phải muốn hại hắn hay sao, mau mau đặt hắn xuống”.
Bọn nô tài vừa nghe trúng gió đều giật mình, mặc dù đối với loại bệnh này không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn biết rằng tỉ lệ tử vong rất cao, nghe tiểu cô nương này nói rõ ràng đâu ra đấy, nhất thời không dám di chuyển nữa, cẩn thận đặt ông lão nằm yên trên mặt đất.
Hàn Tiếu ngồi xổm xuống lật xem đôi mắt rồi bắt mạch cho ông lão, ngẩng đầu nói với mấy nô tài kia: “Một người trong số đây thúc ngựa vào trong thành mời đại phu đến, nói là bị trúng gió nặng, xin thuốc cứu mạng. Những người còn lại đứng ở hướng đầu gió chắn cho gió lớn không xâm nhập vào cơ thể”. Nhóm người thấy tình thế khẩn cấp liền vội vàng đáp ứng, một người chạy tới xe ngựa tháo một con ra, rất nhanh liền phóng như bay rời đi, những người khác lên xe tháo rèm che ở hướng đầu gió.
Nữ tử vừa mới hô quát hiệu lệnh nhìn động tác của Hàn Tiếu, đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia liền đến gần hỏi: “Cô là người phương nào?”.
Hàn Tiếu một bên mở hòm thuốc rút ra bộ châm, một bên đáp: “Hàn Tiếu, y bộc của thần y”.
“Y bộc?”, nữ tử kia đầu tiên là hoài nghi, sau đó lại thấy Hàn Tiếu đang ấn vào huyệt của ông lão, lớn tiếng quát: “Một y bộc nho nhỏ mà cũng dám làm xằng làm bậy. Nếu tổng quản của chúng ta xảy ra chuyện gì, ngươi gánh nổi sao?” .
Hàn Tiếu điềm tĩnh như thường: “Tôi không làm, vậy cô làm sao?”. Nàng rút trong hộp châm ra một cây kim thô ngắn, siết chặt tay người bệnh.
“To gan, ngươi muốn làm gì? Đã mời đại phu rồi, vậy thì nên đợi đại phu đến mới động thủ”. Nha hoàn bên cạnh gấp đến mức giậm chân, lại giống nữ tử kia sợ là bệnh chứng quái lạ gì, không dám lại gần bệnh nhân, mấy nô bộc ở đó cũng không biết có nên ngăn Hàn Tiếu lại hay không.
Hàn Tiếu chả thèm quay đầu lại, mặc cho nha hoàn kia ở phía sau nàng kêu gào. Nàng dùng sức hướng đầu ngón tay của người bệnh châm xuống, máu từ đầu ngón tay lấp tức trào ra, Hàn Tiếu bên châm bên trả lời: “Bị trúng gió bất tỉnh là rất nguy hiểm, nếu không chữa trị kịp thời, sau này cho dù miễn cưỡng nhặt được cái mạng về e rằng cũng sẽ để lại di chứng. Các người nếu muốn cứu ông ta thì chớ có ầm ĩ!”.
Nha hoàn kia tức thì im bặt, nữ tử kia cũng không nói chuyện nữa chỉ chăm chú nhìn động tác của Hàn Tiếu. Hàn Tiếu châm hết toàn bộ mười đầu ngón tay của bệnh nhân, mỗi ngón đều nhỏ ra giọt máu, tiếp theo lại xoa nắn hai lỗ tai. Nữ tử kia thấy phương pháp cổ quái của Hàn Tiếu, nhịn không được bèn hỏi: “Đại phu nhà ngươi dạy ngươi khi bị trúng gió thì làm như vậy?”.
“Không, cách chữa trị tốt nhất là châm cứu phối với ngải cứu*. Phải nhìn kỹ, chứng bệnh khác nhau thì châm ở những huyệt cũng khác nhau.” Hàn Tiếu dùng sức xoa xoa đôi tai ông lão, chà xát đến mức đỏ ửng lên: “Nhưng nơi này âm u lạnh lẽo, người bệnh lại không thể di chuyển, nếu cởi quần áo để châm cứu chỉ sợ bệnh tình thêm nặng hơn”.
*Châm cứu phối với ngải cứu: là một phương pháp chữa bệnh của trung y, dùng ngải cứu đã đốt cháy đem hun vào từng huyệt vị.
Nữ tử kia có chút cuống lên: “Vậy lúc này ngươi đang làm gì đây?”.
“Chích máu”. Hàn Tiếu cầm châm, ở vành tai người bệnh châm đều từng chỗ, máu lập tức lại trào ra.
“Căn cứ ở đâu?”.
“Trong sách thuốc có nói đến phương pháp này, bây giờ tình huống nguy cấp, chỉ có thể thử một lần mới biết”. Nói cách khác, nàng chính là vì cứu người nên mới to gan thử vận dụng phương pháp được ghi chép lại ở trong sách mà thôi. Hàn Tiếu làm xong những việc này, nhìn máu đều đã chảy ra, thở phào rồi thu châm lại, ngồi bên cạnh người bệnh.
Nữ tử kia nắm chặt bàn tay: “To gan thử một lần? Ngươi có biết người ngươi vừa xuống tay là người nào không?”. Hàn Tiếu lúc này mới có thời gian nhìn kĩ nữ tử này, một thân trang phục, trang sức, cách trang điểm, đúng là cao quý lộng lẫy, nhìn ra nàng ta tuổi còn rất trẻ, chắc cũng chỉ khoảng 18, nhưng cử chỉ động tác đều lộ ra phong thái uy nghiêm, có lẽ giống với Long Tam đều là con nhà phú quý? Hàn Tiếu lúc này mới chợt nhớ tới lai lịch của Long Tam ra sao nàng còn chưa biết.
Nữ tử kia giờ phút này đang lườm nàng, Hàn Tiếu mới nhớ vừa nãy nghe nói người bệnh là quản gia của nàng ta, cho nên đáp: “Bệnh nhân này là quản gia nhà cô phải không?”.
Hàn Tiếu thong dong bình tĩnh, nhìn kiểu gì cũng không giống lính mới thiếu kinh nghiệm. Nữ tử kia soi xét nàng lần nữa, cuối cùng chỉ tay vào phía nàng nói: “Nếu quản gia của ta bởi vì hành động xằng bậy của ngươi mà xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ lấy đầu ngươi”. Vừa nói xong chữ “đầu ngươi”, nàng ta dừng lại ngay, bởi lúc này đây ông lão đang nằm trên đất kia đang chậm rãi mở mắt.
Nữ tử vui mừng khôn xiết, chạy tới bên cạnh lão gọi: “Thôi công công*”. Hàn Tiếu lại bắt mạch, thở phào nhẹ nhõm vì lão đã tỉnh, nghe thấy nữ tử đó gọi công công, không khỏi đưa mắt nhìn. Nàng kia dường như biết mình lỡ lời, hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Tiếu một cái.
*Công công: ông nội/ ông(tôn xưng những người đàn ông lớn tuổi); một cách gọi khác nữa là “Thái giám” trong cung.
Thôi công công tỉnh lại, từ từ lấy lại tinh thần, đã có thể mở miệng nói ra vài lời. Hàn Tiếu vội vàng để mấy nô tài đỡ lão lên xe ngồi, để người bệnh nghỉ ngơi một chút. Không lâu sau, năm sáu con tuấn mã cùng một chiếc xe ngựa vội vàng tới đây, đó là nô bộc ban nãy đi mời đại phu, còn có Lưu đại phu, Lữ đại phu cùng mấy y bộc của họ.
Vốn dĩ tên nô tài kia định chạy đến tìm Lưu đại phu của y quán nhà họ Lưu vì đó là nơi gần nhất, nhưng Lưu đại phu vừa nhìn cách ăn mặc của người kia liền biết chủ nhân là người có thân phận không tầm thường, nghe kể ở ngoại ô đột nhiên bị trúng gió liền đoán lành ít dữ nhiều, nào dám đi một mình. Nhưng không đi không được, cho nên muốn kéo bè kéo cánh gọi các đại phu của những y quán khác đi cùng, cho dù bệnh nhân có gì bất trắc thì mấy vị đại phu đều cùng nhau xem bệnh, như thế người nhà bệnh nhân cũng không nói được gì.
Mấy vị đại phu nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy bệnh nhân bị trúng gió nặng giờ đang yên lành ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe ngựa thì hoảng sợ cùng cực. Suốt đoạn đường tới đây bọn họ không ngừng thảo luận, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào có thể chắc chắn vô sự, cân nhắc làm sao châm cứu dùng thuốc mới bảo đảm nhất, đến nơi rồi lại thấy người không việc gì, thấy Hàn Tiếu đứng một bên, mọi người lúc này mới hiểu vì sao.
“Hóa ra là Hàn cô nương có đôi bàn tay phúc tinh”. Lưu đại phu nghe danh Hàn Tiếu đã lâu, đáng tiếc chưa mời được nàng vào y quán làm việc, chẳng phải vì y thuật của nàng giỏi, mà chỉ là muốn dựa vào phúc khí của nàng để làm ăn, nhưng Nhiếp Thừa Nhan vẫn không để cho Hàn Tiếu tới chỗ hắn làm, hiện giờ cơ hội đến, phải nịnh bợ tâng bốc thành chủ đại nhân mới được.
Hàn Tiếu liên tục khoát tay, nàng cũng không ngu, tự nhiên liền hiểu Lưu đại nhân không phải thật lòng tán dương y thuật của nàng, vội vàng dẫn đề tài nói chuyện về bệnh nhân, đem tình hình bệnh trạng của Thôi công công cùng phương thức xử lí ban nãy của nàng nói lại một lượt. Các đại phu vốn tưởng không phải trúng gió cho nên có thể vô sự, nhưng nghe Hàn Tiếu nói vậy mới vội vàng xem mạch của Thôi công công.
Nữ tử kia lạnh nhạt nhìn Hàn Tiếu cung kính lui sang một bên, nghĩ nếu như các đại phu mà chỉ ra chút sai sót nào của nàng sẽ lập tức trị tội. Vậy nhưng mấy đại phu xem xong mạch đều thấy kì lạ, lôi kéo Hàn Tiếu hỏi han hồi lâu. Cuối cùng bọn họ đã xác định thời khắc nguy hiểm nhất của người bệnh đã qua, không còn gì đáng ngại, nay chỉ cần ngồi xe ngựa đi chầm chậm, đợi khi vào thành dàn xếp chỗ nghỉ rồi châm cứu tiếp, điều trị mấy ngày nữa là ổn.
Nữ tử âm thầm kinh ngạc, một y bộc nho nhỏ vậy mà cũng có chút bản lĩnh. Hàn Tiếu thấy nơi này đã không việc gì, vội vàng hướng mọi người cáo từ. Sắc trời đã tối, sợ trở về chủ tử lại mắng nàng một trận.
Nữ tử kia lên xe ngựa, nhìn theo bóng lưng xa dần của Hàn Tiếu, lại nghe các đại phu bàn luận sôi nổi: “Phương pháp chích máu này Hàn cô nương học được từ đâu nhỉ? Sao tôi chưa từng nghe nói?”.
“Mấy năm trước nàng ta đã đi qua rất nhiều y quán, nghe nói từng xem qua không ít sách y hỗn tạp, chắc là từ đó học được”.
“Tôi nghe nói lúc nàng ở núi Vân Vụ, đã từng lấy châm đâm tim, khiến cho người đã ngừng thở sống lại”.
“Việc này tôi cũng có nghe nói, lá gan nàng quả thực rất lớn. Nhưng y thuật của nàng cũng bình thường thôi. Nàng ở y quán của tôi, rất nhiều chứng bệnh bình thường nàng cũng không biết hiểu lắm”.
“Nói không chừng người ta thật sự có quý nhân phù hộ”.
Nữ tử mặt không biến sắc lắng nghe, sai nha hoàn đi xuống xe hỏi: “Các vị đại phu, vị tiểu y bộc vừa nãy là của nhà đại phu nào vậy?”.
“Không phải của nhà đại phu nào, nàng là nha hoàn của thành chủ thành Bách Kiều của chúng tôi, tên gọi Hàn Tiếu”.
“Bách Kiều thành chủ?”, nàng mạnh mẽ kéo màn xe ngựa: “Nhiếp Thừa Nham sao?”.
Hàn Tiếu không biết rằng có người nhớ nhung chủ tử nhà mình, lúc trở lại phủ nàng quả nhiên bị khiển trách.
“Sao lại trễ như vậy?”. Nhiếp Thừa Nham đen mặt, hắn còn tưởng Thẩm đại phu bận ngày hôm nay quá bận rộn nên làm Hàn Tiếu chậm trễ thời gian về nhà, bèn sai Hạ Tử Minh đi đón người. Kết quả Hạ Tử Minh hồi báo, Hàn Tiếu đã nghỉ làm trở về từ lâu rồi. Điều này làm Nhiếp Thừa Nham rất lo lắng, đang định để người trong phủ đi khắp nơi tìm nàng về.
“Nô tỳ thấy sắc trời còn sớm nên muốn ra ngoài thành lấy một ít cây đào, cho chủ tử và đệ đệ vui vẻ một chút”.
“Trong viện chưa đủ hoa hay sao? Còn cần phải ra ngoài lấy hả?”, hắn sắp bị nàng làm cho tức chết rồi.
“Trong viện là trong viện, bên ngoài là bên ngoài, lớn lên không giống nhau”, Hàn Tiếu nhỏ giọng thanh minh, thấy Nhiếp Thừa Nham có xu thế càng ngày càng tức giận, hấp tấp nói: “Chủ tử chớ tức giận, hôm nay nô tỳ làm một việc cực kì tốt nên mới trở về muộn”. Nàng đem chuyện cứu người kể lại đầu đuôi gốc ngọn, càng nói càng hớn hở. Bệnh nguy kịch khó chữa trị như thế, nhưng nàng lại có thể khiến người bệnh hồi sinh. Lấy tư cách một tiểu y bộc không có lai lịch, cũng chẳng có kinh nghiệm mà nói, không đắc ý mới thật là giả dối.
Nhiếp Thừa Nham nghe xong, không những không thay nàng cao hứng mà còn lửa giận ngút trời, vỗ tay vịn ở ghế, quát lớn: “Ngươi, ngươi đúng thật lá gan càng ngày càng lớn!”.
Hàn Tiếu nghe xong, trong lòng không thoải mái: “Chủ tử chả phải từng dạy nô tỳ rằng đạo làm y chính là cần thận trọng cùng to gan đấy ư? Hôm nay nô tì nghe theo đạo lý này, thật tâm cứu người, chủ tử lại quở trách. Ngài đúng là không phân rõ phải trái”.
“Ngươi còn mạnh miệng?”, Nhiếp Thừa Nham cả giận nói: “Ta còn dạy ngươi, thấy phiền toái thì đi đường vòng, bất cứ việc gì đều phải bảo vệ bản thân trước, ngươi nghe rồi để đâu?”.
Hàn Tiếu không phục: “Chủ tử cũng không có nói những lời này ý tứ chính là thấy chết mà không cứu, lời không có đạo lý, nô tỳ không nghe!”.
“Láo xược!”. Nhiếp Thừa Nham càng nghĩ lại càng tức giận, chuyện ngày hôm nay là do nàng may mắn cứu được người, đối phương không truy cứu. Nàng đơn độc một người giữa đường ra tay, lại là tình huống nguy cấp. Người ta là đại phu cũng biết lôi kéo theo một đám người để tránh nguy hiểm, chỉ nha đầu này cho rằng cứu người chính là anh hùng. Chuyện như vậy nếu có chút sơ suất nào thì có trăm miệng cũng khó cãi. Đụng phải nhà thế gia, nếu có chuyện gì thật sẽ làm thịt nàng ngay tại chỗ, vậy hắn biết đi đâu để tìm nàng?
Vừa nghĩ tới việc nàng hồ đồ ngốc nghếch từ chỗ nguy hiểm mà thoát thân, còn ở đây tranh cãi không nghe hắn. Hắn thật sự hận không thể đánh nàng một roi. Tay phải đụng phải cái roi dài ở bên cạnh bàn, vậy mà hắn không làm sao xuống tay được, đành phải chỉ tay vào mặt đất, hướng phía nàng nói: “Ngươi quỳ xuống cho ta! Đọc một trăm lần ‘tránh họa làm đầu, tự vệ trước tiên’”.
Hàn Tiếu cắn chặt răng, khổ sở muốn khóc, trước đó vài ngày còn nói là không cho phép nàng quỳ trước mặt hắn, hôm nay lại phạt nàng quỳ, tính tình quả thật biến đổi thất thường, đúng là tính khí vừa thối nát vừa cứng rắn. Nàng chẳng qua là cứu người, nàng đã làm chuyện tốt, nàng rốt cuộc sai ở đâu?
Nàng hai mắt rưng rưng đón ánh mắt của Nhiếp Thừa Nham, bổ… một tiếng nặng nề quỳ trên mặt đất, một lần lại một lần đọc tránh họa làm đầu, tự vệ trước tiên. Nàng nhìn Nhiếp Thừa Nham, mở lớn hai mắt, nháy mắt lệ đã rơi xuống, dùng sức trừng hắn, chủ tử không nói đạo lý, nàng làm nô tỳ thế này rất mất hứng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không được trừng mắt nhìn ta!”, Nhiếp Thừa Nham quát nàng.
Hàn Tiếu giận dỗi dứt khoát xoay người đổi hướng quỳ, quay mông về phía hắn, chủ tử xấu xa, chán ghét chủ tử.
Trần tổng quản cẩn thận dè dặt đi vào báo: “Chủ tử, Như Ý công chúa tới chơi”.